Đại Bát Hầu

Chương 866: Khẩn cô chú



- Hắn muốn làm gì?

Quyển Liêm không khỏi lầu bầu một câu.

Cát bụi tung bay ra từ trên lông tơ chậm rãi phiêu tán. Nét mặt hung tợn, tròng mắt đỏ hồng, cơ thịt căng cứng, tay ôm đầu run lên lẩy bẩy. Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn Huyền Trang, dựng Kim Cô bổng nhấc chân chậm rãi đi tới.

Thân hình hệt như tùy thời sẽ té ngã.

Thời này khắc này, mọi thứ đều sa vào yên lặng, chúng nhân tại trường kinh ngạc nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu. Ngay cả Huyền Trang cũng như thế.

- Hắn sao vậy?

Hắc Hùng tinh thấp giọng hỏi.

Thiên Bồng đang ôm cứng lấy Hắc Hùng tinh cũng sửng sốt, ngây người nửa ngày mới thấp giọng đáp nói:

- Kim cô kia...

- Kim cô?

Nghe đến đó, mọi người mới chú ý thấy kim cô trên đỉnh đầu Lục Nhĩ Mi Hầu chính đang khe khẽ tán phát kim quang, từ từ co rút.

Chắc là vì linh lực của bản thân Lục Nhĩ Mi Hầu cũng là màu vàng, nên mọi người mới bỏ qua chi tiết quan trọng như thế. Nhưng mà kim cô co rút, ý vị như thế nào?

Vi phản giới luật Phật môn? Mới đeo lên một lúc, hắn có thể vi phản giới luật gì được?

*****

Trên trời cao, thân ảnh Nữ Oa bay vút lên mà đi. Bám sát sau lưng là khối phỉ thúy cự đại, cùng với... Thiên kiếp.

Mặt biển vẫn đang không ngừng cuộn trào.

Dương Thiền nhìn theo hướng thân ảnh Nữ Oa tan biến, nhẹ giọng nói:

- Đi thôi, bám theo.

- Dạ!

Chỉ chớp mắt, Dương Thiền đã dẫn đám người Bằng Ma Vương tan biến. Trên mặt biển trống trải thừa lại mỗi Thanh Tâm thẫn thờ đứng đó.

Hồi lâu, nàng hít một hơi thật sâu, thúc giục linh lực đuổi theo.

*****

Ngay khi những người khác đang nghi hoặc, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt đổi tay cầm Kim Cô bổng từ tay trái sang tay phải, siết vang rạc rạc.

- Không hay! Hắn muốn giết Huyền Trang pháp sư!

Thiên Bồng vội kinh hô!

Chỉ sát na, Lục Nhĩ Mi Hầu ra tay. Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài, quét ngang tới Huyền Trang.

Một kích này nếu trúng, nhục thể phàm thai của Huyền Trang tuyệt không có khả năng sống sót. May mắn là Thiên Bồng cũng ra tay.

Cơ hồ một khắc trước khi Lục Nhĩ Mi Hầu động thủ, Thiên Bồng đã buông ra Hắc Hùng tinh, bổ nhào tới chỗ Huyền Trang, trực tiếp đẩy văng Huyền Trang đang lung la lung lay ngã văng xuống đất.

Khắc sau, Kim Cô bổng quét ngang qua đỉnh đầu chúng nhân, đám tăng nhân khi nãy mới trào phúng Huyền Trang bị đánh bay ra, miệng phun máu tươi. Chưa kịp rớt đất đã một mạng ô hô. Thậm chí, thân xác trực tiếp bị phách cho tứ phân ngũ liệt, cả cơ hội kêu thảm đều không có.

Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm, Tiểu Bạch Long không kịp thời phản ứng, tự nhiên cũng không tránh khỏi kích này. Bọn họ đều bị đánh bay, may nhờ tu vị hộ thân, tính mạng vô ưu.

Đương nhiên, cũng chỉ là tính mạng vô ưu. Hắc Hùng tinh bị đánh văng ra gần một dặm, rớt đất lại trượt thêm chừng hơn trăm trượng, vuốt ra một vệt dài sâu hoắm trên mặt đất, thẳng đến khi đụng ngã một gốc cổ thụ mấy trăm năm mới dừng lại. Thiếu chút thì không đứng lên nổi.

Về phần Quyển Liêm và Tiểu Bạch Long thì không may mắn như vậy.

Quyển Liêm mới bay ra chưa đến mười trượng liền trùng trùng nện lên sơn thể. Đụng cho cả ngọn núi run rẩy theo, bằng với tiếp nguyên trọn hết kình khí trong một kích vừa rồi. Trực tiếp ngất đi. Tiểu Bạch Long thì bị ném thẳng lên trời, trực tiếp bay đến vô tung.

Rụt lại Kim Cô bổng, siết trong tay, Lục Nhĩ Mi Hầu thở dốc, cười lên điên cuồng, nói:

- Tránh được thì đã sao? Không phải rồi cũng chết? Chỉ bằng bọn họ, cứu nổi ngươi ư?

Từng bước đi tới chỗ Huyền Trang, Lục Nhĩ Mi Hầu không ngừng cười gằn. Đến sau tiếng cười biến thành ho khan kịch liệt, ho ra máu tươi.

- Ta hiểu. Kim cô co rút, là bởi ngươi động sát tâm với Huyền Trang pháp sư!

Thiên Bồng giãy dụa đứng dậy, vươn tay khẽ hấp, Cửu Xỉ đinh ba rơi rớt ở bên bay vào chưởng tâm. Vung đinh ba lên, Thiên Bồng nghênh hướng Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Chỉ bằng ngươi?

Khóe môi Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng nhếch lên.

Kịch đau trong đầu khiến toàn thân hắn run rẩy không thôi, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ.

*****

Nơi lưng núi, Chính Pháp Minh Như Lai mắt nhắm nghiền, hai tay hợp mười, mặc niệm khẩu quyết.

*****

Kim cô chợt rụt chặt, đột nhiên, Kim Cô bổng trong tay Lục Nhĩ Mi Hầu bỗng “choang” một tiếng, rơi rớt trên đất.

Nơi xa, Hắc Hùng tinh ôm lấy vết thương trước ngực, thật không dễ dàng mới đứng lên được, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngây người.

Gân xanh trên trán gồ lên. Sau đó, bọn họ nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu ôm đầu kêu thét. Cả người lộn ngược ra sau, lại không phải đằng không mà lên, mà là trùng trùng ngã vật ra đất, đau đến lăn lộn.

Cát bụi tóe lên, Lục Nhĩ Mi Hầu điên cuồng.

Hắn không ngừng gào thét, lật chồm, trùng trùng đấm lên mặt đất.

*****

Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi mở mắt ra, đưa mắt nhìn về phương vị Lục Nhĩ Mi Hầu, tốc độ mặc niệm khẩu quyết ẩn ẩn tăng nhanh.

*****

Nham thạch bị nện thành phấn vụn, cây cối đổ sụp, mặt đất nứt nẻ. Lục Nhĩ Mi Hầu điên cuồng dày vò.

Huyền Trang từ từ đứng dậy, ngồi xếp bằng. Hệt như chuyện đang xảy ra không liên quan tới mình.

- Đừng niệm! Đừng niệm nữa!

Lục Nhĩ Mi Hầu gầm gào nói.

- Thả xuống sát niệm trong lòng ngươi.

Chính Pháp Minh Như Lai lạnh giọng nói.

- Không thả!

- Thả xuống.

- Không thả!

Tần suất rung động của miệng môi Chính Pháp Minh Như Lai càng lúc càng nhanh.

Một tiếng cười chói tai xung thiên mà lên, Lục Nhĩ Mi Hầu lăn lộn càng thêm kịch liệt.

- Ta sẽ không khuất phục! A ha ha ha ha! Cái gì cũng phải nhịn, mẹ nó, hôm nay lão tử không nhịn nữa! Chỉ cần... Chỉ cần ta thích ứng được đau đớn này, liền không gì có thể ngăn được ta! Ha ha ha ha!

Tần suất rung động của miệng môi Chính Pháp Minh Như Lai càng nhanh thêm một cấp.

*****

Giữa trời cao, tốc độ Nữ Oa đã thăng tới cực trí. Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ.

- Chờ ta... Ngàn vạn đừng chết!

*****

Ngay khi Chính Pháp Minh Như Lai đang giằng co bất phân với Lục Nhĩ Mi Hầu, Hắc Hùng tinh đã chạy đến bên cạnh Huyền Trang, không nói hai lời lập tức cõng hắn lên lưng.

- Sư phó, đừng vứt bỏ, cơ hội vẫn còn.

Vác lấy Huyền Trang, Hắc Hùng tinh vung chân tiếp tục cuồng chạy về hướng Linh sơn.

- Muốn đi? Không dễ vậy đâu!

Trong hỗn loạn, Lục Nhĩ Mi Hầu giơ tay lên, Kim Cô bổng đã ở trong tay.

Thời này khắc này, tròng mắt hắn sớm đã nhìn không rõ, nhưng bằng cảm giác, hắn vẫn có thể bắt giữ được chuẩn xác địa vị trí của Huyền Trang.

Kim Cô bổng vươn dài, quét ngang mà ra!

Một kích này không đánh trúng Hắc Hùng tinh, càng không đánh trúng Huyền Trang, mà đánh lên thân Thiên Bồng.

Cơ hồ cùng trong nháy mắt ấy, Thiên Bồng thúc thăng linh lực tới cực trí, như một mặt thuẫn bài chắn ngang quỹ tích Kim Cô bổng. Dưới kích kia, Thiên Bồng phun ra một búng máu tươi, lại không ngờ vẫn gánh đỡ được!

- Nguyên soái...

Hắc Hùng tinh quay đầu nhìn Thiên Bồng.

- Chạy mau --!

Thiên Bồng há há miệng, gào lên.

Đã không còn thời gian để suy xét, Hắc Hùng tinh vội quay đầu, vác theo Huyền Trang dùng toàn lực cuồng chạy.

- Cút!

Lực đạo Kim Cô bổng đột nhiên nặng thêm, cả người Thiên Bồng bị quét văng đi.

Nhưng mà, lúc Lục Nhĩ Mi Hầu xoải bước đuổi hướng Hắc Hùng tinh đang bỏ chạy, kịch đau mà kim cô mang đến lại nặng thêm một lần. Bước chân loạng choạng, thiếu chút quỳ ngã xuống đất.

*****

Chậm rãi quay đầu, Chính Pháp Minh Như Lai phát hiện, không chỉ hắn, ngay cả Văn Thù, Phổ Hiền, Địa Tạng vương, thậm chí Linh Cát, chư Phật nơi lưng núi đều hai tay hợp mười, mặc niệm kinh văn.

*****

- Hay lắm! Xem xem đám Phật Đà các ngươi có thể đấu lại Thiên Đạo Vô Cực không!

Lục Nhĩ Mi Hầu gầm gào xông lên, trùng trùng đụng vào sơn thể.

Trong tiếng nổ vang, sơn thể đổ sụp.

Khắc sau, Lục Nhĩ Mi Hầu xông ra từ trong cát bụi lăn lộn, lần nữa trùng trùng đụng vào vách núi khác gần đó.

Ngũ cảm bị kịch đau che lấp, thời này khắc này, hắn đã bên bờ sụp đổ. Nhưng dù thế, hắn không hề định ngồi chờ chết, mà cứ vậy lảo đảo đuổi theo hướng Hắc Hùng tinh đang bỏ chạy.

*****

- Sư phó, sư phó... Gắng lên. Chúng ta nhất định có thể thắng. Chúng sinh nhất định sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của ngài, nhất định hiểu, nhất định sẽ hiểu... Chỉ cần sư phó ngài đến được Linh sơn, nhất định sẽ chứng đạo!

Hắc Hùng tinh gồng mình cuồng chạy, trên đường, kẻ trước giờ cực ít nói chuyện như hắn lại không ngừng lầu bầu khích lệ.

Trong cơn mê man, Huyền Trang khẽ mở mắt ra, nhìn đăm đăm đồ đệ duy nhất này của mình, nhìn khuôn mặt kiên nghị kia, trầm mặc, trầm mặc.