Ngưu Ma Vương vung tay tát lật một tên Phật Đà trên đất, trực tiếp hóa ra nguyên hình, biến thành một con trâu đực cự đại điên cuồng giẫm đạp. Nào ngờ ba tên Phật Đà gần đó liên thủ tạo ra một quang khuyên đánh văng hắn đi.
Mi Hầu Vương vòng quanh tới lui bốn phía chiến trường, dựa vào ưu thế tốc độ không ngừng đánh lén từng tên Phật Đà.
Thiên Bồng và Quyển Liêm dẫn theo mấy tên yêu tướng kết thành chiến trận, nháy mắt cũng đã đứng vững gót chân trong trường hỗn chiến.
Lữ Lục Quải cuộn lên tay áo tới lui vòng quanh chính giữa chiến trường, không ngừng hô to gọi nhỏ, đáng tiếc những Phật Đà kia dù đã thụ thương, song bất cứ tên nào cũng đều mạnh hơn hắn, đành chỉ biết đứng ngoài ồn ào mà không làm được gì.
Đám Phật Đà tại trường đều sớm đã thụ thương, tuy có được ưu thế tuyệt đối về mặt tu vị so với quân đoàn yêu quái dưới trướng hầu tử, nhưng lúc này cũng chỉ biết ôm đầu tháo chạy. Chẳng qua, gần gần là đuổi chạy thôi, chứ chúng yêu tịnh không có được năng lực gặm xuống khối xương cứng này. Thậm chí nếu bọn họ có lòng ứng chiến, ai đuổi ai còn nói không chừng.
Đương nhiên, đấy chẳng qua chỉ là những nhân tố vòng ngoài. Nơi chân chính quyết định thắng thua là mấy người ở trung tâm chiến trường.
Hầu tử thở dốc đứng dậy, đối mặt với Chính Pháp Minh Như Lai còn đang rót máu tươi vào người Lục Nhĩ Mi Hầu. Còn cả... Địa Tạng vương, Văn Thù chia ra đứng hai bên.
Trong ba người này, Địa Tạng vương còn ở trạng thái toàn thịnh, Văn Thù đã thụ thương, Chính Pháp Minh Như Lai thì căn bản không cách nào tham chiến. Có thể nói, chiến lực phía đối diện sớm đã giảm nửa. Nhưng dù là thế, hầu tử thắng nổi ư?
Bản thân hầu tử chẳng phải cũng đã thành nỏ mạnh hết đà? Tuy ba kẻ đối diện đều tu Phật, luận trực tiếp cận chiến không bằng đỉnh cấp Hành giả đạo, nhưng nói đến cùng, vẫn là ba kẻ tu vị vô hạn tiếp cận Thiên Đạo.
Lúc này, cho dù để hắn đơn độc ứng đối mỗi mình Địa Tạng vương, sợ rằng đã có phần khốn khó, càng đừng nhắc tới chuyện phải đồng thời đối phó ba người.
Thắng thua tựa hồ sớm đã đặt ở trước mắt, không thể nghịch chuyển. Đây có lẽ mới là nguyên nhân thực sự khiến đám Phật Đà vô tâm luyến chiến.
Thời gian dần dần trôi đi, phía trước mặt, Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn ìm lìm quỳ gối, hai mắt trống rỗng, giống như đã chết từ thủa nào. Mặc cho máu Chính Pháp Minh Như Lai chảy xuôi vào trong cơ thể.
*****
Đâu Suất Cung, Lão Quân hít sâu một hơi, nâng chén trà nhấp một ngụm.
- Tiếp theo phải làm thế nào?
Thông Thiên giáo chủ vuốt râu dài nói:
- Phật môn đã quy phục được Lục Nhĩ Mi Hầu... Thế, chúng ta nên làm gì?
- Cái gì cũng không làm.
- Không làm?
- Đúng!
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tiếp:
- Cái gì cũng không làm. Then chốt để khôi phục Vô Vi là giữ được con khỉ có được ký ức kia. Tính tình hắn thế nào, chúng ta đều lĩnh giáo qua. Trừ phi hắn đến cầu ngươi, chứ nếu ngươi đi cầu hắn... A ha ha ha.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ha ha cười lên, không bổ sung gì thêm.
Lão Quân lắc lắc đầu đành chịu, xem như tán đồng lời hắn nói.
Cảnh này Thông Thiên giáo chủ nhìn ở trong mắt, tâm lý lại buồn bực không thôi. Hít sâu một hơi, hắn cắn răng nói:
- Con khỉ kia cũng thật là không có mắt, đã đến nước này rồi, cư nhiên còn ôm cứng lấy Huyền Trang không tha? Lừa trọc kia thật có thể chứng đạo, giúp hắn xoay chuyển Càn Khôn? Hay là...
Ánh mắt thoáng lấp lánh, Thông Thiên giáo chủ quay đầu trông hướng Lão Quân, áp thấp giọng nói:
- Hay là, cứ để Lục Nhĩ Mi Hầu thắng!
Nghe vậy, Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi đồng thời ngây người.
- Đúng thế! Cứ để Lục Nhĩ Mi Hầu thắng!
Thông Thiên giáo chủ siết chặt nắm tay nói:
- Lục Nhĩ Mi Hầu thắng, thiên kiếp lấy đi hồn phách hầu tử kia, chẳng phải Thiên Đạo liền được khôi phục? Đến lúc đó...
- Hồn phách hầu tử kia bị lấy đi, vậy ai tới đối phó Lục Nhĩ Mi Hầu?
Lão Quân nghĩ cũng không nghĩ hỏi ngược lại.
Vừa nghe, Thông Thiên giáo chủ sửng sốt.
Lão Quân hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Đến lúc đó, quá nửa là hắn sẽ trọng phản Thiên Đạo Vô Cực. Chúng ta muốn khiến cho tây hành đình chỉ, trước hết phải bước qua cửa Lục Nhĩ Mi Hầu. Như vậy ai tới đối phó hắn? Ngươi, hay là ta? Ngoài ra còn có đám Phật Đà Phật môn, thậm chí... Còn cả Thích Già Ma Ni sau lưng bọn chúng.
Nghe vậy, Thông Thiên giáo chủ chỉ biết trùng trùng gõ một quyền lên đầu gối, giận nói:
- Thế nếu hầu tử kia thật cắn răng không chịu đến cầu trợ? Chúng ta nên làm thế nào? Lần này mà thua, không phải cứ đơn giản đợi mấy trăm năm là có thể lật người đâu.
- Không quản thế nào, giờ chúng ta chỉ có một lựa chọn.
Lão Quân vươn ngón tay ra, nhẹ giọng nói:
- Đó là… đợi.
*****
Trong thần điện Nữ Oa, Tu Bồ Đề bó gối mà ngồi, im lìm.
Trong vách phỉ thúy truyền đến thanh âm của Nữ Oa:
- Bồ Đề lão nhi.
- Hả?
- Dự ngôn mà ngươi nói kia, ngươi tin không?
- Toàn tin.
- Toàn tin? Đến giờ vẫn tin?
- Đương nhiên!
Tu Bồ Đề vuốt râu dài nói:
- Vừa nãy Chính Pháp Minh Như Lai đưa ra kim cô, rồi thật giả Mỹ Hầu vương, những chuyện đó không phải đều ứng nghiệm? Chỉ là, khả năng không quá giống với mường tượng ban đầu của chúng ta thôi. Tóm lại, chặng đường tây hành nhất định sẽ tiếp diễn, chỉ là kết quả không biết có như chúng ta muốn hay không.
- Nếu thế, một đường này, ngươi muốn đi tiếp như thế nào? Cũng như Chính Pháp Minh Như Lai, để cho Lục Nhĩ Mi Hầu bảo hộ Huyền Trang tiếp tục tây hành?
Tu Bồ Đề trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng nói:
- Thứ Chính Pháp Minh Như Lai muốn là tây hành có kết quả. Về phần đạo rốt cục được chứng hay không. Kỳ thực hắn tịnh không quá quan tâm.
- Thế nên, ngươi vẫn hi vọng để Tôn Ngộ Không nguyên bản tiếp tục bảo hộ Huyền Trang?
Tu Bồ Đề khẽ gật đầu, nói:
- Đó tự nhiên là tốt nhất. Đáng tiếc, cục diện này, lão phu sớm đã không nhúng tay được nữa rồi.
- Ngươi không nhúng tay được, nhưng có lẽ... Bản cung, có thể làm chút gì đó cũng nên.
Vừa nghe lời này, Tu Bồ Đề không khỏi sửng sốt.
*****
Giữa lúc giằng co, cuối cùng Chính Pháp Minh Như Lai đã ngưng rót tiên huyết vào thể nội Lục Nhĩ Mi Hầu. Tiện tay khẽ mạt, vết thương nơi cổ tay triệt để lành lại.
Hắn chậm rãi thu tay vào trong tay áo. Tuy màu da Phật Đà đều là vàng óng, từ bên ngoài nhìn không ra khí sắc biến hóa, nhưng Phật quang của hắn rõ ràng đã ảm đạm hơn trước rất nhiều. Thậm chí, đã không khác với Phật Đà bình thường là bao.
Bốn phía, chúng nhân ngây người dừng lại động tác trên tay, ai nấy đều lẳng lặng nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu đang ngồi quỳ dưới đất.
Hầu tử cũng đang lẳng lặng nhìn hắn.
Hồi lâu, một đạo kim quang từ trời giáng xuống chiếu lên người hắn. Lập tức, quang hoa đại thịnh.
Hắn thoáng ngước đầu, nghênh hướng sợi kim quang rọi tới đỉnh đầu.
Nhất thời, tiếng tụng kinh lần nữa tràn ngập khắp từng ngóc ngách trong thiên địa. Chẳng qua lần này, từ bốn phía nhìn lại không hề thấy Phật Đà nào đang tụng kinh.
Hồi lâu, hầu tử mới phát hiện đầu nguồn của tiếng tụng kinh lại chính từ miệng môi hơi khẽ mấp máy của Lục Nhĩ Mi Hầu...
Ngay khi hầu tử chợt cả kinh, chuẩn bị có động tác, Lục Nhĩ Mi Hầu bỗng đứng dậy, quay đầu.
Đó là một khuôn mặt không chút biểu tình, bình đạm như là tượng gỗ. Khẽ há mồm, hắn nhẹ giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, do ta hộ tống hắn tây hành.
- Ngươi hộ tống hắn tây hành?
Hầu tử cười hừ cười:
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
- Ngươi không quyết định được.
Câu này, Lục Nhĩ Mi Hầu hồi đáp cực dứt khoát, thần thái chém đinh chặt sắt. Nhưng mà, nhãn thần lại có chút hoảng hốt. Hệt như một người đã mệt mỏi vô cùng, tùy thời đều có khả năng ngủ thiếp mất.
Chỉ thấy hắn giơ tay lên, Kim Cô bổng bị ném tại nơi xa tức thì rơi vào trong tay!