Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 100: Mời Cô Uống Trà Sữa



 

Doanh số kém nên tiền lương của cô ấy đương nhiên cũng bị ảnh hưởng. So với các chi nhánh khác thì nơi này nhàn rỗi hơn, cũng có cái lợi nhưng đồng thời cũng có cái hại.

 

Lúc này, đúng lúc có một bà lao công đi ngang qua cửa sổ. Cô nhân viên tóc dài khác nhìn thấy liền chạy ra gọi.

 

Không rõ họ nói gì với nhau, nhưng bà lao công cười ha hả, đi theo cô nhân viên tóc dài vào trong, miệng liên tục nói cảm ơn.

 

Cô nhân viên tóc dài quay lại, lấy một túi từ kho nhỏ phía sau ra. Vệ Miên liếc nhìn, thấy bên trong toàn là vỏ chai nước và thùng giấy.

 

“Chuyện này bắt đầu từ khi nào, hay là chỗ này kinh doanh từ trước đến nay vốn không tốt?”

 

Vệ Miên tỏ vẻ tò mò, tiếp tục hỏi thăm.

 

Động tác tay của cô nhân viên tóc ngắn không ngừng nghỉ, vừa cho thạch dừa vào ly vừa trả lời: “Cửa hàng bọn em mở ở đây đã được ba năm rồi, ba năm nay việc kinh doanh đều như vậy. Trước đây ông chủ có nhắc, nói là vì chỗ này kinh doanh không tốt nên mới sang nhượng, tiền thuê rẻ!”

 

Trước đây, cũng từng có tiệm trà sữa mở ở những nơi kinh doanh kém, nhưng vẫn có thể kéo theo nhộn nhịp của khu vực. Còn chỗ này thì đã lâu như vậy mà vẫn không khá hơn.

 

Bà lao công vừa nhận túi phế liệu xong, nghe thấy cuộc trò chuyện liền tham gia vào: “Chỗ này không phải lúc nào cũng như vậy đâu. Trước đây, giống như phố đi bộ bên cạnh, buôn bán nhộn nhịp lắm!”

 

Vệ Miên đang chờ đợi một người hiểu rõ tình hình, vội vàng đáp lời: “Vậy sao lại thành ra thế này, cháu thấy chẳng có ai qua lại mấy!”

 

Bà cô “chậc chậc” hai tiếng, dù xung quanh không có ai cũng cố ý hạ giọng: “Cũng tại cô gái nhảy lầu năm đó. Là học sinh trường Thanh Bình Tứ Trung bên cạnh, nghe nói đã học lớp 12 rồi, nghĩ quẩn nên nhảy xuống.”

 

Cô gái tóc ngắn vội vàng yêu cầu bà cô kể thêm. Cô ấy cũng chỉ mơ hồ nghe nói gần đây có người nhảy lầu, nhưng mỗi người lại kể một kiểu, hơn nữa các hộ kinh doanh quanh đây thường xuyên thay đổi, nhiều người cũng không nắm rõ sự tình.

 

Thấy hai cô gái tỏ vẻ hứng thú, bà cô càng hăng hái hơn. Bà nhìn đồng hồ, thấy còn đủ thời gian làm việc, liền kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt hai người.

 

“Năm đó, chị em tôi tận mắt chứng kiến. Con bé mặc đồng phục của Tứ Trung, nhảy từ sân thượng xuống. Ôi chao, lúc ngã xuống, óc nó văng ra cả một mảng lớn. Không cần gọi 115, căn bản là không cứu được nữa!”

 

“Nghe nói con bé thích một nam sinh, tỏ tình bị từ chối, nhất thời nghĩ quẩn mới nhảy lầu. Gia đình cô bé cũng thật lạ lùng. Ban đầu biết con gái nhảy lầu thì khóc lóc t.h.ả.m thiết, nhưng khi nghe lý do thì ‘chậc chậc’, lập tức trở mặt, không nhận người thân. Nghe nói xác con bé bị giữ ở nhà tang lễ mấy ngày mới hỏa táng.”

 

“Lại còn có lời đồn con bé chơi bời bên ngoài, m.a.n.g t.h.a.i với mấy thằng hư hỏng, nên mới nghĩ quẩn. Dù sao người cũng c.h.ế.t rồi, nói gì cũng vô ích. Phải nói là mấy cô gái trẻ bây giờ cũng vậy, tuổi đi học ngày nào cũng lo yêu đương lăng nhăng, chẳng làm được việc gì tử tế.”

 

Cô nhân viên tóc ngắn cũng gật đầu đồng tình.

 

Thanh Bình Tứ Trung là trường có cả cấp hai và cấp ba. Cô ấy thấy nhiều học sinh nam nữ mặc đồng phục, ôm ấp, hôn hít nhau, mà dường như chẳng sợ người khác nhìn thấy.

 

Lúc này, trà sữa của Vệ Miên đã xong. Cô nhân viên tóc ngắn thấy Vệ Miên rất hợp mắt, còn cho cô ấy thêm nhiều thạch dừa và thạch đen.

 

Vệ Miên cắm ống hút vào ly, uống một ngụm lớn. Ưm, thật ngon!

 

Đợi bà cô lao công rời đi, Vệ Miên xách trà sữa đi, nhưng không đi xa, vẫn loanh quanh gần khu vực này.

 

"Bịch!"

 

Một bóng người màu đỏ rơi xuống ngay bên chân Vệ Miên. Cô cúi đầu nhìn.

 

Lần này, nhìn gần, bộ quần áo màu đỏ mà nữ quỷ mặc rõ ràng là bộ đồ thể thao, trước n.g.ự.c in hai chữ “Tứ Trung”.

 

Màu đỏ này không phải đỏ tươi, mà là đỏ sẫm hơi tối.

 

Đương nhiên, cũng có thể là màu đỏ đã bị nhuộm thấm máu.

 

Nữ quỷ buộc tóc đuôi ngựa, đầu úp xuống, toàn bộ cơ thể uốn cong ở một góc độ cực kỳ quái dị.

 

Óc trắng lẫn m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe khắp xung quanh.

 

Ngay cả hàng rào bên vỉa hè cũng bị dính không ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vệ Miên tất nhiên không thể tránh khỏi, một phần m.á.u b.ắ.n trúng người khiến khóe miệng cô giật giật.

 

Một lúc sau, những vết m.á.u biến mất, nữ quỷ nằm trên mặt đất lại từ từ đứng lên.

 

Cơ thể cô ấy nhúc nhích, dần dần khôi phục hình dáng của một người bình thường: là một cô gái gầy gò, nửa bên mặt có vết chàm màu đỏ to bằng nắm tay trẻ con.

 

Cô gái nhỏ vẻ mặt vô cảm, đi về phía cầu thang của tòa nhà lớn.

 

Từng bước, từng bước, cô ấy chậm rãi bước lên bậc thang.

 

Vệ Miên đi theo phía sau.

 

Đây là một oan hồn còn vương vấn chấp niệm, đang lặp lại hành vi trước khi c.h.ế.t của mình.

 

Cô hút một ngụm thạch dừa, thở dài. Cô không biết nữ quỷ đó đã nghĩ gì khi leo cầu thang. Có lẽ ngay từ bước chân đầu tiên, cô ấy đã quyết tâm tự kết liễu đời mình.

 

Suốt quãng đường đó, cô ấy có luyến tiếc người thân hay không, Vệ Miên cũng không thể đoán.

 

Chẳng mấy chốc, cô đi theo nữ quỷ đến sân thượng, nhìn cô ấy từ từ tiến đến mép tường.

 

Trên sân thượng, nữ quỷ hiếm hoi lộ khoảnh khắc tỉnh táo. Vệ Miên nhận thấy trên mặt cô ấy thoáng qua vẻ mê mang và đau khổ.

 

Cô chậm rãi bước tới, đứng cạnh nữ quỷ, nghiêng đầu hỏi: "Ngã xuống có đau không?"

 

Nữ quỷ sững sờ. Đã lâu lắm rồi không ai nói chuyện với cô. Cô từ từ quay đầu về phía âm thanh, đôi mắt xám trắng nhìn thẳng Vệ Miên, trong đêm tối trông vô cùng rợn người.

 

Vệ Miên không hề bận tâm, lại hút một ngụm trà sữa: "Cô uống không? Tôi còn một ly."

 

Nữ quỷ càng ngây người hơn, như không hiểu lời Vệ Miên, hoặc phản ứng chậm nửa nhịp. Một lúc lâu sau, cô ấy mới trả lời: "Tôi… có thể sao?"

 

Cô ấy nói "Tôi có thể sao", chứ không phải từ chối.

 

Vệ Miên gật đầu: "Đương nhiên được. Tôi mời cô uống. Cô đọc sinh thần bát tự cho tôi nhé."

 

Nữ quỷ do dự, nhưng Vệ Miên khác với những người cô ấy từng gặp. Cô trông ấm áp như một mặt trời nhỏ, khiến người ta không kìm được, muốn mạo hiểm đến gần.

 

Thế là nữ quỷ chậm rãi đọc sinh thần bát tự của mình.

 

Vệ Miên nghe xong, gật đầu rồi cầm ly trà sữa, nhanh chóng niệm chú. Không lâu sau, trong tay nữ quỷ bỗng xuất hiện một ly trà sữa.

 

Cô ấy tò mò sờ nắn, kiểm tra hồi lâu mới từ từ ngậm ống hút vào miệng.

 

Rất nhanh, vẻ mặt nữ quỷ hiện lên vẻ hoài niệm sâu lắng.

 

"Ngon thật."

 

Cô ấy khẽ nói.

 

Vệ Miên nhân cơ hội bấm quẻ bát tự của nữ quỷ. Cô gái này c.h.ế.t khi mới mười tám tuổi, đúng cái tuổi rực rỡ như hoa. Hơn nữa, nhìn tướng mặt nữ quỷ, có thể thấy cô ấy chưa từng có bất kỳ dấu hiệu đào hoa nào, càng không thể có chuyện mang thai!

 

Sau khi bấm quẻ xong, Vệ Miên không khỏi lạnh mặt.

 

Nhân lúc nữ quỷ đang uống trà sữa, cô mở Thiên Nhãn.

 

Sau khi xem xong toàn bộ, ngay cả người tự nhận đã tu luyện công phu dưỡng khí đến mức thượng thừa như Vệ Miên cũng muốn thốt ra một câu c.h.ử.i thề. Những cô gái nhỏ tuổi vậy mà lại có thể xấu xa đến mức này, quả thực súc sinh còn không bằng.