Đại Gian Thần

Chương 15



Ta muốn cha ta được sống!

Ta nghe thấy tiếng khóc "oe oe" chào đời.

Ta đã sống sót, con của ta cũng đã sống sót.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Bảo Thiền, siết mạnh đến nỗi để lại những vết tím bầm trên tay nàng. 

Ta cảm thấy vô cùng áy náy.

Nàng là một cô nương tốt, đã phải chịu khổ cùng ta.

Nàng ấy mắt đỏ hoe, ôm đứa bé vừa chào đời của ta, nghẹn ngào nói: "Chúc mừng tiểu thư, là một tiểu tiểu thư."

Từ yến tiệc truyền đến tin tức, Thái tử đã bí mật bỏ thuốc vào rượu của Thánh thượng.

Loại thuốc này ngày thường uống vào chỉ có tác dụng bổ thân, nhưng Thánh thượng ngày ngày dùng hồng hoàn, cơ thể đã suy nhược, không còn khả năng tiếp nhận bất kỳ loại thuốc bổ nào nữa.

Bàn tay ngọc ngà của Bảo Lạc suýt chút nữa đã lấy đi mạng sống của Thánh thượng.

Thái tử lấy danh nghĩa "trừ yêu phi, thanh quân trắc", đập chén làm tín hiệu cho cuộc nổi loạn.

Tấn Vương đã nhanh tay hơn một bước, cầm hổ phù điều động quân thủ thành tiến vào hoàng cung. 

Trong chốc lát, hai phe quân đội đã đối đầu nhau trong đại điện.

Nghe được tin tức này, lông mày ta khẽ giật nảy. Cha ta thì sao? 

Cha ta chỉ là một văn nhân yếu đuối, làm sao có thể chống lại đám người thô lỗ kia? 

Huống chi cả ba cha con Viên gia đều muốn đẩy cha ta vào chỗ chết.

Ta không thể nào nằm yên trên giường được nữa. 

Ta ép Bảo Thiền sắc cho ta một bát sâm thật đậm, rồi ôm đứa con gái vừa chào đời, bảo người ta khiêng ta vào đại điện.

Màn huynh đệ tương tàn của bọn họ đã đến hồi cao trào, Viên Phong dường như đang chiếm thế thượng phong.

Ai còn tâm trí mà để ý đến bọn họ chứ? 

Ta đảo mắt nhìn khắp đại điện, thấy cha ta chỉ bị rơi mất mũ quan, trên người không có vết thương nào, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Điện hạ."

Giọng ta vang lên, như tiếng chim đỗ quyên kêu ra máu.

Ta lảo đảo bước về phía Thái tử. Ta từ tay Bảo Thiền nhận lấy đứa con gái bé bỏng, bảo nàng ấy đừng đi theo ta, nơi này quá nguy hiểm, đừng để người vô tội phải chịu liên lụy.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Thái tử có lẽ không ngờ ta và con gái đều bình an vô sự. 

Hắn muốn đỡ ta, nhưng ta đã tránh ra, mượn lực tiến đến bên cạnh Tấn Vương.

"Các ngươi!"

Cả điện xôn xao một trận.

Ta biết, có không ít người đang thầm mắng ta.

Cha ta vô cùng lo lắng cho ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Màn huynh đệ tranh giành một nữ nhân thật sự rất khó coi. 

Nhưng cũng nhờ đó mà phá vỡ được nhịp điệu ban đầu của cuộc chiến.

Ta nghe thấy Tấn Vương lớn tiếng hô: "Trương thị vốn là vị hôn thê của ta. Bị Thái tử bất nhân, cưỡng đoạt đi mất!"

Đúng là nói bậy! Sắc mặt ta vẫn còn tái nhợt sau khi sinh, trông có phần đáng thương.

Hai bên quân đội giằng co, vốn dĩ chỉ là một trận đấu khẩu. 

Thái tử bên này cũng không chịu thua kém, đem hết những chuyện xấu xa của phe Tấn Vương những năm qua ra bêu rếu. 

Tấn Vương bên kia cũng chẳng hề kém cạnh.

Ta đứng giữa tâm bão, lặng lẽ hóng chuyện, cho đến khi tiếng khóc của con gái ta vang lên, khiến toàn trường im bặt.

Viên Phong chỉ thẳng vào ta, mắng nhiếc: "Tiện nhân lẳng lơ!"

Viên Phái ngửa mặt lên trời cười lớn, tung ra một quả dưa khổng lồ nhất hôm nay - Thái tử, hắn không thể sinh con!

Nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Viên Phong, ta chỉ muốn cười rộ lên.

Hoàng đế vừa được thái y cố lắm mới giữ lại được chút hơi tàn, nghe vậy cũng suýt nữa tắt thở. 

Lúc này, Bảo Lạc tóc tai rũ rượi, quỳ trước mặt Thánh thượng khóc lóc thảm thiết.

Nàng ta nói, Thái tử cưỡng bức mẹ kế.

Nàng ta nói, Thái tử từ lâu đã có ý đồ tạo phản.

Nàng ta nói, Thái tử đã sớm lén lút giấu một danh sách trong thư phòng nhỏ. 

Trong đó đều là những người mà hắn muốn g.i.ế.c sau khi lên ngôi. 

Bảo Lạc chỉ ra từng người một, hừm, cả phe Thái tử lẫn phe phế Thái tử, nàng ta chẳng tha cho ai.

Cuối cùng, nàng ta nói, nữ nhân Lý thị tuyệt đối không chịu đựng sự sỉ nhục này.

Nàng ta lớn tiếng hô: "Hôm nay của ta, chính là ngày mai của các ngươi!"

Trong lòng ta trào dâng một cảm giác khó tả. 

Bảo Lạc vốn dĩ không phải là một nữ nhân xấu xa.

Thậm chí, cả đời nàng ta đều bị người khác chi phối, lợi dụng. 

Nhưng nàng ta chưa bao giờ có ý định hãm hại bất kỳ ai. 

Ngay cả khi Thái tử và Tấn Vương đều yêu cầu nàng ta ra tay với ta, nàng ta cũng chỉ giả vờ thất bại, cam tâm chịu phạt.

Theo ta thấy, Bảo Lạc còn có khí phách hơn bất kỳ gã nam nhân nào đang đứng ở nơi đây.

Ta không kịp ngăn cản.

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Bảo Lạc đ.â.m đầu vào long ỷ, kết thúc cuộc đời mình.

Thánh thượng cũng vì cú đ.â.m này mà hoàn toàn mất đi chút hơi tàn. 

Người chỉ tay về phía Viên Phong và Viên Phái, miệng run rẩy: "Nghiệt chướng! Trẫm muốn phế Thái tử!"

Viên Phong vừa mất đi danh nghĩa, thêm vào đó là cú sốc từ cái c.h.ế.t của Bảo Lạc, phe Thái tử cũng có không ít người quay giáo đầu hàng. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com