Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 99: Oan Hồn Nhảy Lầu



 

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, Phùng Siêu chưa kịp né tránh thì mũi d.a.o đã chạm vào áo.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng kim quang bỗng lóe lên từ trong túi áo n.g.ự.c của anh — chính là từ lá bùa hộ mệnh Vệ Miên tặng. Ánh sáng vàng rực rỡ như một lớp lá chắn vô hình, cứng rắn chặn đứng nhát d.a.o chí mạng.

 

Cùng lúc đó, những người trong phòng nghe thấy tiếng ồn đã hốt hoảng chạy ra, lập tức lao tới khống chế cánh tay đang giơ d.a.o của gã to con, ngăn hắn tiếp tục tấn công Phùng Siêu.

 

Một phù dâu hoảng hốt chạy đến, lo lắng hỏi:

 

“Anh không sao chứ?”

 

Phùng Siêu cúi đầu kiểm tra bản thân rồi đáp gọn:

 

“Không sao.”

 

Ánh mắt phù dâu đảo quanh người anh hai lượt, thấy quả thực không có vết thương nào mới kinh ngạc thốt lên:

 

“Thật lạ… Rõ ràng vừa rồi tôi thấy hắn đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c anh, lực mạnh như thế mà lại không hề hấn gì?”

 

Phùng Siêu cũng cảm thấy kỳ quái. Đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp chuyện như vậy. Đúng lúc đó, anh chợt nhớ đến lá bùa hộ mệnh mà bạn của Phùng Tĩnh đã tặng sáng nay.

 

Anh lấy từ túi áo sơ mi ra, thì thấy lá bùa đã tự cháy thành tro.

 

Cảnh tượng này cũng bị cô phù dâu kia nhìn thấy. Cô trợn to mắt, muốn hỏi gì đó nhưng vì đông người nên chỉ im lặng.

 

Thấy tình hình càng lúc càng hỗn loạn, cô em họ Khâu vội gọi điện cho Lô Cảnh Xuân. Không lâu sau, anh ta vội vàng trở về.

 

Việc gã to con cầm d.a.o tấn công, mọi người đều tận mắt chứng kiến, hơn nữa trong phòng khách còn có camera giám sát. Vì vậy, mọi người lập tức áp giải hắn ta đến đồn cảnh sát.

 

Phùng Siêu chủ động xin lỗi và mời những người bạn đến giúp đỡ ra về. Cuối cùng, ngoài ba người liên quan, chỉ còn anh và cô em họ Khâu ở lại xử lý.

 

Nhìn cảnh gã to con vẫn còn gào thét điên cuồng trong đồn, Phùng Siêu thở dài — e là đám cưới ngày mai chẳng thể tiếp tục được nữa.

 

———

 

Tối hôm đó, Phùng Siêu mang một túi đồ ăn đến trường, mời hai cô gái Vệ Miên và Phùng Tĩnh đi ăn tối.

 

Chỉ cần nhìn dáng vẻ của anh trai, Phùng Tĩnh đã đoán ra lá bùa hộ mệnh của Vệ Miên chắc chắn có tác dụng không nhỏ.

 

Trong bữa ăn, khi nghe anh trai kể lại toàn bộ sự việc, Phùng Tĩnh xúc động đến rưng rưng, ôm chặt lấy cánh tay Vệ Miên:

 

“Miên Miên, cảm ơn cậu! Nếu không có lá bùa hộ mệnh đó, anh trai tôi hôm nay không c.h.ế.t thì cũng phải nằm viện mấy tháng. Bố mẹ tôi chỉ có mỗi mình anh ấy, lúc đó chắc đau lòng đến c.h.ế.t mất!”

 

Phùng Siêu cũng vô cùng cảm kích. Anh nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực tế nhát d.a.o đó nhắm thẳng vào ngực, lực lại rất mạnh. Nếu không có lá bùa hộ mệnh kia, e rằng anh không c.h.ế.t thì cũng bị thương nặng.

 

Vệ Miên khẽ cong mắt, hỏi:

 

“Cũng chỉ là tình cờ thôi. Người gây rối kia giờ sao rồi? Đám cưới còn tổ chức được không?”

 

Nhắc đến chuyện này, Phùng Siêu không khỏi thở dài:

 

“Đám cưới ngày mai hủy rồi. Anh em tôi không ngờ bạn gái mình lại là người như vậy.”

 

Phùng Siêu vốn không phải kiểu người thích nói xấu sau lưng, nhất là đây lại liên quan đến anh em tốt của mình. Nhưng những gì Khâu Thu đã làm thực sự quá đáng. Anh mới thấm thía câu nói biết mặt không biết lòng.

 

Thì ra, Khâu Thu vẫn luôn chê Lô Cảnh Xuân chỉ là lính tráng, mỗi tháng lương cố định chẳng được bao nhiêu, lại yêu xa, cả năm ngoài vài cuộc gọi và tin nhắn thì hiếm khi gặp mặt.

 

Vì thế, Lô Cảnh Xuân hoàn toàn không biết tình hình thật sự của bạn gái. Làm sao anh có thể ngờ cô gái mà mình vẫn cho là dịu dàng, nhút nhát, lại lén làm bồ nhí cho người khác suốt gần bốn năm trời.

 

Lô Cảnh Xuân giải ngũ vào cuối năm ngoái, hiện được bố trí công tác tại Cục Thủy lợi. Tiền lương hàng tháng thậm chí còn ít hơn cả khi anh còn trong quân ngũ.

 

Theo lời gã đàn ông kia, trước đó Khâu Thu đã dùng cái thai trong bụng để ép cưới. Nhưng hắn không chịu. Bởi vợ hắn là người cùng hắn gây dựng sự nghiệp từ tay trắng, một khi ly hôn thì không biết phải chia bao nhiêu tài sản. Cái giá đó quá lớn, hắn ta tuyệt đối không dám li hôn.

 

Thế là Khâu Thu quay sang đề nghị kết hôn với Lô Cảnh Xuân, còn nói mình hình như đã mang thai.

 

Nhưng ngay cả cô ta cũng không dám khẳng định đứa bé trong bụng là của ai.

 

Nghe những lời ấy, Lô Cảnh Xuân chịu một cú sốc lớn. Anh ta không muốn tin, nhưng gã đàn ông kia đã nói quá rõ ràng, còn Khâu Thu thì chỉ cúi đầu im lặng. Thế này thì anh còn gì để không hiểu nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vì vậy, đám cưới ngày mai chắc chắn bị hủy bỏ.

 

Vệ Miên lặng người, không biết phải nói gì. Một kẻ đàn ông đã có vợ lại đi ngoại tình, một cô gái cam tâm làm bồ nhí — cả hai đều chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Thật đáng thương cho người anh em của Phùng Siêu, và càng đáng thương hơn cho người vợ chính thức của gã đàn ông kia.

 

Đáng lẽ ra, nên nhốt chặt hai kẻ đó lại với nhau, không cho rời xa, để khỏi ra ngoài mà gây họa cho người khác.

 

Phùng Siêu muốn trả thù lao cho Vệ Miên, nhưng cô ấy khéo léo từ chối. Cô chỉ chỉ vào túi đồ ăn lớn dưới gầm bàn, đôi mắt cong cong cười nói:

 

“Anh Phùng trả rồi còn gì. Thêm cả chỗ đồ ăn sáng nay nữa, tôi với Phùng Tĩnh không biết đến bao giờ mới ăn hết!”

 

Phùng Siêu thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng hiểu ra. Vệ Miên không hề coi anh là người ngoài. Trong lòng anh bỗng thấy ấm áp lạ thường, thầm nghĩ em gái mình có thể quen được một người vừa có bản lĩnh, vừa chân thành như vậy, quả thật đúng là ngốc có phúc của ngốc.

 

Ba người ăn xong liền chia tay. Vốn dĩ Phùng Siêu định sau khi tham dự đám cưới sẽ ở lại Thanh Bình chơi vài ngày rồi mới về, nhưng tình hình bây giờ không tiện nán lại, nên tối hôm đó anh lập tức trở về Hắc Tỉnh.

 

————

 

Theo dự báo thời tiết, bão sắp đến, mấy ngày liền đều có mưa.

 

Vệ Miên không thể đi xe máy điện, đành chen chúc trên xe buýt đến trường. Có một đoạn đường phải đi vòng, nhưng tổng cộng cũng chỉ mất chừng nửa tiếng, so với đi xe máy điện cũng không chậm hơn bao nhiêu.

 

Giờ cao điểm buổi sáng, xe buýt đông đến mức có thể ép người ta thành… bánh thịt.

 

Hôm nay Vệ Miên may mắn tìm được một chỗ ngồi, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Giữa màn mưa lất phất, bỗng nhiên cô thấy một bóng người mặc đồ đỏ lao từ trên tầng cao xuống, “bịch” một tiếng rơi thẳng xuống đất.

 

Đồng tử Vệ Miên lập tức co lại.

 

Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra — người vừa nhảy xuống kia không phải người sống, mà là một oan hồn.

 

Vệ Miên ngước nhìn lên. Tòa nhà ấy cao hơn hai mươi tầng, nơi nữ quỷ từng nhảy lầu tự tử.

 

Một số oan hồn sẽ vô thức lặp lại cảnh tượng tử vong lúc lâm chung, khiến người sống vừa thương vừa sợ.

 

Ngày hôm sau, khi đi ngang qua chỗ đó, Vệ Miên vẫn không kìm được mà liếc nhìn. Bóng người màu đỏ lại tiếp tục lặp đi lặp lại động tác của ngày trước: đi lên, rồi nhảy xuống.

 

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm… cảnh tượng ấy cứ lặp lại như một vòng lặp không hồi kết.

 

Đến tối thứ Sáu, trời hiếm hoi quang đãng, Vệ Miên chọn đi bộ. Cô đến chỗ đó vào khoảng tám giờ tối.

 

Những nơi khác đèn đuốc sáng trưng, nhưng riêng khu vực này, dù có đèn cũng mang vài phần âm u, như thể nằm giữa hai thế giới.

 

Dưới lầu, cô nhìn thấy một tiệm trà sữa. Qua cửa kính, bên trong chỉ có hai nhân viên. Vệ Miên đẩy cửa bước vào.

 

"Chào mừng quý khách."

 

Nhân viên tóc ngắn nghe tiếng mở cửa, câu chào bật ra một cách vô thức. Khi ngẩng đầu nhìn thấy Vệ Miên, mắt sáng lên.

 

Cô gái nhỏ này dễ thương quá!

 

Vệ Miên thấy cô nhân viên tóc ngắn cứ nhìn mình, liền mỉm cười đáp lại.

 

Cô để ý bảng đèn sáng bên cạnh, trên đó có hình một ly trà sữa có thạch đen, bên cạnh ghi “Dừa Thạch Đen”.

 

“Hai ly Dừa Thạch Đen, nhiệt độ thường.”

 

“30 tệ ạ.”

 

Vệ Miên quét mã thanh toán, đứng bên cạnh quan sát cô nhân viên pha chế. Đồng thời, cô cũng muốn hỏi thăm một chút thông tin, nên giả vờ vô tình mở lời: “Sao ở đây ít người vậy?”

 

Cô nhân viên tóc ngắn nhăn mũi: “Ai mà biết được. Các chi nhánh khác của cửa hàng bọn em kinh doanh rất tốt, chỉ riêng chỗ này, rõ ràng gần trường học mà vẫn chẳng khá lên được.”

 

Cô nhân viên cũng thấy rất lạ. Chuỗi trà sữa của họ là cửa hàng toàn quốc, dù mở ở đâu cũng được xem là hot, xếp hàng là chuyện bình thường. Chỉ duy nhất chi nhánh này là rất ít khách.

 

Nếu không nhờ các đơn đặt hàng giao ngoài hỗ trợ, e rằng cửa hàng đã phải đóng cửa từ lâu rồi.