Khu mỏ vẫn còn không ít tiên nhân chứng kiến cảnh khổ nạn trước mắt, nghĩ đến những ngày tháng bản thân trải qua, trong lòng dấy lên cảm xúc, tụ tập bên cạnh tiên nhân đang gào thét kia, ngẩng đầu lắng nghe hắn nói.
Lúc này, một vị trưởng giả trong đám tiên nhân quát lớn: “Tụ tập ở đây làm gì? Đã đào được khoáng chưa? Đã kiếm được tiền chưa? Các ngươi không cần mạng nữa à? Giải tán, mau giải tán hết đi! Nếu để Thiên Đình biết được, sẽ chém bay đầu các ngươi!”
Đám đông dần dần tản ra.
Thế nhưng vẫn còn không ít người ở lại, hỏi han vị tiên nhân trẻ kia về chuyện của Tiên Đình.
“Chúng ta là tiên nhân, phải có Tiên Đình của riêng mình, chứ không phải Thiên Đình của chư thần!”
Vị tiên nhân trẻ tuổi kia vẫn cực kỳ kích động, nói lớn: “Địa Tiên giới là do tiên nhân chúng ta khai mở, chứ không phải do chư thần khai mở! Chúng ta phi thăng, không phải để ăn đói mặc rách, càng không phải để liều mạng đi đào khoáng cho lũ thiên thần lão gia! Gia nhập Tiên Đình, cớ sao lại phải chịu sự áp bức của thiên thần lão gia?”
Trần Thực từ một bên đi ngang, đưa mắt nhìn về phía tiên nhân trẻ ấy, chỉ thấy người này đầy nhiệt huyết, khí khái hùng hồn, thần thái không giống giả dối.
Hắn hẳn là thật lòng muốn lật đổ Thiên Đình, thay đổi thế đạo này.
Tấm lòng ấy quả là tâm tính đồng nhi, nhưng lại dễ bị lợi dụng.
“Nghĩ lại tổ đình trải qua bao triều đại, hưng thịnh thay phiên, đa phần cũng là các thế gia quý tộc trở thành hoàng đế đương triều. Ngày nay, chẳng qua là quý tộc thế gia nơi Địa Tiên giới, thấy tầng lớp dưới cùng của tiên nhân không sống nổi, mâu thuẫn bùng phát, như lửa gặp dầu sôi.”
Trong lòng Trần Thực thầm than: “Bọn họ bởi vậy mà nảy ra ý nghĩ thay đổi triều đại, muốn thêm dầu vào lửa, lật đổ Thiên Đình, tự mình làm Thiên Đế, trở thành chủ tể. Nhưng kỳ thực, bọn họ không hề thay đổi thế đạo này. Kẻ nắm giữ tài nguyên thánh địa vẫn là kẻ nắm giữ tài nguyên thánh địa, tiên nhân chỉ là đem tài nguyên vốn nằm trong tay thiên thần, bỏ vào túi của chính mình mà thôi. Thế nhưng, làm sao mới có thể thực sự thay đổi được thời đại này đây?”
Đột nhiên, một đạo kiếm quang từ bên cạnh hắn bay vụt qua, xoẹt một tiếng xuyên thẳng qua người tiên nhân trẻ kia, lập tức máu tươi tung tóe!
Một bóng dáng tựa vượn hầu tung mình như bay, nhảy tới bên cạnh tiên nhân trẻ, bắt lấy thanh tiên kiếm đang bắn đi, một tay nắm chặt kiếm, một tay túm cổ vị tiên nhân trẻ xách lên.
“Xoẹt!”
Hắn ra tay cực nhanh, chém phăng đầu của tiên nhân trẻ ấy, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn, cười nói: “Đầu phản tặc này có thể mang tới Nhai Đạo Ty lĩnh thưởng! Lại kiếm thêm một mối! Nhìn cái gì mà nhìn. Các ngươi cũng muốn làm phản tặc hay sao?”
Những tiên nhân vừa rồi còn đang nghe giảng không bị lời hắn dọa mà bỏ đi, ngược lại nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng thù hận.
“Cẩu tay sai Thiên Đình!” Một trung niên tiên nhân lạnh lùng phun một ngụm.
Tên tiên nhân như linh viên kia trong lòng chấn động, biết đã phạm phải công phẫn, lập tức tung mình bay lên, hướng vào sâu trong khu mỏ mà đào tẩu.
Từng món tiên khí lập tức đuổi theo phía sau, phát ra thanh âm xé gió sắc bén, mọi người đồng loạt giết tới.
Trần Thực không đuổi theo, mà chỉ nhìn thân thể không đầu của tiên nhân trẻ kia, lặng lẽ không nói một lời.
Quản Cầm Sương đi tới bên cạnh, nói: “Công tử gia, đừng nhìn nữa. Loại chuyện này ở Bắc Hải thường thấy lắm.”
Trần Thực thu lại tâm tình, hỏi: “Những người này thường xuyên đánh giết qua lại sao?”
Quản Cầm Sương đáp: “Ta chưa từng xuống khu mỏ, nên cũng chẳng biết. Nhưng Tiên Đình và Thiên Đình thì quả thật thường xuyên chém giết.”
Sau khi Trần Thực hỏi, mới biết được rằng Tiên Đình ở những nơi như Bắc Hải có rất nhiều người, bốn phương tuyên giảng, kéo lôi những tiên nhân sống không thuận ý vào hội, còn Thiên Đình cũng phát hiện dụng tâm của Tiên Đình, bèn hạ lệnh tru sát.
Quản Cầm Sương nói: “Ở Bắc Hải thường thấy cảnh thần nhân Thiên Đình lùng bắt tiên nhân Tiên Đình, đôi bên đấu pháp chém giết đã thành chuyện thường tình. Thiên Đình truy nã tiên nhân Tiên Đình, một cái đầu người bao nhiêu tiền đều có giá rõ ràng. Tiên Đình bên kia cũng treo thưởng thủ cấp thần nhân Thiên Đình. Bắc Hải lại gần Bắc Câu Lư châu, vốn dĩ đã là chốn vô pháp vô thiên.”
Trần Thực không hỏi thêm, tiếp tục cất bước đi tới.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến chỗ sâu trong khu mỏ, đã có tiên nhân bắt đầu khai khoáng.
Trần Thực dừng lại quan sát, chỉ thấy những tiên nhân này khai khoáng đều cách nhau khá xa, rất ít khi hai ba người cùng nhau đào bới.
Trình tự khai khoáng trước tiên là chọn chỗ, dùng pháp thuật như Thần Nhãn, Tiên Đồng quan sát mạch khoáng, hoặc dùng dị thú như Thử tìm bảo để tìm tòi, hoặc dùng đạo pháp bói toán để suy tính.
Sau khi chọn được vị trí, bước đầu tiên chính là bố trí sát trận. Sát trận này không phải để đối phó với hung hiểm trong mạch khoáng, mà là để đề phòng ngoại nhân.
Trần Thực thấy có người bố trí kiếm trận, cũng có kẻ dùng ma huyết luyện bảo, chế thành kỳ phan cắm ở các phương vị khác nhau. Lại có kẻ sử dụng những thứ kỳ quái như con mắt, trùng độc, gương cổ, tế đàn, muôn vàn pháp môn biến hóa khôn lường.
Sau đó mới bắt đầu khai thác.
Loại mạch khoáng lộ thiên này việc khai thác khác hẳn Bồng Lai Tây. Trước tiên phải đối phó với Tức Thổ. Tức Thổ gặp không khí liền phồng to nhanh chóng, sơ suất một chút liền có thể ép chết người.
Ngũ hành kỳ thạch cũng cực kỳ nặng nề, thậm chí có thứ không ổn định, nếu gặp va chạm, rất có khả năng ngũ hành mất khống chế, hết sức nguy hiểm.
Điều kỳ diệu chính là, năm hành kỳ thạch vốn cứng ngắc lại vừa khéo cùng Tức Thổ hình thành cục diện cân bằng ổn định. Tức Thổ bao bọc lấy ngũ hành thạch thì sẽ không phồng to, còn ngũ hành kỳ thạch được Tức Thổ bao bọc thì cũng sẽ không loạn năm hành.
Bởi vậy, người khai khoáng buộc phải hết sức cẩn trọng, bảo đảm khi đào không để Tức Thổ rơi vãi, cũng không thể dùng sức mạnh thô bạo mà khai thác ngũ hành thạch.
Thứ tư, chính là phải phân biệt được hòn đá bị Tức Thổ bao bọc rốt cuộc là ngũ hành thạch, hay là bảo vật, hoặc là những thứ kỳ quái khác. Đây cũng là lúc tỉ lệ tử vong cao nhất, bởi trong tiên khoáng còn sót lại không ít di tích cổ xưa.
Tất nhiên, cũng có khả năng đào trúng tà khí bị phong ấn trong mạch khoáng, khi ấy thì gần như chính là tai nạn mỏ rồi.
Thứ năm, chính là sau khi khai được bảo vật, phải lặng lẽ thu vào, tìm tới một mạch khoáng khác, rồi thừa lúc không ai chú ý mà lặng lẽ rời đi, mang bảo vật giao cho mỏ đầu để đổi tiền.
Trần Thực quan sát thật lâu, bảo đảm mình đã quen thuộc quá trình nơi đây rồi mới tiến lên khai khoáng.
Quản Cầm Sương vốn tưởng rằng vị công tử gia này đã chịu đủ khổ sở, át hẳn sẽ dẹp bỏ ý định trải nghiệm dân tình, bộc lộ thân phận mang nàng rời đi. Không ngờ Trần Thực lại thực sự giống như thợ mỏ mà đào khoáng.
Hắn cũng chọn chỗ khai thác, cũng bày ra phòng ngự trận pháp, lúc đào cũng hết sức cẩn thận, sợ rằng khiến Tức Thổ thoát ra. Khi đào được đá, hắn cũng dè dặt dò xét xem hòn đá bị Tức Thổ bao bọc kia rốt cuộc là ngũ hành thạch bình thường, hay là bảo vật, hoặc là vật cổ xưa từ thời thượng cổ.
Chỉ có điều, những viên đá hắn đào lên đều là đá thường, không hề khai được chân chính bảo vật.
Kỳ thực, với tu vi và đạo hạnh của Trần Thực, hắn rất dễ dàng phân biệt được mạch khoáng nào tỏa ra khí tức dị thường là bảo khoáng, là đại ma hài cốt, hay là vật xưa thời thượng cổ.
Hắn tinh thông ngoại đạo, bất kể là ngoại đạo ẩn tàng trong đại ma hài cốt, hay là ngoại đạo kỳ vật từ thời thượng cổ, hắn đều có thể nhận ra rõ ràng. Chỉ cần loại bỏ những thứ ấy, thì khí tức dị thường còn lại chính là bảo vật.
Thế nhưng hắn lại không hề vận dụng năng lực này, mà giống như một tiên nhân bình thường đi đào mỏ.
Bởi lẽ mục đích hắn tới đây không phải là khai khoáng. Tiên khoáng, ngọc thạch sản xuất nơi này, căn bản không lọt vào mắt hắn. Bồng Lai Tây mới là một trong những thánh địa bậc nhất thiên hạ, mạch khoáng sản xuất ở đó mới đích thực là thượng phẩm chi bảo.
Mục đích hắn tới đây, chính là muốn đi lại con đường mà Văn Trình tiên nhân năm xưa đã đi.
Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Văn Trình tiên nhân có thể gây nên ác nghiệp như vậy.
“Vị công tử gia này chỉ thấy mọi thứ mới mẻ, đợi khi hắn chịu vài ngày khổ nạn, át hẳn sẽ rời đi.” Quản Cầm Sương nghĩ thầm.
Nhưng ngoài dự liệu của nàng, Trần Thực ở trong khu mỏ suốt nửa năm, mỗi ngày ngoài đào mỏ ra thì cũng chỉ là đào mỏ, những việc khác hoàn toàn không quan tâm.
Thỉnh thoảng Trần Thực cũng có thể đào ra được ngọc thạch hoặc tiên khoáng giá trị không tồi, nhưng khi đem đi đổi tiền, giá cả mỏ đầu trả lại bị ép giảm đi rất nhiều. Hơn nữa sau khi đổi tiền, hắn còn phải mua tiên khí linh dịch để bổ sung tu vi, số tiền dư lại lại phải dùng để mua pháp bảo bố trận.
Trong khu mỏ, bởi nơi đây tràn ngập khí tức ngoại đạo, pháp bảo hư hỏng rất nhanh, đặc biệt là những pháp bảo bày trận, cứ cách một thời gian lại phải đổi một đợt mới.
Bởi vậy, số tiền còn dư của hắn quả thực chẳng được bao nhiêu.
Những tiên nhân khai mỏ khác cũng chẳng khác là bao, vất vả cực khổ thậm chí liều cả tính mạng đào mỏ, cuối cùng đến tay cũng chỉ là vài tấm Thiên Nguyên giao tử lẻ tẻ.
Có người thì cẩn trọng cất giữ, lên kế hoạch cho tương lai, dự tính chờ khi tích góp đủ tiền sẽ đi mua công pháp tốt hơn, ngày sau thành tựu cao hơn, thoát khỏi nơi này.
Có kẻ thì phóng túng hình hài, dùng số tiền ít ỏi ấy ăn chơi trác táng, rượu chè tửu sắc, tiêu xài sạch sẽ rồi lại quay về khu mỏ, tiếp tục đào khoáng.
Lại có kẻ sa vào cờ bạc, hy vọng có thể lật ngược trên bàn cược, đoạt sạch Thiên Nguyên giao tử của kẻ khác, nhưng thường thì lại biến thành kẻ nghèo rách.
Nơi Trần Thực cư ngụ gọi là Ẩn Tiên cư, tên nghe rất hay, nhưng thực ra chính là chỗ ở của tầng lớp tiên nhân khai mỏ hạ đẳng.
Nơi đây là một tòa lầu cao bốn trăm tám mươi tầng, trận pháp dày đặc, dễ thủ khó công.
Chỗ ở của tiên nhân khai mỏ có phòng ốc sinh hoạt, có thể chứa hai ba người, tiên gia cũng có đồng tử đi theo hầu hạ, có thể ở lại nơi này.
Ẩn Tiên cư còn có luyện đan phòng công cộng, chỉ cần bỏ chút tiền liền có thể vào luyện đan.
Lại có tiên sư phường chuyên tu luyện khôi lỗi, khôi lỗi làm ra giống hệt nhân loại, sinh động như thật, muôn hồng ngàn tía. Nếu có kẻ không kìm nén nổi dục vọng, chỉ cần bỏ chút ít tiền liền có thể phát tiết một phen.
Ẩn Tiên cư còn bày trận pháp, hội tụ linh khí phụ cận Bắc Hải, khiến nơi đây trở nên khá thích hợp để cư trú.
Thế nhưng, mới sáu tháng, Trần Thực đã phát hiện hàng xóm của hắn thay đổi mấy lượt.
Những kẻ mất tích kia, không rõ là đã chết, hay là khai được bảo khoáng rồi rời đi.
Trần Thực tiếp tục đào mỏ, tiên nhân ban đầu cùng hắn tiến vào Hắc Thủy sơn khu mỏ thứ tư khai khoáng, đến nay chỉ còn lại ba phần mười.
Quản Cầm Sương vẫn còn sống, chỉ là đã mất đi một cánh tay.
Lần trước Trần Thực gặp nàng, nàng lắp bắp nói rằng khi đào mỏ không cẩn thận đã kích phát Tức Thổ, bị ép gãy tay.
“Công tử gia khi nào rời đi?” Trong mắt nàng đã không còn thần thái, vẻ mặt có chút ngây dại, hỏi ra một câu.
“Chờ thêm chút nữa đi.” Trần Thực đáp.
Lại hơn một tháng sau, Trần Thực lại gặp Quản Cầm Sương, sắc mặt nàng vàng vọt, hình dung tiều tụy.
Nàng nói nàng đã đem lòng yêu một tiên nhân trẻ trong khu mỏ, không muốn làm nghề Hắc Thái Bảo nữa, bởi quá tổn hại âm đức.
“Là chuyện tốt đấy.”
Trần Thực nói: “Ra ngoài rồi, ngươi cùng tiên nhân kia sống cho tốt, đừng tiếp tục làm những chuyện thương thiên hại lý nữa.”
“Bảy ngày trước, hắn chết rồi.” Quản Cầm Sương trừng mắt thẳng nhìn, thốt ra lời này.
Trần Thực sững sờ, nhất thời có chút luống cuống.
Đột nhiên, nàng lộ ra vẻ mong chờ, nhìn Trần Thực: “Công tử gia, chúng ta khi nào rời đi? Nơi này, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi!”
Nàng lại òa khóc, vừa khóc vừa cười, dùng cánh tay phải còn nguyên vẹn tát vào mặt mình.
“Ta đã đưa biết bao nhiêu tiên nhân vào đây! Ta tạo biết bao nghiệp chướng! Hại chết biết bao người! Ha ha, ta tội có đáng chết!”
Trần Thực lại một lần nữa bước vào khu mỏ, đi đến tận sâu nhất, nơi một góc khuất, nhìn thấy một thi thể nằm dưới đất.
Hắn nhận ra người này.
Đó là tiên nhân trẻ thường xuyên đào được tiên khoáng tốt, người khác đều gọi hắn là Vận may Thánh thể, Khai khoáng Thánh thể.
Thậm chí còn có kẻ nói hắn sinh ra đã có đại vận, là kỳ tài khai mỏ, cho dù gặp hiểm nguy cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Chỉ là lần này, vận khí của thanh niên ấy dường như đã cạn kiệt.
Hắn chết trong khu mỏ thứ tư.
Trần Thực đem chôn cất thi thể của thanh niên ấy trong khu mỏ, rồi không tiếp tục đào khoáng nữa, mà hướng ra ngoài bước đi.
Khu mỏ lại có những tiên nhân mới tới khai khoáng, có lão thủ lớn tiếng nhắc nhở: “Hắc Thủy hà có trùng, chớ dính vào nước! Dị trùng bám lên da thịt, lập tức chém bỏ phần thịt còn cứu được, chậm một chút thì chỉ có cách chặt cả chân!”
Lại có tiên nhân phẫn nộ hô: “Chư vị đạo hữu, đây không phải thế đạo chúng ta mong muốn... phải lật đổ Thiên Đình, kiến lập Tiên Đình của chúng ta!”
Trần Thực bước đi, không thấy Quản Cầm Sương.
Hắn tìm khắp nơi, vẫn không thấy, lại đến một chuyến Ẩn Tiên cư, cũng không tìm được. Tiên nhân quản lý Ẩn Tiên cư nói, Quản Cầm Sương đã mấy ngày không quay về.
“Có biết nàng đi đâu không?”
“Ai mà biết được? Có lẽ rời đi rồi, cũng có lẽ đã chết rồi.”
Trần Thực đến gặp mỏ đầu, nói rằng muốn chuộc thân.
Mỏ đầu cười ha hả: “Ngươi đã dành dụm đủ tiền rồi sao? Tiểu tử ngươi thật không tệ, sống đến bây giờ, ta thấy ngươi chính là Vận may Thánh thể khai khoáng, có đại vận! Ở trong mỏ này, nhất định sẽ đào ra kỳ bảo Thái Cổ! Đừng đi, từ nay đá ngươi đào, ta bớt thu một thành tiền cho ngươi!”
Trần Thực lắc đầu đáp: “Thấy quá nhiều kẻ chết, ta không dám ở lại nữa.”
Mỏ đầu lập tức mất hứng thú, hờ hững nói: “Thật đáng tiếc.”
“Ngươi có thấy Quản Cầm Sương không?”
Trần Thực hỏi: “Chính là nữ Hắc Thái Bảo ta bán vào, dáng dấp cũng coi được, cụt mất cánh tay trái.”
Mỏ đầu uể oải gảy gảy một khối ngọc thạch, không buồn ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Ngươi không tìm được nàng trong mỏ? Thế thì là chết rồi. Loại nữ nhân ấy, chết thì chết thôi, chẳng đáng tiếc. Nàng ta từng hại không ít người, phải không?”
Trần Thực đáp: “Phải.”
Hắn bước ra khỏi khu mỏ.
Bên ngoài ánh mặt trời chói chang.
Trần Thực vừa bước đi, vành mắt dần đỏ, đi được vài bước thì không nén nổi, lệ đã trào ra.
Hắn vừa đi vừa nghẹn ngào, vừa giơ tay áo lau lệ, trông hệt như một tiên nhân khai khoáng bị mỏ đầu lừa sạch tiền.
Hắn đi đến ven đường, nước mắt vẫn không sao ngừng được, ngồi phịch xuống một tảng đá, bật khóc.
“Sao thế đạo lại thành ra thế này...” Hắn cúi đầu, mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa lẩm bẩm.
Thật lâu sau, hắn mới gượng dậy tinh thần, thu hết dũng khí, rời khỏi Bắc Hải, hướng về Bắc Câu Lư châu mà đi.
Hắn không ngồi tinh xa, mà giống như một tiên nhân bình thường phi hành đường dài, mệt thì dừng chân nghỉ ngơi. Hai tháng sau, hắn mới đến Bắc Câu Lư châu, tìm đến đội bắt thú của Hoang châu.
“Đại ca, ta muốn bán mình cho các ngươi.”
Trên mặt Trần Thực lộ ra một nụ cười mộc mạc, hệt như những tiên nhân vừa mới phi thăng khác: “Ta muốn kiếm ít tiền, nâng cao tu vi.”
Đội trưởng đội bắt thú là một đại hán vạm vỡ, tựa như hắc hùng, cười nói: “Đi vào đường cùng rồi sao?”
“Đúng vậy. Đi vào đường cùng rồi.”
“Vậy thì theo bọn ta đi. Dã thú bọn ta bắt là cung cấp cho Thiên Đình. Tuy là công việc lấy mạng đổi tiền, nhưng chỉ cần còn sống, át hẳn sẽ kiếm được một khoản lớn!”