Ngoại trừ hai ngày đầu, mưa ở thành phố Thanh Bình sau đó đã giảm đi đáng kể. Trường học cũng sớm khôi phục lại hoạt động bình thường.
Chiều hôm đó, đúng vào tiết Tổng luận về Khảo cổ học của Giáo sư Chu. Vệ Miên liếc đồng hồ, rồi ném cặp cho Phùng Tĩnh:
“Có việc phải ra ngoài một chuyến, cậu xin phép nghỉ giúp tớ.”
Phùng Tĩnh vốn đang tám chuyện về Vu Xán với Vương Hiểu Kỳ ở hàng ghế sau, tinh thần phấn khởi không tả nổi…
Nghe lời Vệ Miên nói, ban đầu Phùng Tĩnh còn chưa kịp phản ứng. Đến khi bạn mình đã ra khỏi lớp, cô mới sực nhớ ra:
— Trời ơi, bảo mình xin nghỉ hộ!
Ngay lập tức, bao nhiêu hứng thú tám chuyện đều tan biến, cô dậm chân đ.ấ.m ngực, hận không thể đuổi theo lôi Vệ Miên về cho bằng được.
Tiếc rằng người đã đi mất rồi.
Vương Hiểu Kỳ thấy dáng vẻ bứt rứt đó thì khó hiểu:
“Ơ, Vệ Miên đi đâu vậy?”
“Ờ… tớ cũng không biết, nhưng mà, không phải lên lớp là chuyện vui nhất rồi.”
Phùng Tĩnh giả vờ đứng đắn trả lời, nhưng tránh ánh mắt dò xét của Hiểu Kỳ. Thực ra trong lòng cô tức muốn nổ tung.
— Giữ bí mật khó chịu quá đi mất! Bao giờ mình mới có thể đường đường chính chính khoe thành tích siêu phàm của Vệ Miên cho cả thiên hạ biết chứ…
Ở một bên, Hồ Diễm Diễm cũng ngó về chỗ trống kia, định mở miệng hỏi, đã bị Trần Viện kéo đi.
Thấy vậy, Phùng Tĩnh hừ khẽ:
“Thật là, mới nhập học chưa được một năm mà ký túc đã chia phe chia phái, y như học sinh tiểu học ấy. Quá chán!”
Cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì chuông vào học vang lên. Giáo sư Chu kẹp sách bước vào lớp.
Ánh mắt ông đảo qua một vòng, nhanh chóng cau mày khi thấy chỗ ngồi của Vệ Miên trống trơn.
“Bạn Vệ Miên đâu rồi?”
Tim Phùng Tĩnh nhảy dựng. Bạn Vệ Miên c.h.ế.t tiệt này chỉ bảo xin nghỉ giùm, chứ có cho cái lý do nào đâu!
Cắn răng, cô bịa đại:
“Thưa giáo sư, bạn Vệ Miên hơi… hơi khó chịu nên xin nghỉ về nhà rồi ạ.”
Vừa nói xong, Phùng Tĩnh đã muốn c.ắ.n luôn lưỡi mình. Biết thế thì bịa lý do khác, ai lại nói “không khỏe về nhà”. Người ốm thì phải đến phòng y tế chứ!
Cô còn đang run, nào ngờ Giáo sư Chu chỉ khẽ nhíu mày rồi nhẹ nhàng gật đầu bỏ qua:
“Nếu bạn ấy không khỏe thì cứ nghỉ ngơi. Bài giảng hôm nay bạn ấy có thể tìm tôi học bù sau.”
Giảng xong, ông liền quay về bài học.
Phùng Tĩnh ngồi đó vẫn chưa hoàn hồn.
— Quái lạ, người khác mà trốn học thì thầy mắng te tua, cớ gì đến Vệ Miên thì… dịu dàng như thế?
Nghĩ đến bản lĩnh thần bí của cô bạn, Phùng Tĩnh bỗng thấy như mình vừa hé ra một bí mật khổng lồ nào đó…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Miên đi xe điện, lắc lư đến công viên nhỏ nơi từng ăn cơm. Đậu xe bên kia đường, cô quay đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu Quán Hàn Quốc quen thuộc.
Cô mua một phần xương gà chiên ở tiệm gà rán gần đó, lại gọi thêm một ly siêu sữa bơ đá, rồi thản nhiên ngồi ở quầy bar nhỏ vừa ăn vừa uống.
Như thể đây chỉ là một buổi chiều nhàn nhã, Vệ Miên bình tĩnh nhập mật khẩu Wi-Fi dán trên tường tiệm trà sữa, rồi chậm rãi lướt xem video ngắn.
Bề ngoài, cô không khác gì một sinh viên tùy tiện trốn lớp để lang thang, ăn vặt. Khu vực này lại gần Đại học Thanh Bình, vốn nhiều sinh viên ra vào, nên chẳng ai chú ý.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Vệ Miên đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn mặc áo xanh, đeo cặp sách đi vào Quán Hàn Quốc.
Cô duỗi chân, vận hành công pháp để m.á.u huyết lưu thông, xua đi cảm giác tê mỏi. Đợi một lát, mới đứng lên dậm chân nhẹ nhàng.
Lúc này, cô bé kia đã đi ra, sau lưng không còn là cặp sách mà đổi thành bảng vẽ.
Vệ Miên dõi theo bóng lưng tung tăng đi ngang qua tiệm trà sữa, rồi khuất dần về hướng Bắc. Cô kiên nhẫn ngồi thêm một lúc, đến khi chắc chắn đối phương đã đi xa mới uống cạn ly nước vị dâu tây, thong thả bước ra ngoài.
Hàn Tư Dao – học sinh chuyên ngành Mỹ thuật. Tháng sau sẽ đại diện trường tham gia một cuộc thi vẽ, nên gần đây mỗi chiều đều được tan học sớm để đến phòng vẽ luyện tập.
Đối với học sinh bình thường, việc này có thể ảnh hưởng đến thành tích, nhưng Hàn Tư Dao thì khác. Cô bé vốn chẳng có thành tích nào đáng để “tụt hạng” cả. Đứng cuối đã quen, có tệ hơn cũng chẳng sao.
Hàn Tư Dao là người dân tộc Triều Tiên, quê ở Diên Biên, Cát Tỉnh. Vì công việc của bố được điều chuyển, mẹ cô đành đưa con theo đến Thanh Bình. Tại đây, bà khôi phục nghề truyền thống, mở một quán ẩm thực Hàn Quốc, bất ngờ lại làm ăn phát đạt, đủ nuôi sống cả gia đình.
Phòng vẽ nằm trong một khu chung cư phía sau. Trước đây, mẹ Hàn thường đưa đón, nhưng đợt huấn luyện đặc biệt này bắt đầu lúc một giờ chiều – đúng giờ quán ăn bận rộn nhất. Không còn cách nào, bà chỉ có thể dặn con mang theo điện thoại, đến nơi thì gọi cho mẹ. Lần nào cũng an toàn, lâu dần bà cũng yên tâm, để con tự đi tự về.
Chiều hôm đó, Hàn Tư Dao theo thói quen đi dọc con phố về phía Bắc. Khi ngang qua một quầy bắp rang bơ, cô rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Con hẻm lọt thỏm giữa hai tòa nhà thương mại ba tầng, chật hẹp đến mức ô tô con cũng chẳng lọt. Nhưng đi xuyên qua đó sẽ tiết kiệm được năm phút, không cần vòng qua cổng chính.
Trong hẻm tối, cây xanh hai bên rậm rạp, hiếm người qua lại. Ban ngày thì chẳng sao, nhưng nếu là buổi tối, Hàn Tư Dao chắc chắn không dám.
Cô bé đi được chừng mười mét thì bất giác thấy rợn gáy. Cảm giác như có ai đang theo dõi từ phía sau. Tim cô đập dồn dập, nhưng vẫn cố trấn an bản thân:
— Chắc do mình nghĩ nhiều thôi. Mấy lần đi qua đây cũng có chuyện gì đâu.
Cô bé vội tăng tốc bước chân. Nhưng lạ thay, tiếng động phía sau cũng dường như tăng theo.
Hàn Tư Dao khựng lại, quay phắt đầu lại.
Sau lưng… trống không.
Chẳng có ai cả.
Cô bé thở phào, tự cười nhạt: “Đúng là mình nghĩ linh tinh.”
Trong lòng, cô bé tự an ủi: Thôi, lần sau không cần tham năm phút ngắn ngủi này nữa. Đi vòng cổng chính, dù xa hơn một chút nhưng an toàn hơn, ở đây đáng sợ quá.
Hàn Tư Dao quay người tiếp tục đi. Nhìn thấy khoảng trống phía trước đã sáng hơn, chỉ còn chừng mười mét nữa là thoát khỏi dải cây rậm rạp, bước chân cô bé cũng dần nhẹ nhõm, thở ra một hơi dài.
Nhưng đúng vào lúc ấy—
Từ phía sau, một đôi cánh tay thô ráp bất ngờ chụp tới. Trong tay kẻ đó là chiếc khăn trắng, nồng nặc mùi t.h.u.ố.c hăng hắc xộc thẳng vào mũi.
Hàn Tư Dao chưa kịp kêu lên thì miệng mũi đã bị bịt chặt. Cơ thể cô bé run rẩy trong giây lát, rồi toàn thân nhanh chóng mềm nhũn, ngã gục xuống.