Nháy mắt, khối phỉ thúy trôi nổi giữa trời rung động kịch liệt, vô số mảnh vụn vung vẫy mà xuống.
Nữ Oa đang hộ lấy Huyền Trang không khỏi ngây dại.
Một đạo liệt ngân thuận theo điểm rơi Kim Cô bổng từ từ lan tràn, trọn khối phỉ thúy cấp tốc rớt xuống, trùng trùng nện trên mặt đất, thốc lên một mảnh cát bụi như gợn sóng.
Thu hồi Kim Cô bổng, Lục Nhĩ Mi Hầu treo giữa không trung cười hì hì nhìn chằm chằm Nữ Oa. Đôi mắt khôi phục trạng thái nguyên bản, chỉ là tơ máu rậm rạp trong đó vẫn chưa tán đi.
Chúng nhân tại trường bao gồm cả Dương Thiền đều sững sờ.
- Hắn đã ngăn chặn được... sát tâm với Huyền Trang pháp sư?
*****
Trên đài sen, Như Lai vẫn mặt không biểu tình.
*****
Nơi lưng núi, chư Phật ngưng tụng niệm kinh văn, hai tay hợp mười thả xuống.
Địa Tạng vương đành chịu thán nói:
- Không ngờ hắn lừa qua cả chúng ta.
- Không, hắn cũng lừa chính bản thân mình.
Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng thán nói:
- Có lẽ, bần tăng cũng phạm vào sai lầm tương tự như Huyền Trang. Hai con khỉ này, vô luận con nào đều không phải khu khu vòng kim cô có thể khống chế được. Tưởng muốn tá trợ lực lượng hắn, tất phải có giác ngộ bị đối phương lợi dụng ngược lại.
Nói rồi, hắn nhếch môi cười khổ.
*****
Nhìn vết rách đang không ngừng khuếch đại trên mặt phỉ thúy, Dương Thiền cắn cắn răng, lao tới.
- Làm gì vậy?
Bằng Ma Vương sửng sốt.
Đa Mục Quái ở bên khẽ thở dài một hơi, nói:
- Nếu thánh mẫu đại nhân đã quyết định, vậy thì làm thôi.
Nói rồi, Đa Mục Quái cũng lao tới khối phỉ thúy.
Chúng yêu tướng thấy thế đành phải lũ lượt đi theo.
Lập tức, ở chỗ này chỉ thừa lại Bằng Ma Vương và Thanh Tâm là vẫn đang do dự. Nhưng mà, Bằng Ma Vương sao so được với Thanh Tâm? Giằng co lâu vậy rồi, chẳng phải trông đợi trận chiến này để tìm cơ sống sót?
Hết cách, hắn đành cắn răng đuổi theo.
Nhìn thân ảnh chúng nhân đi xa, Thanh Tâm khẽ quay đầu, đưa mắt nhìn về phía Nam Thiên môn.
- Sư phó...
*****
Đâu Suất Cung, hai hàng lông mày Lão Quân cau chặt lại.
- Quả nhiên là có cơ hội! Chỉ cần hầu tử kia đi ra, chúng ta liền có dư địa để đàm phán! Ba người chúng ta liên thủ, tìm cách giúp hắn tránh ra thiên kiếp!
Thông Thiên giáo chủ kích động đến độ hét lên, nhưng mà hét xong rồi, hắn lại sửng sốt, nói:
- Chẳng qua... Lục Nhĩ Mi Hầu kia thì cũng thôi, nhưng chúng ta tự tay để thiên kiếp lấy đi Nữ Oa, liệu có phải...
- Với tam giới này, công đức Nữ Oa lớn lắm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày:
- Nếu thật làm vậy, dù Phật môn tiêu vong, sợ rằng cũng không đến lượt Đạo gia ta chấp chưởng thiên địa?
- Vậy làm sao bây giờ?
Thông Thiên giáo chủ tức giận nói:
- Trái không được, phải cũng không xong, cái gọi là cơ hội rốt cục ở đâu?
Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười quay sang nhìn Lão Quân, nhẹ giọng nói:
- Cơ hội ở chỗ này.
Thông Thiên giáo chủ cũng quay sang nhìn Lão Quân, vẻ mặt khó hiểu.
Lão Quân im lìm ngồi đó, trầm mặc, do dự.
*****
Ngay lúc Hắc Hùng tinh vác lấy Huyền Trang cuồng chạy tới Linh sơn, Lục Nhĩ Mi Hầu đối trận cùng Nữ Oa, Dương Thiền đã dẫn đám yêu tướng hạ xuống trên khối phỉ thúy.
Hầu tử đang ngâm tẩm trong dịch thể phỉ thúy có thể trông thấy rõ ràng thân ảnh Dương Thiền. Hắn vội khoát tay, ra hiệu cho Dương Thiền rời đi.
Đáng tiếc Dương Thiền phảng phất nhìn mà không thấy.
- Các ngươi dùng linh lực gia trì phỉ thúy! Đừng để nó nứt ra!
- Gia trì, gia trì thế nào?
Có yêu tướng ấp úng hỏi.
- Thì là rót linh lực vào trong phỉ thúy, đừng nói ngay cả rót vào thế nào cũng không biết!
Nói xong, Dương Thiền căng ra hai tay, từng đạo linh lực cuồng tuôn mà ra, tan vào vách phỉ thúy.
Đám yêu tướng chung quanh, bao gồm cả Bằng Ma Vương và Đa Mục Quái đều căng ra ra tay, rót linh lực vào trong phỉ thúy. Tuy tu vị cao nhất trong này chẳng qua mới chỉ Thái Ất kim tiên đỉnh phong, nhưng được cái nhiều người, lượng linh lực rót vào tung trào như sóng cả.
Chẳng qua, chỉ đến thế mà thôi.
Linh lực tung trào gia thân, vách phỉ thúy lại tịnh không chút dấu hiệu lành lại, thậm chí tốc độ lan tràn của vết rách đều không hề giảm.
Dương Thiền gấp đến nhanh khóc.
Chỉ cần vách phỉ thúy vẫn hoàn chỉnh, như vậy đối tượng bị thiên kiếp lấy đi chỉ có thể là Nữ Oa và Lục Nhĩ Mi Hầu, không khả năng thương đến hầu tử. Nhưng một khi nứt ra, tỷ lệ liền thành ba chọn hai, khả năng hầu tử sống tiếp chỉ có một phần ba...
Bên kia vách, hầu tử vung tay, ra hiệu cho Dương Thiền và lũ yêu rời đi, nhưng đám yêu quái thấy Dương Thiền không động, ai nấy cũng đều không dám động. Liều mạng đưa linh lực vào trong.
Nơi xa, Lục Nhĩ Mi Hầu nhàn nhạt nhìn bên này một cái, cười nói:
- Châu chấu đá xe.
Nói xong, hắn chợt sửng sốt.
Nơi không xa, Ngưu Ma Vương, Lữ Lục Quải, Mi Hầu Vương, Hồng Hài Nhi cũng dẫn theo thủ hạ chạy tới, cả đám vội vã gia nhập đến hàng ngũ rót linh lực vào phỉ thúy.
Dần dần, tốc độ lan tràn của vết rách bắt đầu giảm chậm.
Ngay sau đó, Cửu Đầu Trùng và bộ hạ cũng không biết từ đâu túa ra.
Trong đám mới tới có cả Khuê mộc lang, cách qua vách phỉ thúy , hắn giương mồm nói với hầu tử:
- Đại Thánh gia, ta tới báo ân.
Nói rồi, đám người kia lũ lượt gia nhập hàng ngũ rót vào linh lực, mặc cho hầu tử trong vách phỉ thúy kêu gào thế nào đều không thấy ai ngừng lại.
Phỉ thúy triệt để ngưng nứt ra.
Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng nhìn sang Nữ Oa. Chỉ thấy Nữ Oa mi mục mang cười nhìn hắn nói:
- Xem ra, ngươi vẫn không thắng được.
Lục Nhĩ Mi Hầu siết chặt Kim Cô bổng, tay run lên.
Trong cơn phẫn nộ, hắn xoay người lao tới phỉ thúy. Thấy thế, Nữ Oa vội vàng đuổi theo.
*****
- Ngươi còn đang do dự cái gì?
Đâu Suất Cung, Thông Thiên giáo chủ đã gấp đến giậm chân, nhịn không được kéo tay áo Lão Quân thúc giục:
- Đã đến lúc này, có cách gì thì mau nói ra!
Lão Quân vẫn im lìm ngồi đó.
Ở bên, Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu dài nói:
- Có một cách, đó là, giết Huyền Trang.
- Giết Huyền Trang?
- Đúng, giết Huyền Trang. Giết Huyền Trang ngay lúc này.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh giọng nói:
- Giờ hầu tử đang bị khốn trong phỉ thúy, dù chúng ta giết Huyền Trang, hắn đồng ý hay không đều không sao cả? Đến lúc đó, Nữ Oa, Lục Nhĩ Mi Hầu đều bị thiên kiếp lấy đi, phỉ thúy liền nằm trong tay chúng ta... Phỉ thúy kia không chỉ cách tuyệt khí tức, còn cách tuyệt linh lực. Ở trong phỉ thúy, hầu tử không cách nào thăng Thiên Đạo, muốn thoát ra, sợ rằng không tích súc mấy trăm năm là tuyệt đối không khả năng. Có thời gian mấy trăm năm trong tay, chúng ta có thừa dư địa để quay vần.
Khẽ cúi đầu nhấp một ngụm nước trà, Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tiếp:
- Hơn nữa, chỉ cần Huyền Trang vừa chết, tây hành tức bại, ván đã đóng thuyền. Cho dù hầu tử thoát ra, thì cũng làm gì được nữa? Chẳng lẽ hắn còn đường thứ hai để chọn?
Nghe vậy, Thông Thiên giáo chủ không khỏi ngây người. Chậm rãi quay mặt sang nhìn Lão Quân, hỏi:
- Thế, vì sao không giết?
Lão Quân hít một hơi thật sâu, đỡ lấy đầu gối từ từ đứng dậy.
- Đi đâu đấy, ngươi nói cho ta, ngươi còn do dự cái gì? Cơ hội tốt thế, ngươi còn do dự cái gì?
Lão Quân không trả lời, mà run run phất trần, nhấc chân chậm rãi đi ra ngoài điện.
Thông Thiên giáo chủ quay sang nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc lắc đầu, vỗ đùi đứng lên, nói:
- Đi thôi, chúng ta cũng đi.
*****
Một côn từ thiên không trùng trùng nện xuống.
Nữ Oa giơ tay lên, khối phỉ thúy, kéo theo cả đám yêu quái trên đó cùng bị dịch chuyển đi, xảo diệu tránh qua công kích.
Lục Nhĩ Mi Hầu lại xông đâm, nhưng không đợi hắn kịp chạm tới phỉ thúy, Nữ Oa đã lần nữa dịch chuyển phỉ thúy ra xa.
Sự tình thoáng chốc quay về trạng thái như trước khi Lục Nhĩ Mi Hầu ra tay với Huyền Trang. Lục Nhĩ Mi Hầu một đường đuổi, Nữ Oa một đường tránh, mặc ai cũng không làm gì được ai. Khác biệt duy nhất có lẽ là giờ trên phỉ thúy đứng thêm rất nhiều yêu tướng.
Trong khối phỉ thúy, hầu tử đã khôi phục lại vung sức vỗ đánh vách tường. Nhưng căn bản không ai để ý hắn.
Lại hung hăng giãy dụa một hồi, ý thức được mọi thứ đang làm đều là uổng công, cuối cùng Lục Nhĩ Mi Hầu cũng ngừng tay, lẳng lặng treo mình ở giữa trời, mặt không biểu tình nhìn Nữ Oa, nhìn đám yêu quái trên khối phỉ thúy.
*****
Nơi lưng núi, Chính Pháp Minh Như Lai ẩn ẩn có phần thấp thỏm.
- Các ngươi nói xem, liệu hắn có...
*****
- Nếu các ngươi nhất định phải muốn bảo hộ cho hắn, được.
Lục Nhĩ Mi Hầu hít một hơi thật sâu, nói:
- Vậy, các ngươi cùng nhau xuống hoàng tuyền thôi. Ta không thể sống, các ngươi ai cũng đừng hòng sống được.