Đại Bát Hầu

Chương 855: Nghênh hồi



Khắc này, hết thảy mọi thứ bỗng chợt an tĩnh lại.

Hai con khỉ đồng thời quay nhìn Tần Nghiễm Vương vừa nhếch nhác chạy tới.

Nháy mắt, thiên địa đột nhiên ngưng cố, tất cả quỷ sai, u hồn, đều lẳng lặng quan vọng.

Hai con khỉ không hẹn mà cùng dùng khóe mắt liếc nhìn đối phương.

Khắc sau, Lục Nhĩ Mi Hầu cướp trước một bước ra tay, không phải xông hướng hầu tử, mà trực tiếp phá mở hư không lao đến phàm trần. Ngay sau đó, hầu tử cũng ra tay, cắn răng, phá mở hư không đuổi sát theo.

Hai con khỉ cùng nhau rời đi, nhìn thấy cảnh này, Tần Nghiễm Vương mới khe khẽ thở phào. Trông lại Địa phủ đã tàn tạ biến hình, cười lên ngao ngán, nói:

- Đi họa hại Tây Ngưu Hạ Châu rốt cục cũng đỡ hơn họa hại Địa phủ. Cứ đánh đi đánh đi, Địa phủ không chịu được dày vò nữa rồi.

Nói xong, hắn lắc lắc tay áo, ngồi bệt xuống đất, thở dài.

*****

Trong thiên không, mấy đạo kim quang lấp lánh, đó là đám Phật Đà trôi lơ lửng.

Trên mặt đất thương mang, Huyền Trang chống pháp trượng đi ở phía trước, Hắc Hùng tinh vác hành lý theo tại mặt sau. Từng bước tiến về hướng tây.

- Sư phó, ngài còn chưa đặt pháp hiệu cho đệ tử.

- Pháp hiệu?

Huyền Trang khẽ cười cười, nói:

- Vi sư nhớ đương sơ ngươi từng muốn bái nhập môn hạ Kim Trì trưởng lão của Quan Âm thiền viện.

- Ai.

Hắc Hùng tinh vươn tay gãi gãi đầu nói:

- Khi đó đội ngũ tán hết, ta muốn... Tìm một chỗ dựa, nên mới... Chẳng qua sư phó ngài yên tâm, lần này Hắc Mao thành tâm hướng Phật, cùng theo sư phó tây hành cầu đạo!

Gật gật đầu, Huyền Trang nói tiếp:

- Ngươi tuy là yêu, dã tính chưa thuần, lại một lòng hướng Phật, kể ra đúng là khó được. Vi sư cũng chỉ có một đệ tử là ngươi, hi vọng sau này ngươi có thể kế thừa y bát. Gọi là... Ngộ Thừa đi.

- Ngộ Thừa Ngộ Thừa... Ngộ đạo, sư thừa.

Hắc Hùng tinh cúi đầu mặc niệm mấy lần, mặt mày hớn hở nói:

- Tạ sư phó ban tên!

*****

Quán Giang khẩu, Dương Thiền đỡ lấy Dương Tiễn đã thụ thương, từng bước đi vào trong sảnh đường, sau lưng cùng theo Mai Sơn thất thánh và một đám tướng lĩnh Quán Giang khẩu. Vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Dương Tiễn, ai nấy đều tâm kinh không thôi.

Đợi khi Dương Tiễn ngồi vững trong sảnh đường, Dương Thiền mới nhè nhẹ buông lỏng tay ra, nói:

- Ca ca ở nhà tu dưỡng cho tốt, Thiền nhi còn phải ra ngoài một chuyến.

- Đi... đâu?

Dương Tiễn khẽ ngước đầu nhìn nàng.

Dương Thiền nhàn nhạt nói:

- Thắng thua chưa định, thủ hạ hắn cần có người trấn được trường diện.

Nghe vậy, Dương Tiễn không khỏi cười khổ:

- Ngươi trấn được nổi ư?

Dương Thiền nghĩ cũng không nghĩ, đáp nói:

- Trấn được nổi.

Nghe vậy, Dương Tiễn lập tức trầm mặc. Hắn lặng lẽ ngưng thị mặt đất trống trơn phía tiền phương, rất lâu mà chẳng thấy thốt tiếng nào.

Thoáng chốc, hắn chợt nhớ lại cảnh tượng hơn sáu trăm năm trước. Hơn sáu trăm năm trước, con khỉ kia vì một nữ nhân khác mà náo lên trời, không chết không thôi nghỉ. Mà muội muội duy nhất này của mình lại vẫn một khắc không dời đứng bên cạnh nó ...

Đáng thương cho ca ca này, mà ngay cả thực lực giúp muội muội mình ra mặt đều không có. Thậm chí còn bị một phân thân khác của con khỉ kia chỉnh cho nhếch nhác như giờ.

Nghĩ tới đây, Dương Tiễn không khỏi siết chặt nắm tay.

- Ca ca, Thiền nhi sẽ tận nhanh trở về.

Nói rồi, Dương Thiền lui về sau hai bước.

Ngay khi nàng đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy Dương Tiễn bạo quát một tiếng:

- Đứng yên đó!

Một tiếng rống giận, chúng nhân đứng trong phòng ngoài phòng đều sửng sốt, bao gồm cả Dương Thiền.

Chỉ nghe Dương Tiễn vỗ chưởng lên bàn trà cạnh đó, quát nói:

- Bắt nàng lại!

“Bắt lại?” Vừa nghe lời này, Mai Sơn thất thánh ngây người.

Dương Thiền quay lưng muốn chạy, Ngô Long lại đã vội vàng bước ra chắn trước mặt nàng. Nhất thời, các tướng lĩnh khác cũng dồn dập có phản ứng, lũ lượt vây kín quanh thân Dương Thiền.

Đại tướng dưới trướng Dương Tiễn có thể đi tiến vào gian phòng này, ai nấy ít nhất đều có tu vị hóa thần. Trong khi Dương Thiền mới chỉ khu khu một luyện thần cảnh. Với tình cảnh trước mắt, nàng tuyệt không khả năng rời khỏi Quán Giang khẩu khi chưa được Dương Tiễn đồng ý.

- Ca...

Dương Thiền quay đầu, đối mặt với nhãn thần kiên quyết của Dương Tiễn.

Cắn răng, Dương Tiễn thấp giọng nói:

- Ta, sẽ không mặc cho ngươi hồ nháo.

Khắc ấy, Dương Thiền không khỏi hãi nhiên.

Đúng lúc này, một tên binh sĩ ngoài cửa đột nhiên xông vào, cao giọng kêu nói:

- Báo --! Đa Mục Quái dẫn theo Bằng Ma Vương, Sư Đà vương đến ngoài cửa!

- Cái gì?

Vừa nghe lời này, chúng tướng tại trường rõ ràng đều có phần hoảng loạn. Mặc ai đều biết, Dương Tiễn bị thương, lúc này ba gia hỏa kia xuất hiện ở Quán Giang khẩu ý vị ra sao không cần nói cũng đoán được phần nào. Liền chính Dương Tiễn cũng không khỏi giật mình.

- Bọn họ... Tới làm gì?

- Bọn họ... Bọn họ nói... Bọn họ nói tới đón thánh mẫu Yêu tộc.

- Hỗn xược!

Nghe vậy, Dương Tiễn chợt khẽ vung tay, hất văng khay trà lẫn điểm tâm trên bàn án xuống đất, nổi giận nói:

- Ai là thánh mẫu Yêu tộc? Ai là thánh mẫu Yêu tộc!

Sau tiếng trầm quát là một hồi ho khan mãnh liệt, ho đến nỗi sắc mặt có phần tím tái. Mấy giọt máu tươi sái lạc chưởng tâm.

Dương Thiền cả kinh, gạt ra chúng tướng ngăn ở trước người, chạy vội tới.

*****

Thời này khắc này, ngoài đại môn Quán Giang khẩu, Đa Mục Quái, Sư Đà vương, Bằng Ma Vương đang lẳng lặng đứng đó. Sau lưng bọn họ, là hạo hạo đãng đãng mấy chục viên yêu tướng. Ai nấy đều vũ trang đến tận răng.

Mà trước mặt bọn họ là tận mấy trăm quân sĩ Quán Giang khẩu tay cầm binh khí. Từng chuôi mã tấu sáng loang loáng xuất vỏ mà ra. Từng trương cung được kéo căng, nhắm chuẩn đầu Bằng Ma Vương.

Hai bên cứ thế giằng cho.

- Chuyện lần này quả thực ngoài dự liệu. Không ngờ Phật Môn cư nhiên lại ra tay, càng không ngờ... Hàm ngư còn có cơ hội lật thân.

Bằng Ma Vương điềm nhiên liếc nhìn Đa Mục Quái một cái, áp thấp giọng thong thả nói:

- Hai vị... Giờ chắc Đại Thánh gia đang náo ngất trời, nơi đó, chúng ta đi không được. Nhất thời không cẩn thận là chết không chỗ chôn. Chẳng qua, bất luận cuối cùng ai trong bọn họ là người sống sót, khẳng định đều sẽ nhận tam thánh mẫu. Chúng ta chỉ cần giữ lấy tam thánh mẫu là được. Đợi sự tình qua rồi, chỗ tốt tuyệt đối không thiếu được. Ít nhất... Cũng không đến nỗi truy cứu chuyện trước kia.

Đa Mục Quái làm như vô ý nhìn hắn một cái, lại vẫn giữ nguyên biểu tình lãnh mạc, không mở miệng nói gì mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Không lâu sau, cửa lớn mở rộng, Dương Tiễn chống lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, một tay bịt lấy vết thương nơi bụng, gắng gượng bước qua bậc cửa.

Thấy Dương Tiễn đi ra, Bằng Ma Vương vội thẳng người lên, cung kính vái nói:

- Quốc cữu gia. Hiện nay thế cuộc đặc thù, lũ yêu hỗn loạn không tự, mạt tướng tới để đón về chủ mẫu. Mong ngài cho phép.

Dương Tiễn nghĩ cũng không nghĩ quát nói:

- Cút!

Nghe vậy, cung tên bốn phía chợt căng càng chặt.

Tiếng quát vừa ra, Bằng Ma Vương lập tức ngẩn ngơ. Hắn vội quay đầu trông sang Đa Mục Quái.

Chỉ thấy Đa Mục Quái bước ra trước một bước, khom lưng chắp tay nói:

- Quốc cữu gia, tam thánh mẫu là thánh mẫu Yêu tộc ta. Phàm nhân còn biết “Quốc không thể một ngày không quân”. Tam thánh mẫu lại là người duy nhất có thể khiến cho yêu chúng bát phương thuần phục, mong quốc cữu gia đừng làm khó hạ thần.

- Nếu Dương Tiễn nhất quyết không đáp ứng thì sao?

- Vậy thì...

Đa Mục Quái vươn hai tay ra, khẽ vỗ một tiếng.

Chỉ nghe “cheng”, lập tức, đám yêu tướng bộ hạ sau lưng đồng loạt rút ra binh khí!

Cử động này có thể nói là hoàn toàn trong ý liệu của Dương Tiễn. Ngược lại Bằng Ma Vương, Sư Đà vương cùng đám yêu tướng dưới trướng hai người đều trợn tròn mắt.

Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn lộn trên trán Sư Đà vương.

Khẽ quay sang nhìn Đa Mục Quái, Bằng Ma Vương đè thấp thanh âm nói:

- Ngươi đang làm gì? Ngươi muốn động thủ với Dương Tiễn?

Đa Mục Quái mặt không biểu tình nhìn đăm đăm Dương Tiễn, hai hàng chân mày thoáng run rẩy, thấp giọng nói:

- Yên tâm. Dương Tiễn đã thụ thương, chúng ta có thể giải quyết được.

- Từ đầu ngươi đã biết là sẽ thế này? Ngươi lừa lão tử cùng theo ngươi đi đánh quốc cữu gia?

Bằng Ma Vương nổi giận, tròng mắt trợn trừng, lại cũng hết cách.

Tử tế ngẫm lại, một đường từ khi bắt đầu mưu phản ở Sư Đà quốc, hắn một mực bị Đa Mục Quái lôi kéo lên tặc thuyền. Tuy mấy lần đều hóa hiểm thành an, nhưng ai biết lúc nào sẽ lật thuyền trong mương?

Trước giờ đều là hắn bội phản người khác, không ngờ lại gặp phải Đa Mục Quái, đối phương năm lần bảy lượt đùa hắn như khỉ, càng quỷ dị chính là, hắn còn ngoan ngoãn nghe theo.

- Đến cũng đến rồi, giờ có hối hận thì cũng đã muộn.

Đa Mục Quái mặt không biểu tình nói:

- Mang về tam thánh mẫu, tính thế nào đều là phù bảo mạng. Nếu giờ triệt thoái... Hắc hắc, đừng quên bên ngoài đang sóng to gió lớn, rốt cục sẽ xảy ra chuyện gì, ta thực sự không dám nói trước.