Nháy mắt, chúng Phật Đà sững sờ!
- Duy trì!
Chính Pháp Minh Như Lai bạo quát một tiếng, nháy mắt bừng tỉnh chúng nhân.
Văn Thù nhăn mày lại, cắn răng bấm lấy hai tay. Quang bích lần nữa được dựng ra.
Đám Phật Đà còn lại vội vàng gia trì theo.
Cách đó vài dặm, Địa Tạng vương cắn răng, đành vội gia nhập vào trong hàng ngũ gia trì quang bích.
“Quang” một tiếng nổ vang, thiết can binh lại một lần nện lên quang bích, đất rung núi chuyển!
Cúi đầu, Chính Pháp Minh Như Lai chợt phát hiện tay giơ lên kim cô của Lục Nhĩ Mi Hầu đã dừng lại từ thủa nào.
- Ngươi còn không mau đeo lên! Muốn đợi chết ư?
Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu đành khép mắt, cắn răng, móc kim cô lên đầu.
Trong tiếng gió gào thét, lại một kích Thiết Can binh cuốn tới.
Chúng nhân nhìn mà ngây dại.
*****
Đâu Suất Cung, Lão Quân im lìm nhìn trân trối mặt đất trống trơn phía trước mặt.
Trong thần điện Nữ Oa, Tu Bồ Đề khẽ siết chặt nắm tay.
Trong đại điện trống vắng, Như Lai chậm rãi khép mắt lại.
*****
Một tiếng nổ vang. Lần này, quang bích triệt để nứt vỡ. Dù cho có thêm Địa Tạng vương gia nhập, bọn họ vẫn không thể ngăn đỡ kích này của hầu tử.
Vô số Phật Đà bị quăng quật văng đi như sao băng, máu tươi vòng óng vẽ thành từng đạo vòng cung giữa khung trời.
Đài sen nứt vỡ, cả người Văn Thù bắn ngược ra sau, thật không dễ dàng mới ổn định được thân hình.
Giữa không trung, thân ảnh hầu tử chậm rãi hạ xuống, nháy mắt khi rớt đất, một bước loạng choạng, thiếu chút thì té ngã. Tay nắm Thiết Can binh run lên khe khẽ, từng giọt máu tươi thấm ra từ hổ khẩu, thuận theo đường vân trên Thiết Can binh từ từ khuếch tán, chảy xuôi, nhỏ giọt.
Hắn thở dốc một hơi thật sâu, dường như đã kiệt quệ sức lực.
Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu vốn đang quỳ trước mặt Chính Pháp Minh Như Lai chợt từ từ đứng dậy.
Quay lưng, hầu tử chứng kiến kim cô lấp lánh trên đỉnh đầu hắn.
Khắc ấy, hầu tử thoáng sững sờ.
Không chỉ bởi vì kim cô kia. Càng là bởi... từ trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn nhìn thấy vẻ hiền từ chưa từng gặp qua.
Đúng vậy, hiền từ. Không có một tia một hào lệ khí, hệt như Lục Nhĩ Mi Hầu đã đổi thành một người khác.
Cuồng phong lướt qua gò má hắn, hơi hơi phất động lông tơ. Hắn lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử.
- Ngươi, cuối cùng vẫn đeo nó...
- Ta không thể không đeo.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhàn nhạt nói.
- Vậy vì sao ta lại có thể không đeo?
Hầu tử hé mắt, cười hừ nói:
- Đừng tìm mượn cớ cho quyết định của mình!
Lục Nhĩ Mi Hầu không trả lời.
Trong thiên không vô số thiểm điện giao thác. Không chỉ trong thiên không, từng ngóc ngách bốn phía đều lờ mờ thấy được thiểm điện đang nhảy động.
Sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu, chợt thấy Chính Pháp Minh Như Lai yên ắng vọt ra sau một bước, thủ đao vạch qua hộ oản, lập tức, máu tươi vòng óng phiêu sái mà ra.
Những máu tươi phiêu sái trong không khí kia như một dòng suối uốn lượn chảy xuôi trong trật tự, chậm rãi tuôn hướng Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Ngươi vốn không có thân xác, thế nên, muốn đánh bại hắn, trước hết ngươi cần phải có một bộ khu thể. Bần tăng có thể dùng một nửa tu vị trùng tố cho ngươi. Nhưng trước đó ngươi tất phải quy y Phật môn, nếu không, thân thể mới sẽ bài xích lực lượng có sẵn trong người ngươi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngươi nhất định phải đeo lên kim cô.
Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ quay đầu trông hướng suối máu đang uốn lượn chảy về bên này, yên ắng đứng nhìn, không tránh không né.
Rất nhanh, huyết dịch vàng óng chạm vào mặt lưng. Bắt đầu thẩm thấu, men theo sống lưng, lông tơ từ màu ám kim sắc dần biến thành vàng rực.
Bỗng đột nhiên, vành mắt Lục Nhĩ Mi Hầu chợt hồng, từng giọt nước mắt thuận theo gò má trượt xuống, không cách nào ngăn được.
Lục Nhĩ Mi Hầu dùng tay dính dính lệ trên khóe mắt, nhẹ giọng hỏi:
- Đây... Đây là cái gì?
Chính Pháp Minh Như Lai nói:
- Đây là lệ khí, xen lẫn với ký ức của ngươi.
- Lệ khí?
Chỉ khi bài trừ tất cả lệ khí, cùng với những thứ y phụ lệ khí, ngươi mới có thể thực sự trùng tố thân thể.
- Đây là, thứ ta vẫn luôn thủ vững.
Nơi không xa hầu tử mở miệng nói:
- Ngươi làm gì có ký ức, những thứ đó, cùng lắm chỉ là chút mảnh vụn vương lại thôi.
Nước mắt không ngừng rớt đất, đấy chính là lệ khí của hầu tử, cũng là ký ức của hắn. Mỗi một giọt nước mắt đều mang theo lệ khí. Đó là khổ sở tích tụ hơn tám trăm năm.
Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay chế trụ kim cô trên đỉnh đầu, kêu rên thống khổ, giãy dụa, gào thét:
- Ta không muốn! Lấy nó đi! Lấy đi --!
Thời này khắc này, chỉ mới có một phần trăm mảnh vụn bị nổ tung, nhưng đã đủ khiến hắn sụp đổ. Hắn lảo đảo bôn chạy, cả người ngã rạp xuống đất, cuộn thành một đoàn, giãy dụa.
Nhưng mà, Chính Pháp Minh Như Lai phía sau vẫn không ngừng tay. Hắn cắn răng, liều mạng rút lấy tu vị trong cơ thể, lẫn vào trong máu, từng chút từng chút rót vào thể nội Lục Nhĩ Mi Hầu.
Giang hà bốn phía sớm đã đoạn lưu, tầng mây trong thiên không xoay vần, núi đồng xung quanh từ từ tan vỡ.
Lục Nhĩ Mi Hầu kêu thảm điên cuồng, lăn lộn gầm gào. Hắn cảm thấy tất cả mọi thứ đều đang chầm chậm tuột đi nhan sắc, trở nên méo mó. Hắn cảm thấy mọi thứ bốn phía dần hư ảo, không thể chạm đến. Chỉ có cơn kịch đau là chân thiết đến tận cùng.
Loại cảm giác này sao mà tương tự như khi đương sơ phiêu diêu vô định giữa hư không.
Nếu đã thế, vì sao hắn còn phải đeo lên kim cô này?
Hiện tại bây giờ, thứ duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được chân thiết chỉ là độ nóng ấm của dòng chảy nơi khóe mắt. Nhưng những nước mắt kia lại đang ly hắn mà đi.
Hắn gào thét điên cuồng, tính thử ngăn trở hết thảy, đáng tiếc, sớm đã không còn đường để quay đầu.
Đám người Dương Thiền nơi xa kinh hãi há hốc mồm.
Chúng Phật Đà bị hầu tử đánh văng ra bốn phía lần lượt đứng dậy, ngồi xếp bằng. Nháy mắt, tiếng xướng tụng kinh Phật truyền khắp từng ngóc ngách trong thiên địa.
Trong cơn hoảng hốt, Lục Nhĩ Mi Hầu tựa hồ cảm giác được mọi thứ xung quanh dần dần nhạt đi, đồng thời với đó, phía đằng tây, có một sợi kim quang sáng lên.
Tiếng xướng tụng kinh Phật tràn ngập hai tai, kim quang phía tiền phương đang chỉ dẫn đường đi cho hắn.
Dần dần, hắn không còn giãy dụa, chỉ ngơ ngác nhìn về tây phương. Ánh mắt trống rỗng như người đã chết.
Nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, hầu tử cười hừ.
Tây du tiền thế, lúc Tôn Ngộ Không đeo lên kim cô, liệu có phải cũng là trường cảnh như vậy?
Đây là quy túc của anh hùng?
Hầu tử bật cười, đành chịu nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu đã như có xác không hồn. Chậm rãi khép mắt lại.
Khắc sau, hắn mở choàng mắt, vung lên Kim Cô bổng nện tới Chính Pháp Minh Như Lai.
Chính Pháp Minh Như Lai vội vàng né tránh, đồng thời, huyết dịch nơi cổ tay vẫn cuồn cuộn không ngừng rót vào thân thể Lục Nhĩ Mi Hầu.
Một côn đánh vào khoảng không, hầu tử kéo lê thân thể mệt mọc, tiếp tục quét ra một côn.
Địa Tạng vương ra tay.
Hắn phi thân hạ xuống bên người Chính Pháp Minh Như Lai, đẩy nhẹ Chính Pháp Minh Như Lai tránh ra, xảo diệu né khỏi công kích của hầu tử. Nhưng mà, bản thân hắn lại chịu đủ một côn từ hầu tử.
Cũng may lúc này hầu tử sớm đã thoát lực, bằng không thì không chết cũng trọng thương.
Hầu tử vẫn không cam tâm, quát to một tiếng tung mình nhảy lên, nhắm chuẩn thiên linh cái Chính Pháp Minh Như Lai trùng trùng đánh xuống.
Lần này, là Văn Thù phi thân đỡ hộ Chính Pháp Minh Như Lai.
Từ đầu tới cuối, Chính Pháp Minh Như Lai một mực chuyên tâm rót máu tươi vào người Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Còn chờ cái gì? Không mau thừa cơ ra tay --!
Hầu tử chợt gân cổ kêu gào.
Nghe vậy, chúng nhân nơi xa mới như chợt bừng tỉnh. Lũ yêu vội vàng cầm lên binh khí ùa tới.
Đám Phật Đà vốn đã trọng thương vội vàng ứng chiến.
Nhất thời, song phương giết thành một đoàn, nhưng đây đó đều sớm đã thoát lực, nhìn qua, hệt như một đám con nít đánh lộn trong vũng bùn, hoàn toàn mất đi khí thế nên có.
Dương Tiễn nãy giờ đứng ở nơi xa khe khẽ thở dài, quay đầu, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình trừ muội muội Dương Thiền không gia nhập chiến đoàn thì còn có một người khác -- là Huyền Trang.
- Pháp sư... Không sao chứ?
Huyền Trang chậm rãi lắc đầu, chớp chớp mắt thẫn thờ nhìn hết thảy đang diễn ra trước mắt, không thốt tiếng nào.
- Pháp sư, nơi này không an toàn, hay là để ta...
Không đợi Dương Tiễn nói xong, Huyền Trang lại chậm rãi lắc đầu. Miệng môi càng mím chặt.
Hồi lâu, hắn khẽ thở dài:
- Bần tăng muốn độ chúng sinh mới bước lên đường tây hành. Nhưng mà...
Ngước đầu, hắn nhìn vào thiên địa thương mang, vô lực nói:
- Chúng sinh lại bởi thế mà thụ hại. Đạo chứng ra như thế, liệu có còn ý nghĩa?