Tây Bắc bộ Nam Chiêm Bộ Châu.
Dưới ánh trăng, gió từ từ nổi lên, chạc cây khe run run theo gió. Hết thảy cảnh vật trên sườn núi nhỏ an tĩnh dị thường.
Đó là bởi hiện giờ luân hồn hỗn loạn do Địa phủ lần nữa tao thụ phá hoại nghiêm trọng vẫn chưa hiển hiện ở phàm trần. Chẳng qua, cũng sắp rồi.
Lại một lần loạn cục như hơn sáu trăm năm trước.
Một đạo bạch quang chớp qua, thân ảnh hầu tử xuất hiện ở Tây Bắc Bộ Nam Chiêm Bộ Châu.
Mũi chân hắn điểm nhẹ lên đất, vững vàng hạ gót chân xuống trên một sườn núi nhỏ, tay khẽ run rẩy ôm lấy ngực, thở dốc.
Trên dưới khắp người sớm đã không có khối thịt nào là nguyên vẹn. Máu tươi thấm ra từ trên vai, thuận theo cánh tay chảy xuống, thẳng đến khi chảy tới đầu ngón tay, nhè nhẹ nhỏ giọt trên đất.
Đây có lẽ là trường chiến đấu gian khổ nhất từ sau lần hắn bước lên Thiên Đạo “Vô Cực”, đối thủ là một kẻ có được tu vị y hệt như mình.
Một đường tới nay, hắn không phải chưa từng có lúc tuyệt vọng. Nhưng lần này, lại không chỉ đơn giản là mỗi tuyệt vọng-... Thoáng ngước đầu lên, hắn thẫn thờ nhìn về tây phương.
Vầng trăng sáng an tĩnh treo giữa thiên không. Trong bóng đêm, mọi thứ đều tịch tĩnh giống như cảnh sắc nơi này, dường như có thể khiến cho người ta quên mất hết thảy mọi phiền não.
Hồi lâu, tròng mắt hắn dần có phần mơ hồ.
Hết thảy mọi chuyện đều là túc mệnh, trốn không ra, tránh không khỏi. Chỉ có thể, cắn răng gượng lấy.
Lắc lắc đầu, hắn tung mình nhảy lên, thúc giục linh lực sớm đã thừa lại không mấy, hóa thành một đạo kim quang bay vút tới Tây Ngưu Hạ Châu.
*****
Tây Nam bộ Bắc Câu Lô Châu cũng có một đạo bạch quang chớp qua, thân ảnh Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng hiện trong mây.
Lúc đột nhiên nhìn thấy vầng trăng sáng kia, trong đầu hắn đột nhiên chớp qua một chuỗi ảnh tượng. Lá khô tung bay, lông vũ nhuốm máu, còn có... Một đôi tròng mắt như muốn nuốt chửng người khác.
Khắc này, tâm tạng hắn chợt lộp bộp một tiếng, tựa hồ nhớ tới điều gì. Nhưng một khắc sau, hết thảy ảnh tượng đều bị đuổi đi, thừa lại, chỉ có cơn kịch đau mang đến từ kim cô co rút trên đầu.
Hắn súc mày vươn tay đi bắt, Kim Cô bổng thiếu chút rời tay. May mà kịch đau tịnh không kéo dài. Trong nháy mắt liền tan biến. Tùy theo ảnh tượng trong đầu không còn, kịch đau cũng theo đó biến mất.
Hắn ngẩng đầu lên thẫn thờ nhìn trời:
- Vừa nãy... ta nhớ tới điều gì?
Hắn cố gắng hồi tưởng lại, đáng tiếc không nhớ được gì, hệt như hết thảy vừa nãy đều chỉ là ảo giác.
Nhè nhẹ lắc đầu, hắn hít một hơi thật sâu, có phần hoảng hốt xông tới Tây Ngưu Hạ Châu.
*****
Từ Thiên Đình nhìn xuống, rõ ràng thấy được có hai đạo kim quang, một đạo từ Bắc Câu Lô Châu lao vút tới Tây Ngưu Hạ Châu. Một đạo từ Nam Chiêm Bộ Châu, cũng xông hướng Tây Ngưu Hạ Châu mà đi. Đi qua nơi nào, tầng mây nhường đường, biển lớn chẻ đôi.
Điểm hai đạo kim quang giao cắt chính là nơi Huyền Trang đang nghỉ chân. Nơi đó có rất nhiều Phật Đà, có rất nhiều yêu quái, cách Linh sơn nơi Như Lai an tọa chỉ chừng ngàn dặm.
*****
Trong Lăng Tiêu bảo điện, Ngọc đế cầm lấy một mặt cổ kính lặng lẽ quan sát, không thốt nửa lời.
Tất cả tiên gia tại trường đều nín lặng. Không khí bao trùm bởi sự trầm mặc đến tê người.
Chúng nhân đều biết, đây gần gần mới chỉ là bắt đầu, gần gần mới chỉ là bắt đầu. Từ Địa phủ, mọi thứ đang dần tan vỡ, lục đạo luân hồi lần nữa triệt để sụp đổ.
Nhưng dù như vậy, bọn họ biết ứng đối sao đây? Phật môn chỉ nghe Phật pháp, căn bản không đi quản thứ khác. Thiên Đình được xưng thống ngự tam giới, song giờ lấy đâu ra năng lực để quản?
Hồi lâu, Ngọc đế chỉ biết cười khổ một tiếng, hung hăng quăng mạnh gương đồng trong tay xuống đất! Thời này khắc này, hắn nào còn để ý gì tới hình tượng?
*****
Trong đình viện Đâu Suất Cung, Thanh Tâm nhìn lên cây lá rậm rạp xanh tươi trên đỉnh đầu.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện đến bước này, đã không ai có thể tự mình quyết định nữa rồi.
Tước Nhi ở bên nhẹ giọng nói, vươn tay đẩy chén trà nóng tới trước mặt Thanh Tâm.
Nàng khẽ cúi đầu nhìn chén trà một cái, vươn tay đi bưng, lại chậm chạp không thấy nâng lên.
- Tước Nhi tỷ, ngươi hi vọng... Ai thắng?
- Hả?
- Ta không muốn ai trong bọn họ phải chết cả, bởi vì... Bọn họ đều là hầu tử.
Nói tới đây, vành mắt Thanh Tâm ẩn ước lóng lánh lệ quang.
- Cái đó chúng ta đâu quyết định được, không phải sao?
Tước Nhi thẫn thờ đáp:
- Chúng ta nghĩ thế nào, một điểm đều không trọng yếu.
*****
Trong lầu các, Lão Quân vuốt râu dài, tròng mắt híp thành một khe nhỏ.
- Tiếp tục thế này, e là bất lợi cho chúng ta.
Thông Thiên giáo chủ thong thả nói:
- Hầu tử kia đúng là không cần mạng. Tưởng là hắn sẽ trốn đi, sau đó lại từ từ mưu đồ. Không ngờ, hắn cứ thế đâm đầu vào. Có cần tranh tới bước kia không?
- Từ từ mưu đồ?
Lão Quân cười hừ một tiếng:
- Hắn còn có đường lui ư? Ngươi tưởng rằng giờ còn là tam giới của hơn tám trăm năm trước, không người biết Tôn Ngộ Không là ai, chỉ cần tránh đi, liền không ai chú ý? Đừng nói dù hắn tiềm phục tám trăm năm cũng chưa hẳn có cơ hội đánh bại Lục Nhĩ Mi Hầu được Phật môn tương trợ, chỉ nói mỗi Lục Nhĩ Mi Hầu kia thôi... Nếu hầu tử không chết, nó có thể ngủ yên? Tam giới này tuy lớn, song sớm đã không có chỗ cho hắn dung thân.
- Có lẽ, sẽ có cách khác?
Nói tới đây, Thông Thiên giáo chủ từ trong tay áo lấy ra một hộp nhỏ, đặt tới trước mặt Lão Quân.
Nháy mắt khi nhìn thấy hộp kia, Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn đều không khỏi ngây dại.
- Thất Xảo Di Vân Đan? Ngươi còn một viên khác!
- Lại luyện thêm một viên, vô hạn linh lực!
Thông Thiên giáo chủ nhìn hai người, vẻ mặt băn khoăn nói:
- Chẳng phải Thích Già Ma Ni không cho phép Lục Nhĩ Mi Hầu thăng lên Thiên Đạo? Giờ điều hắn kém Lục Nhĩ Mi Hầu cũng chỉ là linh lực không đủ, đúng không? Đã thế, nếu hầu tử có được vô hạn linh lực, ngươi nói xem, ai sẽ thắng? Hơn nữa, dù đưa tới thiên kiếp, vậy cũng là kẻ không có Thất Xảo Di Vân Đan đi chịu chết!
*****
Trong cuồng phong, hầu tử cắn răng lao vút tới vị trí Huyền Trang, nháy mắt đã vọt qua mấy vạn dặm.
Linh lực vận hành kịch liệt, vết thương trên thân dần bị xé nứt, cảm giác kịch đau hệt như có người đang bóc đi da thịt hắn. Nhưng mà, đi tới hôm nay, có khổ sở, đau đớn nào mà hắn chưa trải qua, chẳng lẽ còn sợ chút cảm giác đó?
*****
Nơi sâu trong Nữ Oa thần điện, Tu Bồ Đề chậm rãi đứng dậy, từng bước đi tới trước vách phỉ thúy bích.
- Khổ ngươi, “mẫu thân”!
Hắn mím môi, im lìm đứng đó, ngưng thị thân ảnh trong vách tường.
*****
- Nhưng mà...
Nguyên Thủy Thiên Tôn vươn ra ngón tay nhè nhẹ điểm lên chiếc hộp kia, thấp giọng nói:
- Ngươi làm vậy sẽ khiến chúng sinh tam giới bồi táng theo. Hai đỉnh cấp Hành giả đạo, thậm chí đều đã mò đến bậc cửa Thiên Đạo đại chiến một trận giữa thiên địa, thẳng đến khi Lục Nhĩ Mi Hầu hao hết linh lực, kết quả sẽ thế nào?
- Đương sơ chẳng phải chúng ta cũng đại chiến một trận với hầu tử ngay giữa thiên địa này? Hơn sáu trăm năm qua đi, thiên địa đã khôi phục bảy tám phần mười. Phàm trần hơn sáu trăm năm, trên Thiên Đình lại chẳng qua mới hơn sáu trăm ngày. Chúng ta đợi được.
- Thế nếu Phật môn cũng đưa cho Lục Nhĩ Mi Hầu một viên Thất Xảo Di Vân Đan?
- Phật môn cũng cho Lục Nhĩ Mi Hầu một viên Thất Xảo Di Vân Đan?
Thông Thiên giáo chủ không khỏi hơi ngớ, cả giận nói:
- Chỉ bằng bọn họ cũng có thể luyện ra được Thất Xảo Di Vân Đan?
Nghe vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi sách sách cười nói:
- Ngươi còn xem thường bọn họ? Nghĩ nghĩ mà xem. Đương sơ, chẳng phải cũng bởi xem thường bọn họ, chúng ta mới bị lừa vào tròng? Đến hôm nay, bất luận ngươi có thừa nhận hay không, bốn tên Phật Đà dưới trướng Thích Già Ma Ni đã có tu vị không kém chúng ta là bao.
- Cái đó...
- Ta nói rồi, dù ngươi thừa nhận hay không cũng thế thôi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn trừng Thông Thiên giáo chủ một cái, nhếch môi nói:
- Không thể đưa thứ này cho chúng, đưa rồi? Ngươi liệu có nghĩ đến hậu quả? Đến lúc đó, rất có thể sẽ thành hai con khỉ đánh cho tứ đại bộ châu thành vụn phấn, cả bã đều không thừa! Dù sao cũng đều là vô hạn linh lực, bọn họ có thể cứ thế đánh mãi!
- Điều này sao có thể!
Thông Thiên giáo chủ khẽ vung tay, đứng bật dậy quát:
- Không phải còn có thiên kiếp ư? Hấp thu linh lực quá độ, kết quả tất sẽ dẫn tới thiên kiếp! Đến lúc đó, tất có một đứa bị lấy đi! Trận chiến này căn bản không cách nào đánh tới vô hạn!
- Thế càng tốt.
Hai tay Nguyên Thủy Thiên Tôn trải ra, nhún vai nói:
- Hai con khỉ đều mang theo thiên kiếp chạy loạn dưới phàm trần, ngươi nói xem đó là cảnh tượng thế nào? Đừng quên, khi trước hắn độ kiếp ngoài Nam Thiên môn, khiến cho Nam Thiên môn bị oanh đi phân nửa. Nếu đặt ở phàm trần, sẽ thế nào?
Ngay lúc hai người đang nhao tới nhao lui, Lão Quân đột nhiên vươn ra một tay ra hiệu ngưng lại.
Nhất thời, hai kẻ nhất tề quay sang nhìn Lão Quân.
Chỉ thấy Lão Quân khẽ nghiêng đầu, híp mắt lại, tựa hồ nghĩ đến điều gì. Nhẹ giọng nói:
- Có một người khác ra tay!