- Thăng Thiên Đạo?
Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng cười nói:
- Được được được, cái này ta thích! Ha ha ha ha!
Hai hàng mi cau chặt của Nữ Oa từ từ buông ra, ý cười chậm rãi tan biến. Thay vào đó là vẻ lãnh mạc như băng sương.
Lục Nhĩ Mi Hầu đối thoại cùng Như Lai, nàng chỉ nghe được phần từ miệng Lục Nhĩ Mi Hầu. Chẳng qua, dù không nghe được hết, nàng cũng dễ dàng đoán được là ai đang đối thoại với hắn, thậm chí đang nói điều gì.
Đây chẳng phải chuyện nằm trong dự liệu trước khi động thủ?
Hạt giống đương sơ mình tự tay vun trồng, giờ đã trưởng thành đại thụ, nở hoa kết quả, thậm chí bóng mờ đã bao phủ trọn cả tam giới.
Nếu chúng nhân đều không làm gì được hắn, vậy lại để mình, tự tay... táng tống hắn thôi...
Trên đài sen, Như Lai bất động thanh sắc mặc niệm khẩu quyết.
Mấy tiếng Phạn văn truyền ra vạn dặm, rơi vào trong tai Lục Nhĩ Mi Hầu.
Đây là một loại ngôn ngữ cực kỳ dị, nói là ngôn ngữ, kỳ thực càng giống như thuật pháp. Không chút nghi vấn, Lục Nhĩ Mi Hầu nghe không hiểu những.. Phạn văn kia, nhưng chỉ nháy mắt hắn liền đốn ngộ toàn bộ quá trình mà đương sơ hầu tử từng đi qua để thăng lên Thiên Đạo, chi tiết đến vận chuyển mỗi một tấc kinh mạch, hệt như bản thân hắn đã từng kinh lịch qua. Nội dung trong đó thoáng chốc đã khắc sâu vào đầu hắn.
Một cỗ chiến ý hừng hực thiêu đốt trong lòng.
*****
Trên hoang nguyên, bạch long mã vung sức cuồng chạy.
Điệt đãng phập phồng, Huyền Trang sớm đã thấu chi thể lực, dồn chút lực lượng còn lại ôm chặt cổ ngựa. Tiếp tục hướng tây.
*****
Trong cơn hoảng loạn, Hắc Mao không cẩn thận vấp phải cục đá. Không đợi hắn kịp phản ứng. Thiên Bồng và Quyển Liêm chạy ở phía sau đã một trái một phải nhấc hắn lên. Hàng người tiếp tục cuồng chạy .
*****
Thanh Tâm đang trên đường chạy tới Nữ Nhi quốc, Dương Thiền cũng đang chạy tới Nữ Nhi quốc.
*****
Trong Đâu Suất Cung, trong thần điện Nữ Oa, trong lương đình giữa lưng núi Linh sơn, ai nấy đều trầm mặc. Chư tiên trên Lăng Tiêu bảo điện cũng là như thế.
Chúng nhân đều hiểu, chuyện gì sắp sửa xảy ra.
Có lẽ, có lẽ đây là điều thượng thiên chú định. Những gì sắp xảy ra trước mắt chẳng qua là tiếp diễn của trận chiến hơn sáu trăm năm trước. Chạy không thoát, tránh không khỏi.
*****
Thiểm điện vẫn đang giao thác giữa trời, trong tiếng nổ vang, lực lượng thiên kiếp chính đang từ từ ép xuống, ấp ủ một đợt oanh kích càng mạnh.
*****
Lục Nhĩ Mi Hầu hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay. Lập tức, linh lực giữa thiên địa bắt đầu điên cuồng hội tụ lên người hắn.
Hắn nhìn Nữ Oa, cười gằn.
*****
Nơi sâu trong Địa phủ, toàn bộ quỷ sai đều đang ngơ ngác nhìn lên, nhìn dương quang chiếu xuống từ trời cao nơi xa.
Đúng vậy, dương quang, tuy nhỏ yếu, nhưng đó chính là dương quang, là thứ tuyệt đối không nên xuất hiện trong Địa phủ.
Đại khái, cũng chỉ có thiên kiếp mới có được uy lực như thế, trực tiếp xỏ xuyên ngăn cách giữa phàm trần và Địa phủ.
Nước biển cuộn trào thuận theo lỗ hổng trút nghiêng mà xuống, như cột chống trời xung hủy mọi thứ bên dưới, biến nơi đây thành một mảnh hải dương, từ từ khuếch tán ra bốn phía.
Đồng thời với đó, rất nhiều quỷ hồn chính đang men theo lỗ hổng tháo chạy.
Tần Nghiễm Vương ngồi bệt xuống đất, khóc không ra nước mắt.
*****
Trong một mảnh thúy lục, hầu tử bị linh lực tung trào bao bọc quanh mình, thân xác run rẩy, nắm tay từ từ siết chặt.
*****
Trong lỗ hổng cự đại do thiên kiếp oanh ra, rất nhiều ác hồn đen nhánh phát ra tiếng gào thét thê lương vọt thăng mà lên, giống như khói mù cuồn cuộn, tứ tán mà ra.
Lục Nhĩ Mi Hầu trôi nổi giữa trời, cười lên hung tợn, gân xanh gồ hết trên trán.
Mạch môn tứ chi ngưng tụ ra hai đạo kim quang, thuận theo quỹ tích kinh mạch bắt đầu chậm rãi lưu động.
- Giờ ta mới biết, thì ra ngươi là Nữ Oa nương nương. Ha ha ha ha, đúng là hạnh ngộ hạnh ngộ. Đáng tiếc, ta sinh ra từ trong đó. Ngươi sáng tạo sinh mạng vạn vật, lại không bao gồm ta. Hơn nữa ngươi còn muốn hộ hắn, nếu đã thế, ta càng không lý do để hạ thủ lưu tình.
Nữ Oa chậm rãi ngước đầu nhìn lên lốc xoáy cự đại giữa thiên không.
Tần suất nhảy động của thiểm điện trong lốc xoáy đã càng lúc càng cao, càng lúc càng nhanh, thậm chí cho người cảm giác đan xen như rừng cây rậm rạp. Hệt như một con cự thú hung mãnh chính đang gồng sức, ấp ủ, chờ đợi thời cơ nhào tới vật săn.
- Một canh giờ.
Khẽ cúi đầu, Nữ Oa nhẹ giọng nói:
- Một canh giờ sau, thiên kiếp sẽ ngưng tụ ra lực lượng đủ để cuốn đi ngươi ta.
- Một canh giờ... Đủ để ta đánh vỡ xác rùa kia, bắt hắn đi chịu chết thay ta.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch môi trừng mắt mà cười, từng đạo sương khói len lỏi qua khóe miệng, phiêu tán trong không khí nóng rực.
- Vậy cứ thử xem.
Nữ Oa cười lên khinh miệt.
- Đến đi --!
Một tiếng bạo quát, thân ảnh Lục Nhĩ Mi Hầu hóa thành một đạo kim quang gào thét lao hướng Nữ Oa. Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài, đâm xuyên tầng mây, kéo ra quỹ tích thật dài trùng trùng nện tới.
Chỉ thấy Nữ Oa khẽ nghiêng người, vươn ngón tay ra chỉ hướng phỉ thúy sau lưng, lập tức, phỉ thúy cự đại vốn nằm trong phạm vi điểm trúng của Kim Cô bổng bằng không dời ly một dặm. Thoát khỏi tầm công kích của Kim Cô bổng.
Trong tiếng nổ vang, Kim Cô bổng trùng trùng rớt đất. Núi đồng, sông suối, tất cả mọi thứ đều bị nghiền thành phấn vụn. Cát bụi nổ tung giống như biển gầm (sóng thần) cuộn trào lan tràn sang hai bên.
Đồng thời với đó, chỉ nháy mắt Kim Cô bổng và Lục Nhĩ Mi Hầu đã đồng thời biến mất không tung tích.
Không chút nào do dự, Nữ Oa vội vàng xoay người, đuôi rắn cự đại quật mạnh ra sau. Khí lưu kích lên hình thành long quyển phong (vòi rồng) cự đại. Mà thứ bị khốn chặt chính giữa long quyển phong chính là Lục Nhĩ Mi Hầu!
Kim Cô bổng một lần lại một lần vươn dài quét tới Nữ Oa. Chỉ đáng tiếc do khí lưu kích lên quanh bốn phía Nữ Oa, uy lực tựa hồ bị suy yếu không ít. Tuy uy thế vẫn đủ để đào sơn đảo hải, nhưng lúc Kim Cô bổng sắp sửa trùng trùng nện lên trên người Nữ Oa, chỉ thấy thân hình Nữ Oa hơi lắc, hóa thành hai người!
- Lại chiêu này?
Kim Cô bổng sát qua hai thân ảnh Nữ Oa, lại lần nữa đánh vào khoảng không. Đồng thời với đó, hai Nữ Oa đồng loạt đứng lên, bổ nhào tới Lục Nhĩ Mi Hầu.
Chém giết thực sự bắt đầu, nhưng mà, chém giết giữa hai tu giả Thiên Đạo không hề chỉ có cứng đối cứng.
Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu khua múa Kim Cô bổng đâm tới chọc lui trên trời dưới đất, đi qua nơi đâu, mọi thứ nơi đó đều bị tồi hủy gần hết. Chỉ riêng phỉ thúy cự đại kia là không sao.
Mỗi lần Lục Nhĩ Mi Hầu nhắm chuẩn khối phỉ thúy, Nữ Oa luôn có thể kịp thời phát hiện, xảo diệu dời đi phỉ thúy. Càng quỷ dị chính là, Nữ Oa một biến hai, hai biến bốn. Nháy mắt, kịch chiến với Lục Nhĩ Mi Hầu giữa thiên không là mấy chục Nữ Oa. Các nàng thân khu to lớn, linh xảo chí cực. Dù Lục Nhĩ Mi Hầu dày vò thế nào đều không mảy may làm gì được bọn họ.
Hết cách, Lục Nhĩ Mi Hầu đành phải cùng truy mãnh đánh khối phỉ thúy. Nhưng dù là vậy, lại được ích gì?
Thời này khắc này, thân ảnh Nữ Oa đã bố khắp mọi ngóc ngách trên chiến trường, hệt như có vô số Nữ Oa đồng thời hiệp đồng tác chiến. Bất luận côn pháp Lục Nhĩ Mi Hầu tinh xảo đến đâu, góc độ đả kích xảo trá thế nào, dưới sự khống chế của Nữ Oa, phỉ thúy luôn có thể xảo diệu né tránh.
Chỉ thấy nó điên cuồng dịch chuyển vị trí, từ xa nhìn lại, như thể có vô số phỉ thúy đang đồng thời tồn tại.
Nháy mắt, hai người đã chuyển chiến cả ngàn dặm.
Đây là một trường chiến đấu không chút giới hạn.
Thiểm điện lả tả giáng xuống, Lục Nhĩ Mi Hầu vung lên Kim Cô bổng, Nữ Oa không ngừng hô hoán lốc tố... Núi đồng, sông suối, thậm chí là cả thành bang nhân loại đều không được hạnh miễn, tất cả mọi thứ ven đường đều bị tồi hủy, cả chút cát bụi cũng không lưu.
Chúng nhân chỉ biết đứng ngoài mà nhìn, nhìn trường chiến đấu mà bọn họ không cách nào can dự kia. Ngay cả Dương Thiền đã chạy tới hiện trường cũng phải cùng đám yêu tướng đứng ở xa xa quan chiến.
Trừ đại năng như Như Lai, Lão Quân, Tu Bồ Đề, đối với toàn bộ sinh linh trong tam giới, trận chiến đấu này, một khi cuốn vào, tất chết không ngờ!
Trong cuồng phong tứ ngược, tường thành sụp đổ, mọi thứ đều bị hất tung lên. Ai hồng biến dã.
*****
Trên đài sen, Như Lai hai bấm nhẹ hai tay.
Nháy mắt, từng màn trường cảnh phù hiện trong đầu Huyền Trang, mấy tiếng kêu rên vang lên bên tai hắn.
Mỗi một linh hồn trôi qua đều hướng hắn khóc kêu, chất vấn. Hỏi hắn vì sao phải tây hành, nói chúng không cần bất cứ ai độ cả...
Đối mặt hết thảy, Huyền Trang chỉ biết cắn răng chịu đựng, ôm cứng lấy cổ ngựa, tiếp tục cuồng chạy về hướng tây.
Từng giọt máu tươi rỉ ra từ tai mắt miệng mũi hắn...