Đại Gian Thần

Chương 4



Cả kinh thành này ai mà chẳng biết Trương Trân Trân ta là một kẻ ngang ngược, vị trí Thái tử phi này của ta chẳng qua là nhờ cha mà có.

Các ngươi làm gì được ta?

Khi hai mụ ma ma kia lại một lần nữa, lấy cớ dạy lễ nghĩa mà ép ta quỳ xuống, ta liền nổi giận, sai đám tiểu tư trong phủ giữ chặt lấy hai người họ, giáng cho mỗi người mười bạt tai.

"Ta, Trương Trân Trân, sinh ra đã mang mệnh phú quý. Lũ nô tài hỗn xược như các ngươi, ta nhất định sẽ tâu lên cha, để người bẩm báo với bệ hạ!"

Hai ma ma kia sợ hãi thấy rõ. Sau đó họ bị trói lại, diễu phố rồi bị quẳng trở về hoàng cung, Hoàng hậu nương nương tức giận đến ngất xỉu, nằm liệt giường đã ba ngày.

Danh tiếng của ta càng thêm xấu xa.

Cha ta lập tức dâng sớ xin tội, nói rằng người thương ta từ nhỏ đã mất mẹ, nuông chiều quá mức, khiến ta không xứng với vị trí Thái tử phi. 

Các quan viên trong phe cánh của ông cũng đồng loạt dâng sớ, tố cáo chuyện nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu ức h.i.ế.p dân lành.

Hoàng đế bệ hạ ban khẩu dụ, khen ngợi ta tư thái đoan trang, lễ nghi chu đáo, có phong phạm của Thái hậu nương nương thuở xưa.

Bệnh tình của Hoàng hậu nương nương cũng nhờ đó mà khỏi hẳn.

Chỉ là, ta không ngờ Thái tử điện hạ lại đích thân đến phủ.

Hoàng đế con cái không nhiều, sau nhiều năm trị vì cũng chỉ có hai hoàng tử và hai công chúa. 

Thái tử Viên Phong là con trai của Hoàng hậu, còn Nhị hoàng tử Viên Phái là con trai của Thục phi nương nương đã qua đời.

Hoàng hậu xuất thân từ phủ Trấn Quốc công, vốn là dòng dõi tướng môn hiển hách.

Thục phi nương nương lại là con gái của một thế gia vọng tộc, được dâng vào cung khi dòng họ này quy phục hoàng đế.

Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử tuổi tác chỉ cách nhau nửa năm. 

Ngay từ khi mới lọt lòng, hai cung đã không ngừng tranh đấu. 

Thế lực đứng sau họ, một bên là công thần, một bên là thế gia, luôn đối đầu nhau trên triều đình. 

Chính vì vậy, cha ta, một thư sinh hàn môn đỗ Thám hoa, đã nắm bắt cơ hội trở thành tâm phúc trung thành của hoàng đế.

Năm ta sáu tuổi, các thế gia bị hoàng đế dùng "con dao" là cha ta c.h.é.m cho suy yếu nghiêm trọng. 

Đại hoàng tử cũng được phong làm Thái tử.

Nay ta và Thái tử đã định hôn sự, phe cánh của Thái tử đương nhiên sẽ cột chặt dòng dõi Tể tướng với họ.

Công bằng mà nói, Thái tử không những không xấu xí mà còn sở hữu ngũ quan tuấn tú. 

Cuộc sống xa hoa, nhung lụa nhiều năm đã khiến hắn toát lên vẻ cao quý như một nhân vật trong tranh. 

Ta vốn tưởng hắn đến để trách tội, liền nhanh chóng chuẩn bị quỳ xuống tạ lỗi.

Nào ngờ, hắn lại đỡ ta dậy, ánh mắt nhìn ta tràn đầy dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Trương tiểu thư, Cô có thể gọi nàng là Trân Trân không? Chuyện này là do lũ nô tài bên cạnh mẫu hậu làm loạn, mới gây ra hiểu lầm như vậy.”

“Cô đã xử lý nghiêm khắc hai tên nô tài đó rồi, xin Trương tiểu thư đừng để bụng."

Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào khẽ rơi. Ta cảm thấy tim mình đập rộn ràng. 

Cả hai kiếp cộng lại, ta cũng chưa gặp được bao nhiêu nam nhân. 

Ta thừa nhận, hắn rất hợp với gu thẩm mỹ của ta.

"Thái tử điện hạ quá lời. Chuyện này cũng là do thần nữ sơ suất, vốn nên vào cung thỉnh tội với nương nương. Nương nương lâm bệnh, thần nữ ăn ngủ không yên."

Ta liền sai nha hoàn mang mười bản "Tâm Kinh" mà ta đã tự tay chép trên bàn sách tới.

Ta hai tay cung kính dâng lên: "Mong nương nương và Thái tử đừng quở trách, đây là chút lòng thành của thần nữ."

Ta vô tình để lộ vết thương rướm m.á.u trên tay, nơi những dòng kinh văn thấm đẫm cả m.á.u tươi. 

Ta cũng đã phải trả một cái giá không nhỏ. 

Ta biết, ánh mắt Thái tử nhìn ta đã khác, sự dịu dàng kia đã thêm phần chân thật.

"Tấm lòng của Trân Trân, mẫu hậu nhất định sẽ thấu hiểu."

Viên Phong nắm lấy tay ta. Trong mắt những người ngoài cuộc, đây quả là một bức tranh gặp gỡ đẹp đẽ vô ngần.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trước ngày ta xuất giá, phủ Tể tướng thường xuyên nhận được vô vàn lễ vật từ Đông cung. 

Người trong kinh thành đều hay tin, Thái tử đã si tình ta sâu đậm, thậm chí không ngại đối đầu với cả mẫu hậu, từ chối cả những nữ quan được sắp xếp hầu hạ.

Ta trở thành cô nương khiến cả kinh thành ngưỡng mộ nhất.

Nửa năm qua, Thái tử hoặc gửi thư tình, hoặc đích thân đến phủ Tể tướng vẽ tranh cho ta. 

Hắn đã vượt qua cả cha ta, trở thành người đứng đầu trong "Bảng xếp hạng những thiếu niên mà các cô nương muốn gả nhất" của kinh thành.

Ngày mùng chín tháng tư, cha ta đã điều chuyển nốt vị quan cuối cùng thuộc phe Nhị hoàng tử ở Lại bộ đi nơi khác. 

Trên triều đình, lục bộ không còn ai có thể gây khó dễ cho thế lực của Thái tử nữa.

Cha bảo ta, trời sập xuống đã có người gánh vác.

Ta mỉm cười đáp vâng, nhưng trong lòng đã thấu hiểu. 

Quyền thế của cha đã đạt đến đỉnh cao, chỉ dưới một người, trên vạn người. 

Hoàng đế, người nắm giữ quyền sinh sát, đã bắt đầu kiêng kỵ "con dao" sắc bén là cha ta. 

Hôn sự này của ta, có lẽ chính là tấm bùa đòi mạng cho cả Trương gia.

Trương gia đã trở thành một hòn đá mài dao. Ta chỉ có thể cậy vào sự sủng ái mà kiêu căng ngạo mạn. 

Đến khi Thái tử đăng cơ, hắn mới có thể bất đắc dĩ mà rơi lệ, hạ lệnh tịch thu gia sản, tru diệt cả dòng tộc ta. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com