Đại Gian Thần

Chương 3



Đến khi cha ta trưởng thành, bà còn gả đứa con gái độc nhất của mình cho người.

Mẹ và cha ta là thanh mai trúc mã, lại thêm tình nghĩa sư huynh muội, sau khi thành thân dĩ nhiên là cầm sắt hòa hợp. 

Sau này, cha đỗ Thám hoa, liền thề trước mặt mọi người rằng cả đời này sẽ không nạp thiếp, nguyện cùng mẹ ta trọn kiếp phu thê ân ái. 

Từ đó, cha trở thành hình bóng trong mộng của biết bao khuê nữ.

Nghe cha kể, thuở mới bước chân vào quan trường, người là một chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, tính tình cương trực thanh cao, không hợp với đám đồng liêu xu nịnh. 

Người chẳng màng tiền tài, quyền lực hay sắc đẹp, lại là một kẻ cứng đầu, rất giỏi tố cáo phê bình kẻ khác.

Năm ấy, sông Hoàng Hà vỡ đê, lại gần ngay quê nhà. 

Cha ta chủ động xin đi cứu tế, nào ngờ vừa đến nơi đã thấy cảnh tượng thê lương như địa ngục trần gian. 

Ông bà ngoại ta cũng mất trong trận tai ương đó, không phải do thiên tai mà là do nhân họa.

Ông ngoại là một vị cử nhân đức cao vọng trọng, được dân làng hết mực yêu mến. 

Cả đời ông không màng chính sự, nào ngờ việc dâng sớ thỉnh nguyện giúp dân lại trở thành lưỡi hái tử thần. 

Hai người già chưa kịp đợi cha đến đã qua đời trong tức tưởi.

Khi ấy, mẹ đang mang thai ta. Cha sợ mẹ lo lắng mà xảy ra chuyện nên không dám báo tin dữ. 

Nhưng trời xanh vốn đố kỵ hồng nhan, không biết kẻ nào đã mua chuộc nha hoàn trong phủ, tiết lộ tin buồn cho mẹ. 

Mẹ nghe tin dữ liền trở dạ sinh non. Dù gắng hết sức sinh ra ta, nhưng vì quá đau buồn mà qua đời. 

Cha ta đau đớn vô cùng, giục ngựa mệt mỏi đến c.h.ế.t ba con, vẫn không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối.

Kể từ đó, cha ta trở thành một tham quan.

Nhớ lại thuở nhỏ, ta ngây ngô trách cha sao không thể ngừng tham ô, giờ nghĩ lại chỉ muốn tự tát vào mặt mình. 

Ánh mắt cha khi ấy thật phức tạp, người chỉ khẽ xoa đầu ta.

"Trân Trân là một đứa trẻ thông minh, nhưng cha không tham ô thì dân chúng không sống nổi, cha và Trân Trân cũng không thể sống yên ổn."

Lời này đã khiến ta đã trằn trọc suy nghĩ rất lâu.

Cũng vào năm ta sáu tuổi, thiên hạ đại hạn, suốt ba tháng trời không một giọt mưa. 

Từ khi những người dân tị nạn đầu tiên kéo về kinh thành, cha bắt đầu không cho ta ra khỏi phủ.

Trong khoảng thời gian đó, phủ đệ đón tiếp rất nhiều vị khách lạ. 

Y phục họ giản dị, nhưng chất liệu lại là thứ lăng la mỏng như cánh ve, ngàn vàng khó đổi. 

Nghe nói, phải cần đến mười mấy thợ thêu tài giỏi, rút từng sợi tơ mỏng manh từ trong lăng giác, mất hàng tháng trời mới dệt được một tấm. 

Cha bảo họ là những thế gia vọng tộc.

Còn có rất nhiều người mang theo vô vàn kỳ trân dị bảo, những thứ mà kiếp trước ta chưa từng được biết đến qua mạng, lũ lượt kéo đến nhà ta. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cha nói, đó là những phú thương giàu có từ Giang Nam.

Chẳng bao lâu sau, lại có rất nhiều đại nhân mặc quan phục tìm đến. 

Họ mang theo vẻ ngạo mạn của kẻ nắm quyền, cùng cha ta uống rượu vui vẻ. 

Cha bảo họ là những quan viên hàn môn từ ngũ phẩm trở lên.

Cha dường như không từ chối bất kỳ ai. 

Ta lòng đầy lo sợ mà hưởng thụ những thứ vốn không thuộc về mình. 

Cha nhìn thấu nỗi bất an của ta, khẽ bảo: "Trân Trân chịu ấm ức rồi. Lần này, con giúp cha một tay nhé."

Về sau, hoàng đế tìm được chứng cứ các thế gia vọng tộc mưu phản. 

Cha ta với vẻ mặt đau xót, lần lượt chỉ tên những quan viên hàn môn xuất thân khoa cử. 

Đao phủ ở chợ rau c.h.é.m đầu người liên tục, lưỡi đao cũng đã sứt mẻ.

Những khoản hối lộ mà cha nhận được cũng lặng lẽ chảy vào quốc khố của hoàng gia.

Cha ta ngày càng thăng quan tiến chức.

Từ ngày đó, ta đã hiểu rõ, cha đã trở thành con d.a.o sắc bén nhất trong tay hoàng đế.

-------------

Ngày hôm sau tỉnh giấc, ta nghe hạ nhân bàn tán cha định cáo lão hồi hương, chiếc mũ ô sa kia người không còn thiết tha, chỉ mong bảo toàn cho đứa con gái này.

Ta vội quỳ xuống trước mặt cha, ngăn cản người.

"Cha, Trân Trân nguyện ý."

Gả cho ai mà chẳng phải gả? 

Cha hiểu ý ta, ta cũng hiểu nỗi lòng cha. 

Trong ánh mắt người chứa đựng bao nhiêu xót xa.

Cuối cùng, cha vẫn vào cung. 

Nhưng lần này, người đến để cầu xin hoàng đế, trong vòng ba năm sau khi ta bước chân vào Đông cung, Thái tử không được nạp thêm bất kỳ thê thiếp nào.

Hoàng đế đã chấp thuận. Quả là hoàng ân cuồn cuộn!

Ngày hôm sau, Hoàng hậu nương nương ban cho ta hai ma ma dạy dỗ, đến phủ Tể tướng để dạy ta lễ nghi cung đình.

Hai vị ma ma này cứ như mụ phù thủy độc ác trong truyện Bạch Tuyết, có lẽ ở chốn thâm cung lâu ngày nên thiếu đi hơi ấm con người.

Ta có thể nhận ra ánh mắt họ nhìn đôi chân không bó của ta, ẩn chứa sự khinh miệt khó lòng che giấu. 

Họ dùng giọng điệu lạnh lùng, cứng nhắc dạy bảo ta rằng, khi vào cung phải luôn tôn kính Thái tử, thân là nữ nhi phải hiền lương thục đức, tuyệt đối không được làm điều gì vượt quá khuôn phép.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta hiểu, đây là Hoàng hậu nương nương đang ngầm cảnh cáo ta.

Nhưng thì sao chứ? 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com