Trên đài sen, Như Lai mặt không biểu tình ngồi thẳng ở đó.
*****
Lão Quân rõ ràng ngây người mất một thoáng, tay nắm phất trần siết chặt lại.
*****
- Liều mình một trận?
Lục Nhĩ Mi Hầu bật cười, nọ ánh mắt từ từ trượt đến trên thân Nữ Oa nơi xa:
- Vậy cứ thử xem.
*****
Dương Thiền mở to hai mắt, tay khẽ run rẩy.
Thiên không, Linh Vận chậm rãi rơi rụng, dần dần tiếp cận Huyền Trang.
*****
Một tiếng nổ vang, xúc thủ thiên kiếp do linh lực ngưng tụ mà thành chợt buông tới chỗ hầu tử và Lục Nhĩ Mi Hầu.
Phảng phất được đến hiệu lệnh tiến công, hầu tử và Lục Nhĩ Mi Hầu đồng thời bạo phát ra tất cả lực lượng, lao vào nhau. Tránh qua xúc thủ thiên kiếp, đồng thời điên cuồng bạo phát xung kích. Tức thì, bạch quang gai mắt che phủ hết thảy mọi thứ.
Tiếng gào thét khàn cả giọng vang vọng tới từng ngóc ngách thiên địa.
Cát đá tung bay, chúng nhân đều bị chấn giật ra sau một đoạn. Không đợi bọn họ kịp hoãn thần, đợt xung kích thứ hai đã ập tới.
Ai nấy đều cắn răng khổ sở chống đỡ trong cái thế giới mưa gió phiêu diêu này.
Răng nanh nhe ra, gân xanh gồ lên, hai kẻ chính giữa chiến trường đều hung tàn như thế.
Từ trong trung tâm vùng khí lưu nhìn ra bên ngoài, mọi thứ giữa thiên địa như núi đồng, sông suối đều không ngừng vặn vẹo.
Có lẽ đây là kết cục đáng sợ nhất. “Vô Cực”đấu “ Vô Cực”, cực hạn của lực đấu với cực hạn của lực, một trường chiến đấu không có kết quả, lại không cách nào tránh khỏi, thiên địa hạo kiếp thực sự giáng lâm.
*****
Trong quang hoa vàng rực, Huyền Trang hai tay hợp mười, ánh mắt trống rỗng ngước nhìn lên.
Trong này thế giới lộng lẫy, ngoài kia cách một bước lại là thiên địa ngả nghiêng.
Chỉ cần Linh Vận trên đỉnh đầu rơi xuống, theo đó là phong bế tâm hồn, hết thảy bên ngoài liền không còn liên quan gì tới hắn.
*****
Nơi lưng núi, chư Phật nghiêm trang ngước nhìn.
Có Pháp trận Linh sơn bảo hộ, lại không phải chịu xung kích từ chính diện, hết thảy quanh Linh sơn sẽ không bị thương hại gì. Nhưng bên ngoài thì sao?
Trong ngoài phảng phất chia thành hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Cách qua quang bích, bọn họ có thể thấy được rõ ràng, trước sức càn quét của lực lượng tuyệt đối, mọi thứ đều đang điên cuồng xé nứt, hỗn hợp, rồi xé nứt, rồi lại hỗn hợp... Bên cạnh bọn họ, một giọt sương mai từ trên phiến lá chậm rãi trượt xuống.
*****
- Ngươi... Ngươi dừng tay --! Dừng tay! Dựa vào cái gì! Mỗi lần đều muốn một mình đi gánh, ngươi gánh được nhiều ít!
Dương Thiền có lẽ đã đọc hiểu được điều gì, giãy dụa muốn xông vào vòng kịch chiến, lại bị Dương Tiễn không biết đã chạy tới từ lúc nào sít sao kéo lại, không cách nào giãy thoát ra được.
Cuồng phong cuốn theo nước mắt hắt tới phương xa.
Thanh Tâm nhìn mà thẫn thờ, thân hình phiêu diêu từ từ dạt tới gần trung tâm chiến trường. Giống như một con thiêu thân lao vào ánh lửa.
*****
Lão Quân gào thét khàn cả giọng:
- Nương nương --! Còn chờ gì nữa! Ngươi còn chờ gì nữa!
Nữ Oa ngây dại đứng đó, không đáp.
*****
Tu Bồ Đề giống như bị rút đi tia khí lực sau cùng, ngồi bệt ra đó. Dưới thân, là mặt đất không ngừng quay cuồng.
Nếu không phải bản thân có được tu vị cường đại, thời này khắc này, chắc hắn đã bị loạn lưu trong thiên địa cắn nuốt rồi.
*****
Lại một tiếng nổ vang truyền đến, thiên kiếp như một đầu cự thú gầm gào, toàn bộ xúc giác nhất tề gào thét mà ra, khuấy động kịch liệt.
Thiểm điện loạn lưu cơ hồ bố khắp mỗi ngóc ngách. Phạm vi phá hoại đã không chỉ gói gọn ở Tây Ngưu Hạ Châu, thậm chí đang khuếch tán tới các đại bộ châu còn lại. Đi tới đâu, trừ tu sĩ có linh lực gia trì ra, mọi thứ nơi đó đều bị triệt để thiêu thành tro tàn.
*****
Trong Lăng Tiêu bảo điện, chúng tiên gia ai nấy đều lộ ra thần tình sợ hãi. Bởi vì Lăng Tiêu bảo điện cũng đang khe khẽ chấn động.
Không chỉ Lăng Tiêu bảo điện, chuẩn xác mà nói, trọn cả tam giới đều đang rung động trong cơn cuồng nộ của thiên kiếp. Ngay cả tường thành Nam Thiên môn cũng đang dần rạn nứt.
Thiên binh kinh hoảng thất thố chạy trốn tứ tán.
Chúng tiên gia trong đại điện, những tiên nhân đứng ở trung tâm quyền lực Thiên Đình lũ lượt chắp tay cáo lui, rời khỏi đại điện.
Từng hạt bụi từ trên nóc nhà rơi xuống, rớt trên long án Ngọc đế đang ngồi.
Một khanh gia khom lưng đi tới bên cạnh Ngọc đế, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, hay là cũng tạm thời tránh lui?
- Tránh đi nơi nào? Còn có chỗ nào là an toàn?
Ngọc đế cười lên đắng chát:
- Trẫm trên danh nghĩa là quân lâm tam giới, đến sau cùng, không ngờ cả nơi tránh họa đều không tìm được... A ha ha ha.
*****
Một xúc thủ từ trời giáng xuống, trùng trùng nện trên lưng hầu tử.
Trong tiếng nổ vang, tiếng kêu gào khàn cả giọng vang vọng tam giới. Thân ảnh bắt lửa như hỏa cầu từ thiên không đổ ập xuống.
Lục Nhĩ Mi Hầu theo sát mà tới, Kim Cô bổng trùng trùng quét hướng hầu tử. Nhưng trong nháy mắt đó, thân thể bắt cháy thiên hỏa của hầu tử chợt tan biến ngay trước mặt hắn.
Khắc sau, một tiếng trầm vang, lưng hắn bị một côn trùng trùng nện trúng. Giữa lúc đang hoảng hốt, một đạo thiểm điện nối gót mà tới, trùng trùng đánh lên người.
- Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi --!
Gầm gừ một tiếng, Lục Nhĩ Mi Hầu xoay người, đội lấy dư uy thiểm điện cường hành đâm tới hầu tử.
Cheng --
Một tiếng va đập, hai thanh binh khí lần nữa đan chéo vào nhau. Hai người đánh giết ở cự ly gần, mặc cho thân xác trùng trùng nện xuống mặt đất, mặc cho cát bụi cuộn lên đầy trời, chớp mắt lại tách ra, đứng ở hai đầu bình nguyên, vừa thở dốc vừa gườm nhìn đối thủ.
Nửa bên mặt hầu tử đã thũng đến biến dạng, từng giọt máu tươi trên trán tí tách chảy xuôi, ngấm vào trong mắt. Trên lưng sớm đã bị thiêu đến cháy đen, tay nắm côn run lên lẩy bẩy.
Một bên bả vai Lục Nhĩ Mi Hầu đã sụp xuống, phần bụng lõm sâu một mảnh, lục phủ ngũ tạng bên trong... hẳn đều nát bấy.
Nhưng mà, hai người vẫn đứng đó.
*****
Xa xa, Thanh Tâm đứng nhìn, vành mắt ẩn ước lệ quang.
Tròng mắt mông lung, nàng nhớ tới lần đầu tiên tương kiến ở Hoa Quả Sơn. Nhớ đến con khỉ ngốc điên điên khùng khùng bật ra từ trong đá khi ấy.
Nhớ lần hắn giơ tảng đá lên trùng trùng nện xuống đầu lão hổ.
Đúng vậy, sao hắn có thể ngã được? Hắn luôn luôn không ngã, không chuyện gì có thể khiến hắn ngã xuống.
Từ Hoa Quả Sơn đến Linh Đài Phương Thốn sơn, mười vạn tám ngàn dặm đường, hắn đi qua.
Nguyên một năm quỳ trước cửa đá, hắn quỳ qua.
Ác Long đàm, hắn vượt qua.
Hoa Quả Sơn phản thiên, hắn làm được.
Trên con đường ấy, hắn không lúc nào là không cắn răng mà đi. Đi qua đoạn đường khó nhất, nuốt xuống nước mắt đau buồn nhất. Chịu đựng hết thảy những thứ mà thế nhân không cách nào chịu đựng, giành lấy lực lượng mà không bất cứ ai có thể so sánh. Tám trăm năm, nhưng mà... Lúc nào mới đến điểm dừng?
*****
Hống --!
Hai tiếng gầm gào cơ hồ đồng thời vang lên, nháy mắt, linh lực giữa thiên địa lần nữa rót vào hai thân xác đã lung lay muốn ngã. Khắc ấy, lực lượng lần nữa đạt tới cực trí.
Hắn là “Vô Cực”, đối phương cũng là “Vô Cực”. Cả hai đều sẽ không chết, cũng tức là không cách nào ngơi nghỉ.
Khắc sau, trên bình nguyên thoáng đãng, hai cỗ thân ảnh hóa thành hai đạo kim quang, một lần tiếp một lần xông đâm về phía đối diện. Gợn sóng vàng óng cự đại đẩy ra, quét ngang hết thảy.
*****
Linh Vận từ từ hạ xuống, lơ lửng trên đỉnh đầu Huyền Trang.
Hắn nhìn hai con khỉ đang kịch chiến phương xa, ngẩng đầu mắt nhìn đăm đăm.
*****
Trên đài sen, Như Lai lặng lẽ ngồi đó.
Chư Phật nơi lưng núi yên tĩnh chờ đợi.
*****
Chậm rãi vươn tay ra, Huyền Trang tính thử ôm ấp Linh Vận. Một khắc sau, ngay trước mặt Nữ Oa, ngay trước mặt Tu Bồ Đề, Linh Vận và Huyền Trang hợp hai làm một.
Biến thành một… Phật Đà.
Tây hành, đã kết thúc.
*****
Lục Nhĩ Mi Hầu gào thét, khua múa Kim Cô bổng nện hướng hầu tử.
Hầu tử cắn răng, giơ lên Thiết Can binh chống đỡ.
*****
Dương Thiền ngẩn ngơ mà nhìn.
Lữ Lục Quải ngẩn ngơ mà nhìn.
Ngưu Ma Vương ngẩn ngơ mà nhìn.
Mi Hầu Vương ngẩn ngơ mà nhìn.
*****
Như Lai từ từ khép mắt lại.
*****
Chính Pháp Minh Như Lai hai tay hợp mười, hô một tiếng:
- A di đà Phật.
*****
Tu Bồ Đề ngồi bệt trên đất, gào khóc như đứa trẻ.
Lão Quân giống bị rút đi tia khí lực sau cùng, quỳ rạp trên lưng núi.
Nữ Oa mặt không biểu tình nhìn thiên địa thương mang, nhìn thiên kiếp đang treo móc giữa thiên không.
*****
Tất cả, đều đã kết thúc. Bất luận nguyện ý hay không, đây là kết quả.
*****
Trong vòng xoáy linh lực, hầu tử bị xúc thủ thiên kiếp sít sao quấn lấy. Vô luận hắn giãy dụa thế nào đều không giãy thoát được, chỉ đành để thiên kiếp từ từ kéo tới hư không.
Nhìn theo thân ảnh không ngừng giãy dụa của hầu tử, không biết vì sao Thanh Tâm lại cười.
Nàng thúc giục linh lực, bay vút tới chỗ hầu tử. Trên mặt treo lên ý cười ngây thơ trong sáng như khi đương sơ gặp gỡ hầu tử ngoài sơn môn Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Quá mệt mỏi, để mọi thứ kết thúc ở đây thôi. Bất luận là theo phương thức nào. Kết thúc thôi.
Hầu tử kinh hoảng nhìn nàng, thoáng chốc, bỗng ngây dại. Thẳng đến khi bị gắt gao ôm cứng lấy.
- Không sao, đừng sợ. Ta theo ngươi. Trong hư không, sẽ không cô độc. Chúng ta, có thể vĩnh viễn cùng nhau...