“Cheng”, một tiếng va đập chói tai, thân mình hầu tử chấn giật ra sau, lơ lửng trên không trung. Cách không đối trì với Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thiên kiếp tứ ngược giữa trời, cuồng phong vút qua bên tai, chấn động lông tóc.
Cách qua Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn mở to tròng mắt, nhìn chằm chằm kim quang chiếu rọi trên người Huyền Trang, nhìn Phật quang từ từ khuếch tán. Đầu óc trống rỗng.
Khắc này, thế giới xung quanh chợt an tĩnh lại, chỉ còn mỗi tiếng cười chói tai của Lục Nhĩ Mi Hầu là đang vang vọng.
Ai nấy đều thẫn thờ nhìn Huyền Trang.
Có lẽ, đây là kết cục mà không ai nghĩ tới. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng mười vạn tám ngàn dặm đường lại quay về nguyên điểm, nguyên điểm như hơn sáu trăm năm trước, cũng là nguyên điểm của tám trăm năm trước. Linh sơn còn chưa bước tới, càng đừng nói tới biện pháp chứng đạo.
Dưới Phật quang, vết máu trên tăng bào rách nát từ từ tuột đi, biến thành cà sa vàng óng như bao Phật Đà khác.
Một điểm gợn sóng dập dờn trên khuôn mặt băng lãnh kia, vết máu hòa lẫn với cát bụi tan đi hết, chuyển thành màu vàng chói mắt.
Ai nấy đều ngây dại.
Hầu tử kinh hoảng mà nhìn, kinh ngạc mà nhìn, nhìn khuôn mặt tuấn tú, lại không có lấy nửa điểm tình tự kia, nhìn thần sắc hệt như đã bị rút sạch linh hồn.
Một điểm kim quang phù hiện ở phía cuối chân trời, dần dần rơi rụng, giống như ngôi sao băng hàng lâm phàm trần, từ từ tiếp cận Huyền Trang. Đó là “Linh Vận” của Phật giả. Lúc Linh Vận kết hợp cùng Huyền Trang, Phật thể liền triệt để thành hình. Hết thảy quy về nguyên điểm, quy về nguyên điểm trước cái ngày hầu tử bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Từ đó về sau, Huyền Trang không khác gì chúng Phật Đà còn lại.
Hầu tử sững sờ há hốc mồm, thậm chí quên cả hô hấp. Tâm tạng kịch liệt nhảy động, cổ họng nghèn nghẹn. Thời này khắc này, thậm chí hắn quên luôn cả việc ngăn trở.
Chẳng qua, dù có ra tay ngăn trở, hắn lại có được mấy phần thắng tính? Khoan nói tới chuyện có qua được cửa Lục Nhĩ Mi Hầu, qua được cửa Như Lai, chư Phật hay không. Linh Vận kết hợp với nhục thể vốn đến từ bản tâm Huyền Trang. Huyền Trang đã chọn con đường này, ai có thể ngăn trở được?
Thông Thiên giáo chủ siết chặt nắm tay, nhấc chân muốn lao lên, lại bị Lão Quân ngăn lại.
- Đây là cơ hội sau cùng.
Một thanh âm vang lên trong đầu hầu tử, là của Lão Quân:
- Giết hắn. Một khi hắn thành Phật, liền không còn dư địa để đòi lại thứ ngươi theo đuổi!
Hầu tử siết lấy Thiết Can binh, trùng trùng thở dốc. Ánh mắt phiêu ly.
- Giết... Giết hắn?
Hầu tử chợt cười.
Đồng thời với đó, thanh âm Lão Quân cũng vang lên trong đầu Nữ Oa.
- Nương nương, đây không phải kết quả mà ngươi muốn. Giao chuyện này cho lão phu xử lý thôi!
Nữ Oa cũng ngây dại, kinh ngạc nhìn Huyền Trang, cười.
Thời này khắc này, tại trường, người có thể bình tĩnh làm ra phán đoán chắc chỉ còn mỗi Lão Quân.
Hầu tử dùng hết mọi cách duy trì tây hành, Tu Bồ Đề tám trăm năm bày mưu lập kế, đặt cược tính mạng tất cả đệ tử, Nữ Oa hủy diệt trọn Nữ Nhi quốc, thậm chí hủy đi cả Tây Ngưu Hạ Châu, mạo hiểm đưa chân thân thoát khỏi phỉ thúy, trực diện thiên kiếp. Ai ngờ lại phải chấp nhận kết cục như giờ?
Không ai trả lời Lão Quân, ai nấy đều trầm mặc, ngơ ngác mà nhìn, thời gian dần trôi, Linh Vận trong thiên không càng lúc càng gần Huyền Trang.
*****
Trên đài sen, Như Lai im lìm ngồi đó, chờ đợi.
*****
Nơi lưng núi, chư Phật lẳng lặng ngước đầu dõi nhìn Linh Vận.
*****
- Bồ Đề lão đầu, khuyên nhủ nàng!
Sinh tử quan đầu, Lão Quân đành quay sang thúc giục Tu Bồ Đề:
- Điều các ngươi muốn đã không còn tồn tại! Nhanh khuyên nhủ nương nương, đây là cơ hội sau cùng!
- Cơ hội sau cùng?
Tu Bồ Đề nhìn Huyền Trang, trên khuôn mặt già nua chất đầy nếp nhăn toàn là vẻ đành chịu.
Lần này, ngay chính Lão Quân cũng ngây dại.
Hầu tử, Nữ Oa, Tu Bồ Đề, ba phương không ai đáp lại lời hắn.
Gió từ từ nổi lên, chúng nhân trầm mặc. Giữa thiên địa phảng phất chỉ còn mỗi mình Lão Quân là đang lo âu.
Lữ Lục Quải từ từ dựa đến bên cạnh Dương Thiền, thấp giọng hỏi:
- Thánh mẫu đại nhân, tiếp theo phải làm thế nào?
- Làm thế nào?
Dương Thiền mở to hai mắt, thẫn thờ, do dự lên, nửa ngày mà không thốt được nửa lời.
Quay đầu, Lữ Lục Quải nhìn sang Thanh Tâm lẻ loi trôi nổi trong cao không, nàng cũng đang ngốc trệ.
Một tiếng nổ vang kịch liệt từ chân trời truyền đến, đó là tín hiệu thiên kiếp sắp buông xuống. Thời gian đã điểm. Xúc thủ do từng đạo linh lực hội tụ mà thành duỗi dài giữa hư không, giống như một con bạch tuộc khổng lồ lăng không bay múa.
Hít một hơi thật sâu, hầu tử tiu nghỉu trông hướng thiên kiếp:
- Nương nương.
- Hả?
Nữ Oa ngửa đầu nhìn hắn.
- Nếu trong ba chúng ta tất phải có hai người bị thiên kiếp lấy đi, chỉ một người có thể sống tiếp, vậy kẻ đó nhất định không phải là ta.
Nữ Oa không trả lời.
Hơi dừng một chút, hầu tử nói tiếp:
- Ta không muốn giết Huyền Trang, bởi vì, ta biết hắn tận lực, cũng không phải hắn sai. Hơn nữa, dù giết, cũng vô dụng. Bên này có ta, ngươi, còn cả Lão Quân, nhưng đối diện cũng có Lục Nhĩ Mi Hầu, có Như Lai, có chư Phật. Chúng ta không cơ hội ngăn trở Linh Vận. Sáu trăm năm trước, Như Lai hao tâm tổn trí mới phá được Thiên Đạo thạch. Nếu không phải Huyền Trang biện pháp chắn ngang, hắn tuyệt không dung nhẫn Lão Quân có cơ hội trùng tố tu vị.
Gió phất quá gò má, Nữ Oa lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử.
Hầu tử khẽ nhíu mày, nói:
- Nếu ta lưu lại, rất nhiều người sẽ chết. Giống với hơn sáu trăm năm trước. Bởi vì ta không ngăn trở được Như Lai. Mà lần này, chắc hắn cũng sẽ không cho ta cơ hội, rất có thể sẽ đại khai sát giới.
- Thế nên?
- Thế nên, chỉ có ngươi. Giờ người khả năng cứu được bọn họ chỉ có thể là ngươi.
Cúi đầu, hầu tử nhìn Nữ Oa một cái, lại quay sang nhìn Dương Thiền, Thanh Tâm, và đám yêu quái Lữ Lục Quái nơi xa, nói:
- Ta biết, Thích Già Ma Ni là ngươi một tay nâng dậy, chí ít hắn sẽ lưu tình với ngươi. Vậy nên, Dương Thiền, Thanh Tâm, các huynh đệ của ta, sư phó Tu Bồ Đề, và tất cả những người liên quan đến ta, phiền nương nương phí tâm.
Nữ Oa lặng lẽ nhìn hầu tử.
Khẽ cười cười, hầu tử nói tiếp:
- Đừng cự tuyệt ta, bởi vì ta thật sự... Không còn lựa chọn khác. Phàm là có chút dư địa để xoay vần, ai lại muốn chết?
Cách nhau vài dặm, hai người cứ thế lặng lẽ đối thị.
Hồi lâu, Nữ Oa nhẹ giọng thán nói:
- Ta đáp ứng ngươi.
*****
Nơi xa, Dương Thiền có phần hoảng loạn nhìn hầu tử và Nữ Oa ở nơi xa. Nàng không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng nàng ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành.
- Hắn... Hắn muốn làm gì?
Không ai trả lời, cũng không ai có thể trả lời. Chúng nhân đều chỉ lẳng lặng mà nhìn.
*****
Trong thiên không, Linh Vận chậm rãi đáp xuống, đã tiếp cận cách Huyền Trang không đủ trăm trượng.
- Các ngươi còn chờ cái gì!
Lão Quân điên cuồng gầm gào lên:
- Lại đợi, đợi nữa là hết cơ hội! Hết sạch cơ hội!
Thời này khắc này, chính hắn đều thất thái, gồng sức gầm gào, tiếp đó là mấy tiếng ho khan kịch liệt.
*****
Thanh Tâm lặng lẽ nhìn hầu tử. Khắc này, nàng phảng phất cũng ý thức được điều gì. Nắm tay bất giác siết lại.
*****
Trên trời cao, ánh mắt hầu tử từ từ dời khỏi trên người Thanh Tâm, quay đầu trông hướng lục nhĩ, từ từ bày ra giá thế tiến công, nói:
- Bắt đầu đi, dù sao ta cũng sẽ không để ngươi tiếp tục sống trên thế giới này.