Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 113: Trúng Đòn



 

“Rầm!”

 

Tiếng kính vỡ vang lên chói tai. Vệ Miên lập tức giơ chân, đá bay những mảnh vụn còn dính trên khung, rồi thoắt một cái đã leo vào phòng.

 

Bên ngoài, Lý Hương Lan vừa run rẩy báo cảnh sát xong, lại vừa thấp thỏm đứng ngóng. Bà cũng muốn xông vào, lo rằng Vệ Miên chỉ là một cô gái trẻ, làm sao đối phó nổi kẻ thủ ác đang ẩn trong căn nhà tối om kia…

 

Nhưng bức tường rào nhà này không chỉ cao bất thường, mà phía trên còn gắn đầy gai nhọn. Tay chân Lý Hương Lan mềm nhũn, thử nhiều lần nhưng vẫn không thể trèo qua.

 

Trong cơn tuyệt vọng, bà chỉ biết ôm mặt khóc. Rõ ràng biết Dao Dao đang ở bên trong, vậy mà bản thân lại bất lực, không thể cứu con gái.

 

Còn Vệ Miên, sau khi vào được trong nhà, ngay lập tức cảm thấy một luồng khí u ám đè nặng. Dù là cách bố trí phong thủy hay lối trang trí, tất cả đều khiến người ta ngột ngạt và khó chịu.

 

Một ngôi nhà bình thường sao lại trang trí toàn bằng hai màu đen và đỏ? Hơn nữa, sắc đỏ kia không phải đỏ tươi, mà là đỏ sẫm như m.á.u đông, loang lổ thành từng mảng lớn.

 

Trên tường treo nhiều bức tranh kỳ quái: đầu lâu méo mó, bóng người đỏ rực, những hình thù trừu tượng đầy ám ảnh. Nhìn lâu khiến người ta rùng mình, cảm giác bạo lực, m.á.u me và điên cuồng dâng tràn.

 

Vệ Miên thầm nghĩ, người sống trong căn nhà này tuyệt đối không thể là kẻ lương thiện. Ngay cả người bình thường khi nhìn vào cũng sẽ sinh cảm giác bất an, huống hồ là một kẻ vốn đã có tâm lý méo mó, biến thái.

 

Giấy hạc vàng lượn quanh căn phòng một vòng, rồi chậm rãi bay về phía hành lang tối. Vệ Miên theo sát phía sau, vòng qua nhà bếp, đi đến một căn phòng trông như phòng chứa đồ.

 

Sở dĩ gọi vậy vì bên trong có chất đống nhiều đồ vật, nhưng khác với phòng chứa bình thường, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn, sạch sẽ đến mức không vương một hạt bụi.

 

Giấy hạc bất chợt vỗ cánh, lao thẳng xuống sàn. Vệ Miên bước tới, quan sát kỹ mới phát hiện: ngay vị trí đó là một nắp đậy. Nó được lắp khít với mặt sàn, kín đến mức nếu không có giấy hạc chỉ điểm, e rằng cô chẳng bao giờ nhận ra cơ quan ẩn giấu ở đây.

 

Nhưng sát khí trong căn phòng này lại nồng nặc hơn hẳn bên ngoài, đủ để cho thấy nơi đây tuyệt đối không hề yên bình như vẻ ngoài.

 

Ngay khi bước vào, Vệ Miên đã kiểm tra khắp lượt, xác định trong nhà không có ai. Thế nhưng cửa phòng lại bị khóa trái từ bên trong — chứng tỏ kẻ đó vẫn còn ở đây, chỉ là đang ẩn nấp ở đâu mà thôi.

 

Cô mò mẫm xung quanh lối vào nhưng không tìm thấy cơ quan mở cửa.

 

Không thể trì hoãn thêm, Vệ Miên dứt khoát quay sang lục lọi trong phòng chứa đồ. Ở đó chất đống đủ loại dụng cụ, cô nhanh chóng lấy ra một cây búa và một chiếc tua vít.

 

Không tìm thấy công tắc cũng chẳng sao. Cùng lắm thì phá cưỡng bức.

 

Cô đặt mũi tua vít vào khe hở trên sàn, rồi vung búa nện mạnh liên tiếp.

 

“Cạch! Cạch!”

 

Lớp sàn vốn kín khít lập tức bị phá ra một lỗ nhỏ.

 

Trong căn hầm phía dưới, tên khốn vốn đang chuẩn bị “thưởng thức con mồi” lập tức run rẩy toàn thân vì mấy tiếng động đập dồn dập ấy.

 

Ánh mắt điên loạn của hắn nhanh chóng biến thành kinh ngạc, rồi chuyển thành hoảng sợ. Hắn không ngờ mình lại bị phát hiện nhanh như vậy.

 

Mới bắt được một con mồi nhỏ, còn chưa kịp hưởng thụ, sào huyệt đã lộ.

 

Lúc này, Hàn Tư Dao bị hắn vứt sang một bên, phần trên cơ thể gần như trần trụi. Trên làn da non nớt còn hằn mấy vết roi, chỗ rỉ máu, chỗ tím bầm, rõ ràng vừa mới bị đ.á.n.h đập dã man.

 

Cô bé run rẩy co quắp bên cạnh cây cột, trán đầy mồ hôi lạnh, cả người tiều tụy đến đáng thương.

 

Ngày thường, Hàn Tư Dao vẫn hay mạnh miệng, còn có vẻ lanh lợi nghịch ngợm, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi. Gặp phải cảnh này, cô bé đã sợ hãi đến mất mật, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, run rẩy chờ đợi cơn ác mộng phủ xuống.

 

Ngay cả khi nghe thấy những tiếng “cạch cạch” vọng xuống từ phía trên, cô cũng không dám nghĩ đó là dấu hiệu có người đến cứu mình.

 

Tên khốn chợt nhớ lại những việc mình đã gây ra trong những ngày qua. Nếu bị pháp luật phán xử, hắn chắc chắn khó thoát khỏi án tử.

 

Đôi tay run rẩy, hắn với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, mở hệ thống camera giám sát để kiểm tra tình hình bên ngoài.

 

Ngay từ trước khi bắt cóc nạn nhân đầu tiên, hắn đã lắp camera ở hầu hết các phòng, để tiện theo dõi mọi động tĩnh.

 

Nhưng khi màn hình hiện rõ bóng dáng người đang cầm búa đập mạnh xuống sàn, tim hắn bỗng ngừng đập vì sợ hãi.

 

Thế nhưng chỉ thoáng sau, nỗi hoảng hốt ấy biến thành sự hưng phấn điên loạn. Hắn thè lưỡi l.i.ế.m quanh đôi môi tím tái, ánh mắt lóe lên vẻ thèm khát.

 

Thì ra chỉ có một người! Với tiếng động lớn như vậy, hắn còn tưởng có cả nhóm người kéo đến. Hóa ra chỉ là một cô bé chưa trưởng thành. Chẳng phải tự dâng đồ ăn vào miệng hắn hay sao?

 

Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười độc ác. Nghĩ đến cảnh lát nữa cả hai đứa bé đều rơi vào tay mình, thân thể hắn lập tức nổi lên phản ứng khó coi.

 

Chỉ là… làm sao lôi được cô bé phía trên xuống? Cứ để mặc ả gõ. Cái nắp này hắn đã bỏ ra không ít tiền mới làm được, đâu dễ phá hỏng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phía trên, Vệ Miên liên tục nện búa xuống sàn, mấy chục cú liền. Nhưng lớp thép dày bên dưới chỉ xuất hiện vài vết lõm, hoàn toàn không suy suyển.

 

Cơn giận bùng lên, cô ném phăng búa và tua vít sang một bên, rút ra một nắm Ngũ Lôi Phù trong túi.

 

Nếu công kích vật lý không được, thì phải dùng cách khác!

 

Cô lùi lại một bước, vung tay, nắm bùa vàng đồng loạt bay về phía tấm thép.

 

“BÙNG ——”

 

“CHOANG ——”

 

“ẦM ——”

 

Tấm thép tưởng chừng như không thể phá vỡ, cuối cùng cũng không chịu nổi sức công phá của sát khí Thiên Lôi.

 

Chiếc nắp đậy tưởng chừng không thể phá vỡ, cuối cùng cũng rơi sập xuống từ phần bị công phá. Nhờ có bản lề cố định nên nó không rơi hẳn, chỉ sập một nửa.

 

Điều trùng hợp là phần nắp vừa rơi xuống lại đập thẳng vào tên khốn đang đứng trên thang, tính toán cách kéo Vệ Miên xuống.

 

Một tiếng “bộp” nặng nề vang lên. Hắn bị đ.á.n.h trúng đầu, m.á.u lập tức chảy ra, cơ thể co giật rồi ngã lộn nhào khỏi thang.

 

Vệ Miên: “……”

 

Nếu nói rằng mình hoàn toàn không cố ý, liệu có ai tin không?

 

Nhưng lúc này đâu có ai để cô giải thích. Ngoài sân, tiếng còi báo động của xe cảnh sát vọng lại gần hơn, Vệ Miên lập tức nhảy xuống hầm.

 

Vừa đặt chân vào, cô suýt ngạt thở bởi mùi hôi thối nồng nặc xộc lên. Không chỉ vậy, sát khí trong căn hầm này còn dày đặc hơn gấp nhiều lần so với phía trên. Rõ ràng, nơi này đã từng có không ít người chết!

 

Không chần chừ, Vệ Miên đi sâu hơn vào bên trong.

 

Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy Hàn Tư Dao bị trói chặt trên một giá gỗ, quần áo bị xé rách gần hết, thân thể non nớt lộ ra, trông vô cùng thê thảm.

 

Sắc mặt Vệ Miên lập tức lạnh đi. Cô nhanh chóng cởi áo chống nắng của mình, khoác lên người Hàn Tư Dao để che chắn.

 

Trong mắt Hàn Tư Dao, hình ảnh Vệ Miên lúc này chẳng khác nào Tôn Ngộ Không cưỡi mây ngũ sắc đến cứu Tử Hà Tiên Tử — một vị thần giáng trần.

 

Sau khi kiểm tra sơ bộ, Vệ Miên mới khẽ thở phào. May mắn là vẫn chưa quá muộn. Ngoài những vết thương ngoài da và tinh thần bị chấn động mạnh, cơ thể Hàn Tư Dao chưa bị tổn hại nặng nề. Cô đã đến kịp lúc.

 

Hàn Tư Dao, từ lúc nhìn thấy Vệ Miên, nước mắt đã dâng đầy nơi khóe mắt. Đến khi được cởi trói, lại được khoác áo che thân, cô bé không kìm được mà bật khóc nức nở.

 

“Oa… sợ c.h.ế.t đi được… hức hức…”

 

“Hức… chị ơi… cảm ơn chị… hức hức…”

 

Trong lúc sợ hãi tột cùng, cô bé vẫn không quên nói lời cảm ơn.

 

Vệ Miên chỉ khẽ gật đầu, nhanh chóng sắp xếp lại quần áo cho Hàn Tư Dao. Áo của cô bé đã rách nát, nhưng nhờ có áo chống nắng của Vệ Miên khoác bên ngoài, ít ra cũng đủ để che chắn, mang lại chút an toàn cho cô.

 

Trong lúc đó, Vệ Miên mở Thiên Nhãn quan sát toàn bộ căn hầm.

 

Một, hai, ba… cho đến chín. Trong không gian chật hẹp này, có đến chín hồn ma đang lơ lửng, tất cả đều mang gương mặt đờ đẫn, vô hồn.

 

Chỉ nhờ kinh nghiệm, Vệ Miên mới có thể phân biệt được họ từng là ai, bởi đa phần những linh hồn này không còn nguyên vẹn. Có kẻ bị chặt đầu, có kẻ bị bổ đôi, có người bị cắt ngang lưng, thậm chí có linh hồn còn giữ nguyên hình dáng bị lột da khi còn sống…

 

Họ c.h.ế.t đi trong thống khổ, nhưng linh hồn vẫn phải chịu đựng nỗi đau như khi bị hành hạ, lại còn bị giam cầm trong căn hầm này, ngày ngày chứng kiến những nạn nhân mới bị tra tấn. Lâu dần, thần trí họ bị bào mòn, chỉ còn lại sự ngây dại, lặng câm.

 

Ánh mắt Vệ Miên lạnh lẽo. Cô nhận ra, cú đập khiến tên khốn ngất đi vừa rồi quả thực là quá nhẹ tay. Nghĩ vậy, cô liền ngưng tụ một luồng linh khí, đ.á.n.h thẳng vào người hắn. Không thể để hắn c.h.ế.t dễ dàng. Sau này, cô nhất định sẽ chuẩn bị những thứ “chiêu đãi” xứng đáng cho loại cầm thú đội lốt người này.

 

Góc hầm, đống đồ vật bốc ra mùi hôi thối nồng nặc. Không cần nhìn kỹ cũng biết đó là t.h.i t.h.ể của những cô gái bất hạnh kia.

 

Đúng lúc này, từ phía miệng hố vang lên tiếng bước chân. Một đội đặc nhiệm mang theo s.ú.n.g đã tới nơi.

 

“Xuống thẳng đi. Tên đó đã bị tôi đ.á.n.h ngất.” – Vệ Miên nói vọng lên.

 

Chẳng mấy chốc, vài cảnh sát lần lượt nhảy xuống. Đèn chiếu sáng bật lên, căn hầm tối tăm lập tức sáng rực như ban ngày.

 

Ánh sáng quét qua, cảnh tượng khủng khiếp nơi góc tường hiện ra rõ rệt.

 

Ngay cả những cảnh sát từng quen với m.á.u me và tử thi cũng phải im lặng nặng nề, khó mà nói nổi một lời.