Nàng ta đã khéo léo tránh được những mũi tên công kích cả trực diện lẫn ngấm ngầm từ các vị nương nương mới vào cung, và đã thành công được phong làm Bảo Tần trước thời hạn.
Thánh thượng gần như đêm nào cũng ở lại tẩm cung của nàng ta, nghe nói mỗi đêm đều phải gọi người hầu mang nước đến bốn năm lần.
Thánh thượng cũng ngày càng trở nên phụ thuộc vào hồng hoàn, số lượng đan dược được các đạo sĩ tiến cống cũng ngày một nhiều thêm.
Trong triều đình, đã có không ít đại thần tỏ vẻ bất mãn, lời lẽ ra vào không mấy thiện ý.
Có lẽ là "người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái", Hoàng hậu nương nương dạo này cũng không còn thích dùng những lời lẽ bóng gió, khó nghe với ta nữa, chỉ dùng ánh mắt của “sói đội lốt cừu" nhìn chằm chằm vào ta, cũng như nhìn vào đứa con trong bụng ta.
Ta đã dặn dò thái y phải giữ kín giới tính của đứa bé, ta biết rõ Hoàng hậu đang có ý định "giữ con bỏ mẹ".
Thân thể ta ngày càng nặng nề, Thái tử đã mấy tháng trời không hề đặt chân đến tẩm cung của ta, hôm nay lại lạ thường mà đến.
Hắn cũng không ở lại qua đêm, chỉ dặn dò ta rằng tiệc cung đình sắp tới rất gần với ngày dự sinh của ta, bảo ta phải cẩn thận, tránh để bị va chạm.
Ta còn thấy hơi cảm động, nếu không phải vú nuôi mà cha phái đến có tay nghề y thuật cao minh, ngửi ra trong bát canh bổ dưỡng hàng ngày của ta có trộn một lượng nhỏ thuốc thúc sinh.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta cũng không rõ mình đã uống thứ thuốc đó bao lâu rồi.
Nếu đứa con trong bụng ta mà trở thành kẻ ngốc, ta nhất định sẽ không tha thứ cho Viên Phong.
Viên Phái đã bí mật gửi thư cho ta, bảo ta đừng lo lắng, mọi sự đã được chuẩn bị chu đáo.
Ta thật sự khâm phục đầu óc của bọn họ.
----------------
Bảo Lạc vậy mà có thể dỗ dành được Thánh thượng, khiến người trao cả hổ phù điều binh khiển tướng cho Viên Phái.
Chỉ là ngẫm kỹ lại, Thánh thượng tổng cộng chỉ có hai người con trai.
Một người đầy dã tâm, lại có nhà ngoại là Trấn Quốc Đại Tướng Quân danh tiếng lẫy lừng.
Người còn lại thì nhà mẹ đẻ đã suy tàn, trong triều không còn ai để nương tựa.
Người chỉ có thể giao binh quyền cho kẻ sau mà thôi.
Ta và cha đã bí mật trao đổi ý kiến với nhau.
Ngay trong đêm giao thừa, ta bị trượt chân trên những mảnh băng vụn ở Ngự Hoa Viên và sinh non.
Lúc này, tiệc tối giao thừa đang diễn ra vô cùng náo nhiệt.
Ngoài cha ta ra, không ai nhớ đến sống c.h.ế.t của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nghiến răng chịu đựng, đau đến mồ hôi đầm đìa.
Đau quá, sinh con đau quá, như thể có ai đó đang muốn xé toạc ta ra làm đôi.
Cơn đau dữ dội khiến ý thức ta trở nên mơ hồ.
Bảo Thiền nhanh chóng nhét vào miệng ta một lát nhân sâm. Ta cảm thấy cơ thể có thêm chút sức lực.
Ta nghe thấy tiếng bà mụ trong phòng hướng dẫn ta cách hít thở, đồng thời cũng nghe thấy tiếng binh khí va chạm ở bên ngoài.
Ta biết, phu quân của ta hôm nay đã tạo phản.
Ta nhất định phải sống sót bằng mọi giá.
Người mà cha phái đến đã nhanh chóng giữ chặt một bà mụ trong số đó.
Bàn tay bà ta dính đầy mạn đà la, thứ thuốc độc khiến ta không còn sức lực để sinh con, chỉ có thể chọn giữ lại đứa trẻ.
Ta hận Hoàng hậu, ta cũng hận Thái tử, ta càng căm hận cái xã hội phong kiến thối nát này.
Tại sao ta không bó chân lại bị người đời dị nghị, chỉ trỏ?
Tại sao ta phải dựa vào việc sinh con để chứng minh giá trị của bản thân?
Tại sao cha ta rõ ràng là người vì dân cầu mệnh, lại phải chịu cảnh nhà tan cửa nát?
Tại sao gia đình ta lại bị giội đầy nước bẩn, bị vạn người chỉ trích?
Tại sao hoàng gia lại không chừa cho chúng ta một con đường sống?
Tại sao ta lại phải xuyên không đến cái nơi c.h.ế.t tiệt này?!
Ta muốn trở về nhà, ta nhớ những ngày tháng trước kia, khi ta có thể tự do chạy nhảy dưới ánh nắng mặt trời.
Ta hận.
Ta thực sự hận.
Trong cơn mơ màng, ta dường như nghe thấy giọng nói của cha.
Ta nhớ lại những ngày còn nhỏ, người ôm ta trong lòng, lo lắng về cơn lũ Hoàng Hà.
Ta nhớ người từng nói với ta rằng chỉ cần làm điều gì đó mà lòng không hổ thẹn.
Ta nhớ ánh mắt luyến tiếc của người khi tiễn ta xuất giá.