Đại Bát Hầu

Chương 863: Thiên Đạo Vô Cập



Vách phỉ thúy dần dần liền lại. Ở trong vách, hầu tử mở to hai mắt ngơ ngác mà nhìn, nhìn lưng ảnh cự đại của Nữ Oa từ từ bị vách phỉ thúy che mờ.

Từng đạo xúc giác vươn ra từ trong vách phỉ thúy, nháy mắt khi chạm đến thân xác hầu tử, linh lực khổng lồ ngưng tụ mấy ngàn năm bắt đầu điên cuồng trút vào thể nội hầu tử. Thương thế trên người bắt đầu lành lại...

*****

Thân thể Nữ Oa vẫn đang trong trạng thái dung hợp, hỗn độn vô tự, nhìn qua như một đoàn bông vải cự đại, chỉ là đã sơ bộ hình thành nên một viền khuếch.

Thời này khắc này, Lục Nhĩ Mi Hầu đã không quản được quá nhiều. Hắn vung lên Kim Cô bổng trùng trùng nện tới Nữ Oa.

Ngay chớp mắt ấy, bản thể và hồn phách chính đang dung hợp của Nữ Oa đã thành hình khuôn mặt. Hai mắt nhắm nghiền lại.

- Quên nhắc nhở ngươi một chuyện, kỳ thực, bản cung cũng là Hành giả đạo, hơn nữa, tu vị là Thiên Đạo.

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu rõ ràng ngây người mất một thoáng. Kim Cô bổng quét ngang mà đi hơi ngừng một chút.

Không đợi hắn kịp có phản ứng, không đợi côn bổng kia tới gần, chỉ thấy cánh tay còn chưa dung hợp hoàn chỉnh của Nữ Oa đã vươn tới. Lăng không kéo ra một đạo sương ngấn thật dài.

Tốc độ cực nhanh, tuy không bằng hầu tử đương sơ ở trong trạng thái Thiên Đạo Vô Cực, nhưng cũng đã siêu việt tầm nhận biết của Lục Nhĩ Mi Hầu. Chí ít, từ khi hắn đản sinh đến nay, chưa từng gặp qua tốc độ như thế.

Chỉ sát na, toàn thân Lục Nhĩ Mi Hầu bao gồm cả Kim Cô bổng đồng thời bị Nữ Oa nắm trong lòng bàn tay, chỉ lộ ra đầu lâu đang khổ sở giãy dụa.

*****

Đại điện Linh sơn chìm trong một mảnh yên lặng.

Hai mắt Như Lai từ từ híp thành một khe nhỏ, im lìm như tượng đá.

*****

Chư Phật trong lương đình ngơ ngác nhìn nhau, trầm mặc.

Toàn bộ thế giới tựa hồ đều nín thở, ngay cả không khí cũng ngưng cố lại.

*****

Lão Quân khe khẽ phe phẩy đầu, thở dài nói:

- Thiên Đạo, “Vô Cập” a... Ai có thể ngờ, Thiên Đạo Vô Cập này bị phong trong phỉ thúy bấy lâu, giờ cũng có ngày được thấy mặt trời? Dù cho không hoàn chỉnh, nhưng để giải quyết Lục Nhĩ Mi Hầu, chắc là dư dả có thừa. Chỉ đáng tiếc...

Nguyên Thủy Thiên Tôn cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Ở bên, sắc mặt Thông Thiên giáo chủ sớm đã trở nên cực kỳ khó coi, nắm tay siết chặt, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu trượt xuống từ trên thái dương.

- Thiên kiếp, thiên kiếp trực tiếp rơi đến phàm trần... Hắc hắc, chúng ta đường đường Tam Thanh, lại cứ vậy mà nhìn?

*****

Trên Lăng Tiêu bảo điện, không khí giống như tử tịch. Sắc mặt ai nấy đều âm tình bất định, trầm mặc, chờ đợi sự tình phát sinh.

Thời này khắc này, trừ chờ đợi, bọn họ còn có thể làm gì?

*****

Cuối cùng vách phỉ thúy bích triệt để lành lại, trước mặt hầu tử chỉ thừa lại một mảnh lục sắc. Toàn bộ thế giới phảng phất đều yên lặng.

Đối với những thiên thần đã từng cao cao tại thượng kia, trừ đợi, bọn họ còn có thể làm gì?

*****

Từng đạo thiểm điện vốn do thiên kiếp dẫn phát từ trên thiên không rủ thẳng xuống, trực tiếp bổ lên trên thân Nữ Oa, hơn nữa từng bước tăng cường. Trong tiếng nổ vang, bạch vụ trên thân khu nàng bị bóc tách ra một ít, tựa hồ khó mà chống đỡ.

Nhưng Nữ Oa vẫn im lìm huyền giữa không trung. Nàng từ từ dùng sức, bóp chặt Lục Nhĩ Mi Hầu lẫn Kim Cô bổng. Dung hợp giữa linh hồn cùng chân thân đã dần hoàn thành.

- Vì sao! Tại sao phải cứu hắn! Chuyện hắn có thể làm, ta cũng có thể làm! Vì sao cứ phải đứng về phía hắn!

Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ lộ ra được đầu lâu, khàn giọng gào thét.

- Bởi vì, ngươi đã mất đi tâm của chính mình.

Nữ Oa chậm rãi mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu đang giãy dụa trong lòng bàn tay, nói:

- Ngươi một lòng muốn đòi lấy danh hiệu Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, ngươi muốn tất cả mọi người thừa nhận ngươi, nhưng ngươi, có thật là Tôn Ngộ Không? Từ thời khắc ngươi cố chấp với thân phận kia, ngươi đã không còn là chính ngươi.

- Không --!

Lục Nhĩ Mi Hầu chợt há hốc mồm, hét nói:

- Ta là Tôn Ngộ Không! Ta mới là Tôn Ngộ Không! Ta mới là Tôn Ngộ Không --!

Một đạo kinh lôi từ thiên không rơi xuống, đánh ngay giữa trán Nữ Oa. Lập tức, lực độ nơi thủ chưởng giảm mạnh. Đồng dạng ngay sát na đó, Lục Nhĩ Mi Hầu sử ra toàn lực giãy thoát khỏi lòng bàn tay Nữ Oa, bỏ chạy ra xa xa.

- Ngươi chạy không thoát, ngươi cũng là vật săn của thiên kiếp. Hai chúng ta đều chạy không thoát.

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Lục Nhĩ Mi Hầu.

Khắc sau, lại một đạo thiểm điện cự đại từ trời giáng xuống, rơi ngay trước người Lục Nhĩ Mi Hầu. Đợi khi thiểm điện kia tan biến, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên phát hiện lục địa trước mặt mình đã bằng không tan biến, biến thành một hố phương viên vài dặm, sâu không thấy đáy.

Mặt đất trống trải cư nhiên bị thiêu thành tro bụi chỉ trong tích tắc, cả chút vết tích đều không lưu. Từ đường chân trời, nước biển điên cuồng trút vào. Hơi nước bốc lên mù mịt, cảnh tượng hư ảo biến dạng.

Sát na ấy, Lục Nhĩ Mi Hầu vội ngừng lại, miệng há hốc, cả người ngây ra đó.

Cuồng phong thổi qua bên cạnh hắn, lông tơ bên tai run rẩy không ngừng.

Dù là khi hắn kịch chiến cùng hầu tử cũng chưa từng gặp qua trường cảnh như thế. Hoặc nói cách nào, hắn căn bản không tin nổi trên thế gian này có người hay vật nào có thể sử ra thuật pháp đạt tới trình độ kia – hủy thiên diệt địa trong vô hình!

Đây là uy lực của thiên kiếp. Chuẩn xác mà nói thì là song trùng thiên kiếp. Mà thiểm điện uy lực như thế, vừa nãy Nữ Oa đã gánh mấy đạo? Thậm chí nàng còn dùng thân thể hấp thu toàn bộ uy lực thiểm điện, khiến cho chúng nhìn qua chỉ như sét đánh bình thường.

Đây là hai địch nhân mà mình đang phải đối mặt? Tu giả Thiên Đạo Hành giả đạo cùng song trùng thiên kiếp...

- Không ai có thể trốn qua thiên kiếp. So với để nó liên lụy tam giới, không bằng chấp nhận thôi.

Thanh âm Nữ Oa lần nữa vang lên trong đầu Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Không, không... Nhất định có cách, nhất định có cách, nhất định còn có cách --!

Lục Nhĩ Mi Hầu chợt nghiêng đầu nhìn Nữ Oa.

Chuẩn xác mà nói, là nghiêng nhìn phỉ thúy sau lưng Nữ Oa!

Khắc này, Nữ Oa đã triệt để hoàn thành dung hợp, chính đang mỉm cười nhìn hắn. Tầm nhìn khe khẽ chuyển động, tựa hồ đã đọc hiểu dụng ý Lục Nhĩ Mi Hầu.

Lục Nhĩ Mi Hầu mở to tròng mắt trông hướng Nữ Oa. Từng luồng vụ khí màu trắng rỉ ra từ răng môi, chậm rãi phiêu tán đi. Hắn nhe răng cười hung tợn.

- Nếu... Nếu hắn đi ra, như vậy kẻ bị thiên kiếp lấy đi có thể là các ngươi! Ta nói đúng không?

Nữ Oa chậm rãi thu lại ý cười, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Lục Nhĩ Mi Hầu, nói:

- Ngươi có thể thử xem.

Lục Nhĩ Mi Hầu từ từ đứng thẳng người lên, tay nắm Kim Cô bổng siết vang rạc rạc.

Oanh --!

Lại có hai đạo thiểm điện từ trời giáng xuống, phân biệt bổ tới Lục Nhĩ Mi Hầu và Nữ Oa.

Ngay sát na ấy, Lục Nhĩ Mi Hầu ra tay!

Thân hình hắn hơi lắc, nháy mắt hóa ra mấy chục thân ảnh, tách thành mấy phương hướng bổ nhào tới khối phỉ thúy!

- Phân thân thuật?

- Ngươi cho rằng có thể vừa ứng đối ta, vừa hộ được cho khối phỉ thúy kia?

Khóe môi Nữ Oa khẽ nhếch lên.

Khắc sau, chỉ thấy Nữ Oa cũng hóa ra mười mấy thân ảnh hướng dạt ra bốn phương tám hướng, mỗi một thân ảnh đều trực diện với một hóa thân của Lục Nhĩ Mi Hầu!

Không đợi thiểm điện buông rơi từ trên thiên không đi đến, kịch chiến giữa song phương đã bắt đầu.

Phân thân Nữ Oa triền đấu cùng phân thân Lục Nhĩ Mi Hầu, chẳng qua, gần gần là trong nháy mắt. Rất nhanh, tất cả phân thân Lục Nhĩ Mi Hầu đã bị tất cả, chỉ lưu lại một cái!

Hai đạo kinh lôi chuẩn xác đánh xuống trên lưng hai người. Kịch đau truyền đến, song phương đang triền đấu tức thì tách ra.

Lục Nhĩ Mi Hầu tấn tốc kéo ra cự ly chừng một dặm, treo mình ở đằng xa. Trên người đừng nói khải giáp, ngay cả lông tóc đều bị cháy thui, ẩn ước có thể thấy được máu thịt dưới lông tóc.

Thân khu run lên lẩy bẩy.

Đồng thời với đó, Nữ Oa vẫn đang chắn giữa Lục Nhĩ Mi Hầu cùng phỉ thúy. Thân khu to lớn toát ra khói trắng mù mịt.

- Không khả năng... Ngươi không khả năng chỉ trong nháy mắt đã đoán được đâu mới là chân thân của ta!

- Bản cung căn bản không đoán được.

Nữ Oa nhàn nhạt nói:

- Thiên đạo Vô Cập, mỗi một phân thân ứng đối ngươi đều là thật. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện phân thân của mình lạc bại quá nhanh?

- Mỗi một phân thân... Đều là thật?

Khóe mắt Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi giật nhẹ.

Đây là đặc sắc của Thiên Đạo Vô Cập?

Vô Cập... Không chỗ không cập?

Thế còn chơi thế nào được nữa?

Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng, tay nắm Kim Cô bổng run lên lẩy bẩy.

Ngay lúc Nữ Oa tưởng đang nắm chắc phần thắng, một thanh âm bỗng vang lên bên tai Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Không bằng, để bần tăng giúp ngươi một tay.

Lần này, không phải Nữ Oa, mà là Như Lai...

Lục Nhĩ Mi Hầu vội mở to tròng mắt, đáp nói:

- Phật tổ muốn giúp ta, giúp thế nào?

- Thăng, Thiên Đạo.

Mấy chữ nhẹ nhàng, vượt qua không gian vạn dặm đến thẳng trong tai Lục Nhĩ Mi Hầu, lại đủ để cải biến trọn cả thế cục!