Đại Bát Hầu

Chương 867: Không thích hợp



Trong lúc điệt đãng phập phồng, Huyền Trang nhớ không rõ Hắc Hùng tinh vác mình chạy qua bao nhiêu dặm đường, nhớ không rõ Hắc Hùng tinh lập lại bên tai bao nhiêu lần:

- Sư phó, gắng lên!

Cảnh vật bốn phía điên cuồng lao vút qua người. Đằng sau, Lục Nhĩ Mi Hầu khua múa Kim Cô bổng, gầm gào nện tứ tung, đánh nát hết thảy cản bước trên đường.

Núi đồng sụp đổ, bình nguyên gồ lên, hà lưu thay dòng, tất cả mọi thứ đều trở nên mong manh trước lực lượng tuyệt đối của Lục Nhĩ Mi Hầu.

Nhưng, trong đầu Huyền Trang lại hoàn toàn trống rỗng.

Khắc này, toàn bộ thế giới phảng phất chợt thanh tịnh, thanh tịnh chưa từng có. Lượn lờ bên tai hắn chỉ còn mỗi tiếng thì thào của Hắc Hùng tinh.

*****

Phía chân trời xa xa, một đạo linh quang phi xạ mà tới, đâm ngay trước người Lục Nhĩ Mi Hầu.

Kích này tịnh không tạo thành tổn thương gì đáng kể, song vẫn hơi kéo chậm tốc độ của Lục Nhĩ Mi Hầu. Nhân lúc ấy, một đạo thiểm điện từ thiên không trùng trùng nện xuống, bổ ngay lưng Lục Nhĩ Mi Hầu.

Tiếng “tích ba” chói tai vang lên, thân khu kia giống như diều đứt dây, từ trong không trung ngã nhào xuống, hất lên cát vàng đầy đất.

Lúc hắn giãy dụa đứng lên, Nữ Oa đã dẫn theo khối phỉ thúy treo mình trước mặt.

- Đối thủ của ngươi là bản cung.

Một thanh âm vang lên trong đầu Lục Nhĩ Mi Hầu ên.

- Đối thủ là ngươi?

Lục Nhĩ Mi Hầu ôm lấy vòng kim cô, cười lên điên cuồng.

*****

Hắc Hùng tinh vác Huyền Trang, vung sức cuồng chạy tới trước.

*****

Nơi lưng núi, tốc độ tụng kinh của chư Phật dần dần tăng nhanh.

*****

Hai luồng thiên kiếp lần nữa ngưng kết vào nhau giữa thiên không, phát ra tiếng nổ vang đinh tai muốn điếc. Đợt tiến công thứ ba chính đang ấp ủ.

Khuôn mặt Nữ Oa như được che phủ bởi một tầng băng sương.

- Ngươi nói đối thủ là ngươi thì là ngươi, vậy ta khác gì trò đùa?

Ý cười trên mặt dần vặn vẹo,

Cười mà như khóc, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn trừng trừng phương vị Nữ Oa, run rẩy nói:

- Mà không sao, dù gì thì ta vốn chính là trò đùa. Ha ha ha ha, chẳng qua, ta phải khiến đám gia hỏa các ngươi đều... sống không bằng chết!

Thoại âm vừa dứt, thân khu Lục Nhĩ Mi Hầu như mũi tên rời dây bắn thẳng ra ngoài, mục tiêu vẫn là Huyền Trang.

Trở tay không kịp, Nữ Oa đành xoay người đuổi theo. Chỉ thấy nàng vung lên tay áo, mảng lớn thổ địa bị cường hành tách khỏi mặt đất, ném lên thiên không. Kéo theo đó là cả Lục Nhĩ Mi Hầu.

Trong cơn kịch đau, tròng mắt Lục Nhĩ Mi Hầu mê ly đến nỗi không thấy đâu là tiêu điểm, thân hình lẫn với đá vụn tứ tung giữa trời, đồng thời vút đến nơi xa.

Mắt thấy cảnh này, Nữ Oa không khỏi sửng sốt.

Đây là chuyện gì? Trong tình thế kịp có chuẩn bị, hắn lại vẫn không tránh khỏi chiêu này?

Chẳng lẽ, thất cảm đã triệt để hỗn loạn?

Nếu thật như thế, vấn đề đã không lớn.

Không đợi đá vụn rớt đất, Lục Nhĩ Mi Hầu lần nữa siết chặt nắm tay, vận động linh lực gào thét bổ nhào về hướng Huyền Trang.

Lần này, Nữ Oa đặc ý tập trung tinh thần quan sát động tĩnh trên thân hắn.

Không sai, hướng mà Lục Nhĩ Mi Hầu xông đâm quả thực đúng là phương vị Huyền Trang, nhưng chỉ là phương vị đại khái thôi. Sai lệch kỳ thực cực kỳ rõ ràng.

Quay đầu lại, Nữ Oa ngước nhìn Linh sơn một cái.

*****

Nơi lưng núi, Chính Pháp Minh Như Lai khẽ híp mắt.

*****

Nữ Oa chợt hiểu. Nàng lần nữa xoay người, vươn ra hai tay cách không trùng trùng đẩy hướng Lục Nhĩ Mi Hầu, một cỗ linh lực được nàng phóng thích ra, trùng trùng đánh lên bả vai Lục Nhĩ Mi Hầu.

Một kích này không tính nặng, thậm chí không cách nào lưu lại nửa tia thương tích trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng thế đã đủ rồi. Bị đẩy, hướng Lục Nhĩ Mi Hầu đâm tới càng xa lệch. Chếch vị trí Huyền Trang lên tới cả dặm.

Quan trọng nhất chính là, hắn hoàn toàn không tìm được phương hướng, chỉ biết gào thét, khua múa Kim Cô bổng nện loạn bốn phía.

Nữ Oa tựu ở bên lẳng lặng mà nhìn, thỉnh thoảng ra tay can nhiễu cảm giác phương hướng của Lục Nhĩ Mi Hầu.

“Vô Cực” không làm gì được “Vô Cập”, nhưng “Vô Cập” cũng đâu làm gì được “Vô Cực”?

Nói đến cùng, trừ Thiên Đạo “Vô Vi” được xưng không chỗ không thể ra. Các bên tuy cùng tu vị Thiên Đạo, song kỳ thực không ai làm gì được nhau.

Chẳng qua, thế là đủ rồi. “Vô Cực” khoác lên kim cô đã không còn là “Vô Cực” trong trạng thái đỉnh phong nữa. Với trạng thái bây giờ, Nữ Oa chỉ cần đứng ở một bên coi chừng, thích đáng ra tay, liền có thể khiến Lục Nhĩ Mi Hầu vĩnh viễn không sờ được đến chéo éo Huyền Trang.

Xem thấu điểm này, Nữ Oa rốt cục thở phào một hơi.

Thời gian dần dần trôi đi.

Hắc Hùng tinh vẫn vác theo Huyền Trang cuồng chạy, xa xa, hắn đã nhìn thấy quang hoa lộng lẫy tán phát từ đỉnh Linh sơn.

Sư phó, sắp đến Linh sơn rồi! Ngươi kiên trì thêm một lát! Chúng ta liền thành công!

Huyền Trang lẳng lặng sấp trên lưng Hắc Hùng tinh, sắc mặt trắng bệch, thậm chí một tia ý cười cũng không nặn ra nổi.

Dần dần, Dương Thiền và lũ yêu chạy tới, Thanh Tâm cũng chạy tới. Các nàng cứ thế ở đằng xa mà nhìn, nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu điên cuồng gầm gào, khua múa Kim Cô bổng nện loạn tứ tung. Nhìn Nữ Oa theo gót ngay sau, bất luận Lục Nhĩ Mi Hầu điều chỉnh phương vị thế nào, nàng đều có thể dễ dàng kích thích, khiến hắn vĩnh viễn không kề cận Huyền Trang quá năm dặm.

Thiên không, thiên kiếp còn đang nổ vang. Chính giữa lốc xoáy, tầng mây đã chuyển màu xích hồng.

Ai nấy đều hiểu, tai nạn sắp sửa giáng lâm...

*****

Đâu Suất Cung, Thông Thiên giáo chủ căng thẳng siết chặt nắm tay. Răng nghiến ken két, đôi mắt sít sao coi chừng Lão Quân không tha.

Huyền Trang đi đến Linh sơn, nghi hoặc muôn đời của Phật môn được hóa giải, biện pháp giữa Huyền Trang cùng Như Lai cũng vừa vặn bắt đầu. Tuy bất luận nhìn thế nào, thì ở ngoài sáng, khả năng thắng của Như Lai đều cao hơn rất nhiều, nhưng không đến khắc sau cùng, ai dám trăm phần trăm đoạn định thắng thua.

Chẳng qua, đấy đều là chuyện của người ta. Chỉ cần Huyền Trang đi tới Linh sơn, vậy đồng nghĩa với tây hành thành công. Đến lúc đó, Thiên Đạo “Vô Vi” liệu còn khả năng khôi phục?

Đây là chuyện mà trong lòng ai nấy đều hiểu. Nhưng hiểu thì đã sao? Thiên kiếp hàng lâm, phàm trần chính đang khai chiến, là chiến đấu giữa hai tu giả Thiên Đạo. Đó sớm đã không phải là chuyện mà Tam Thanh có thể giải quyết.

Thông Thiên giáo chủ chỉ hận mình không sơm sớm ra tay.

Giữa lúc giằng co, Lão Quân chợt khẽ buông chén trà trong tay xuống, nói:

- Còn có cơ hội.

- Còn có cơ hội?

Thông Thiên giáo chủ không khỏi súc mày.

*****

Nơi lưng núi, Địa Tạng vương cũng súc mày, ngưng tụng kinh, nhẹ giọng nói:

- Hình như, có chỗ nào không đúng.

Chúng Phật Đà còn lại đều quay sang nhìn hắn, chẳng qua tịnh không đình chỉ tụng kinh.

Hơi do dự một chút, Địa Tạng vương nhẹ giọng thán nói:

- Kịch đau có khả năng dẫn đến thất cảm rối loạn, điều này không sai được. Nhưng dù thế hắn vẫn phải cảm thụ được Phật quang mới đúng. Vậy hẳn cũng cảm giác được phương vị Linh sơn. Thông qua phương vị Linh sơn, đoán biết vị trí Huyền Trang chắc không lệch lạc lớn như thế.

Nghe được lời này, chư Phật còn lại đều không khỏi súc mày.

*****

Ngay lúc chư Phật Linh sơn còn đang suy xét bất định, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên ngưng lại giãy dụa.

Hắn run rẩy ôm lấy kim cô, im lìm huyền giữa không trung.

Từng sợi lông tơ người dựng đứng cả lên, lờ mờ thấy được răng nanh nhe ra trong miệng. Có thể khẳng định, hắn tịnh không giải trừ được đau đớn, thậm chí không làm dịu được chút nào. Nhưng mà, vì sao lại đột nhiên đình chỉ giãy dụa?

- Vứt bỏ rồi ư?

Dương Thiền lẩm bẩm nói.

Nữ Oa lặng lẽ nhìn đăm đăm hắn. Một cỗ linh lực ngưng tụ nơi chưởng tâm, chỉ cần Lục Nhĩ Mi Hầu lần nữa ra tay, tùy thời nàng cũng động thủ, tứ lạng bạt thiên cân, khiến hắn vĩnh viễn không sờ được chéo éo Huyền Trang.

Nhưng mà, đúng lúc này, Lục Nhĩ Mi Hầu lại một lần bạo phát. Hắn tê rống lên, Kim Cô bổng trong tay đột nhiên vươn dài, đâm thẳng chân trời. Ngay sau đó, hắn dùng hết toàn lực vung Kim Cô bổng nện về hướng Linh sơn.

Dựa vào Phật quang Linh sơn để phán đoán phương vị Huyền Trang?

Nữ Oa vội vàng nhún người bay lên, dựng ra một mặt hộ thuẫn chắn ngang quỹ tích Kim Cô bổng, chuẩn bị nghênh đỡ một kích toàn lực của Lục Nhĩ Mi Hầu.

Song cũng vừa lúc ấy, một màn quỷ dị xảy ra. Lục Nhĩ Mi Hầu lăng không phát lực, Kim Cô bổng đổi hướng. Mục tiêu, biến thành khối phỉ thúy...

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Nữ Oa:

- Ta nói qua, ta có thể thích ứng. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đáng tiếc các ngươi không tin, ha ha ha ha...