Đại Bát Hầu

Chương 869:



Nữ Oa sững người mất mấy giây. Khắc sau, nàng đã nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu xoay người xông hướng Huyền Trang.

*****

Nơi lưng núi, chư Phật hai tay hợp mười, lần nữa bắt đầu mặc niệm kinh văn.

Nhưng khẩn cô chú sớm đã không ngăn trở được Lục Nhĩ Mi Hầu.

*****

Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu gào thét, chịu đựng kịch đau mang đến từ kim cô, tốc độ xông hướng Huyền Trang càng lúc càng nhanh.

*****

Hai mắt Nữ Oa mở to.

Giữa lúc hoảng loạn, nàng chỉ biết vung chưởng trùng trùng phách lên mặt đất.

Lập tức, đại địa sau lưng Hắc Hùng tinh nổ tung không chút dự triệu, cát đá lăn lộn. Một vách đá cự đại như là núi cao đột nhiên được dựng lên.

Lục Nhĩ Mi Hầu không tránh không né, trực tiếp đụng tới.

Trong tiếng nổ vang, tường đá dễ dàng tan vỡ. Gần gần chỉ kéo chậm thế công Lục Nhĩ Mi Hầu một tích tắc.

Thạch bích bị xuyên thủng.

Ngay khi đó, Hắc Hùng tinh một tay quăng đi Huyền Trang, tay kia tiếp lấy Kim Cổ bổng của Lục Nhĩ Mi Hầu...

Quang --

Một tiếng nổ vang.

Không người thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, bọn họ chỉ biết, vị trí Hắc Hùng tinh đang đứng nổ tung. Cuồng sa phun tứ tung như suối phun, vọt thẳng lên trời, mặt đất rạn nứt, khe rãnh cự đại bố khắp từng ngóc ngách.

Huyền Trang bị ném ra xa xa trùng trùng té rớt trên đất, kinh khủng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, vươn tay ra, lại nghẹn ngào hô không ra tiếng.

Khắc sau, Nữ Oa chắn trước người Huyền Trang, nâng lên một mặt hộ thuẫn cự đại.

Trong cát đá lăn lộn, Lục Nhĩ Mi Hầu cuốn theo từng luồng bụi khói, như một ngọn lao xung thiên mà lên, đến độ cao nhất định, đột ngột quay ngoặt chuyển hướng phỉ thúy.

Nhưng phía phỉ thúy cũng có một Nữ Oa.

Kim Cô bổng quét ngang mà qua, thân khu Nữ Oa khẽ lách sang lên, kéo theo phỉ thúy nhẹ nhàng tránh thoát.

Lục Nhĩ Mi Hầu định trụ thân mình. Quay người nhìn Nữ Oa đang thủ hộ phỉ thúy, lại quay sang nhìn Nữ Oa đang bảo hộ Huyền Trang, cười.

- Không sai, được, được lắm. Ha ha ha ha! Lão tử xem xem ngươi có giữ được cả hai đầu không!

*****

Nơi lưng núi, Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi thả tay xuống, khẽ thở dài:

- Cuối cùng vẫn là muốn sống.

Chư Phật bốn phía trầm mặc không đáp.

*****

Trên đài sen, thần tình Như Lai sớm đã đạm mạc như tượng đá.

*****

Trên trời cao, Tam Thanh bước ra Nam Thiên môn, hướng Tây Ngưu Hạ Châu mà đi.

- Thiên kiếp còn thừa bao lâu?

- Còn thừa, ba khắc.

*****

- Ngươi có thể thủ hộ núi đồng?

Kim Cô bổng lần nữa vươn dài, trùng trùng nện xuyên một ngọn núi cao, lập tức, núi cao sụp đổ.

Nữ Oa ngây người.

- Ngươi có thể thủ hộ mặt đất?

Kim Cô bổng trùng trùng nện xuống, nháy mắt bình địa bị nện ra một hố sâu, hai bên gồ lên gò cao.

- Ngươi có thể thủ hộ sông ngòi?

Thiểm điện chiếu rọi xuống, Kim Cô bổng điên cuồng xoay tròn, giống như cắt đậu hủ quét ngang địa hình, phá hủy tất cả mọi thứ mà nó tiếp xúc, thiên không tối sầm.

Chúng nhân ngây dại mà nhìn, nhìn hắn cuồng, nhìn hắn ngạo, không ai ngăn được.

- Ha ha ha ha --! Ngươi có thể thủ hộ thái dương?!

Nháy mắt, trong đầu chúng nhân lập tức phù hiện trường cảnh hơn sáu trăm năm trước.

Hơn sáu trăm năm trước, trận chiến báo thù hủy thiên diệt địa kia cũng bắt đầu từ thời khắc hầu tử kích xuyên kim ô...

Nữ Oa ngồi không yên được nữa. Chỉ thấy thân hình nàng hơi lắc, hóa ra một phân thân xông lên theo.

Hai ngôi sao băng xông phá tầng mây, xuyên qua sáu tầng trời, trùng trùng đụng vào nhau ngay trước kim ô. Lập tức, khí lưu cuồng bạo nổ tung, từ sáu tầng trời quét ngang mà xuống. Toàn bộ thế giới đều bị ba cập.

Trong cuồng phong, không chỉ Tây Ngưu Hạ Châu, cỏ cây khắp tam giới đều run rẩy. Thiên kiếp giữa trời diễn hóa thành một hắc động, mây đen tan biến đâu cả.

- Hì hì, xem ra, cuối cùng cũng tìm được thứ ngươi để ý.

Lục Nhĩ Mi Hầu cười lên hung tợn, từ từ gia tăng lực lượng.

Kim Cô bổng men theo nơi linh lực song phương giao hối, từng bước đâm đi.

Nữ Oa sử ra tất cả lực lượng, lại vẫn tiết tiết bại lui.

Nữ Oa ngăn ở trước người Huyền Trang, Nữ Oa thủ hộ phỉ thúy, hai thân ảnh kia chợt dần ảm đạm, thẳng đến biến mất không tung tích.

“Vô Cập” đối đầu với “Vô Cực”, chính diện tương tranh, Nữ Oa đã không có dư lực để phân thân.

Nếu là hơn sáu trăm năm trước, khả năng thủ được nổi. Thái dương khi đó là do kim ô hóa thành, chỉ cần Nữ Oa kịp thời ngăn cản, khả năng có thể thủ hộ thái dương giống như thủ hộ Huyền Trang, thủ hộ phỉ thúy. Đáng tiếc, thái dương do kim ô hóa thành sớm đã bị hầu tử đâm chết hơn sáu trăm năm trước.

Thái dương hiện nay là do Lão Quân và Tu Bồ Đề liên thủ luyện chế, chỉ là một hỏa cầu không có sinh mạng. Không ai tùy ý di động được.

Công tới nơi tất phải thủ. Khắc này, Nữ Oa triệt để rơi xuống hạ phong.

Thiểm điện giao thác mà qua giống như cuồng phong mưa rào.

Hai mắt Nữ Oa chậm rãi híp thành một khe nhỏ, chằm chằm coi chừng Lục Nhĩ Mi Hầu:

- Ngươi không thắng được đâu, thời gian không đủ để ngươi hao hết linh lực của bản cung.

- Ta biết, ta không thắng được, nhưng, các ngươi cũng đừng ai nghĩ thắng.

Lục Nhĩ Mi Hầu há há mồm, một cỗ nhiệt khí thổ ra từ miệng hắn, nháy mắt bị linh lực tuôn động chung quanh kéo xé, biến mất không tung tích.

- Ngươi tuyệt sẽ không thành công.

- Không thử qua, sao biết được? A ha ha ha ha!

Lục Nhĩ Mi Hầu cuồng tiếu một tiếng, quay người xông hướng Huyền Trang.

Ngay lúc Nữ Oa đang định đuổi tới chỗ Huyền Trang, chỉ thấy hắn lại lật chuyển, Kim Cô bổng quét ngang tới thái dương. Hết cách, Nữ Oa đành phải lần nữa lộn về, cường hành gánh đỡ công kích từ Kim Cô bổng.

*****

Nơi xa, Tam Thanh lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ quan sát đua tranh giữa Nữ Oa và Lục Nhĩ Mi Hầu.

Thông Thiên giáo chủ áp thấp giọng nói:

- Hắn đã động thủ với thiên địa tạo hóa, không thể đợi thêm.

Quay đầu, mắt nhìn Lão Quân.

Chỉ thấy Lão Quân đang thẫn thờ chớp chớp mắt, do dự.

*****

Trên đài sen, Như Lai im lìm ngồi đó. Từ đầu tới cuối, sự chú ý không hề đặt trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu và Nữ Oa.

*****

Dưới chân Linh sơn, trong cát đá lăn lộn, Huyền Trang sấp mình trên đống đá vụn, dùng đôi tay sớm đã máu thịt mơ hồ cố gắng đào móc, tìm kiếm.

- Gắng lên... Ngươi phải gắng lên, vi sư tới cứu ngươi... Ngươi không thể chết. Không thể chết. Ngươi ngàn vạn không thể chết. Vi sư, vi sư còn chưa tới Linh sơn... Ngươi sao có thể chết!

Hắn không ngừng địa thì thào, lẩm bẩm như một cỗ máy .

Từng giọt nước mắt rơi xuống, hỗn tạp cùng mặt đất đã đầy ứ máu tươi. Chuyển màu ai thương.

Mơ mộng, mong mỏi, tín ngưỡng, tất cả đều bị hiện thực hung hăng kích thành phấn mạt.

Thân khu sớm đã đi đến cực hạn cứ thế khổ sở giãy dụa trong cát bụi tứ tung, như đóm tàn trong gió, tùy thời đều có khả năng dập tắt. Tựa như du hồn lạc mất giữa hồng trần, tựa như chặng đường tây hành mà hắn đang đi.