Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 112: Giấy Hạc Tìm Người



 

“Cô có vật gì là đồ dùng thường ngày của con bé không? Quần áo vừa thay ra chẳng hạn.”

 

Nghe vậy, Lý Hương Lan vội lau nước mắt, chạy thẳng vào phòng nghỉ phía sau. Chẳng mấy chốc, bà ôm ra một chiếc hoodie màu vàng nhạt:

“Đây, cái áo Dao Dao vừa thay hôm nay.”

 

Vệ Miên nhận lấy, đặt ngay lên bàn. Từ trong túi, cô lấy ra giấy vàng và chu sa, cầm bút vẽ liên tục.

 

Lý Hương Lan và cô nhân viên đứng một bên, ngơ ngác theo dõi. Dù chẳng hiểu gì, nhưng ngay lúc bút của Vệ Miên chạm xuống, mặt giấy vàng thoáng lóe lên một tia sáng vàng nhạt.

 

Dứt nét cuối cùng, Vệ Miên dán lá bùa lên áo hoodie, miệng niệm chú, thu liễm khí tức. Chẳng bao lâu, khí tức vốn thuộc về Hàn Tư Dao trên chiếc áo đã bị bùa thu lại toàn bộ.

 

Xong xuôi, Vệ Miên khẽ phất tay. Chỉ vài động tác, lá bùa liền được gấp thành một con hạc giấy nhỏ. Trên thân hạc, phù văn đỏ nhạt hiện ra, vừa thần bí vừa trang nghiêm.

 

Cô khẽ búng vào cánh, thổi nhẹ một hơi. Ngay trước mắt hai người, con hạc giấy vỗ cánh hai cái, rồi chậm rãi bay lên không trung.

 

“Trời ơi…” – cô nhân viên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Vệ Miên đã hoàn toàn đổi khác.

 

Trong lòng Lý Hương Lan, một ngọn lửa hy vọng lập tức bùng lên. Một người bản lĩnh như vậy… chắc chắn có thể cứu được Dao Dao! Con bé nhất định sẽ bình an!

 

Vệ Miên làm phép công khai trước mặt hai người, thực chất là để che mắt. Con hạc giấy ngay sau đó liền chuyển sang trạng thái ẩn hình, chỉ mình cô nhìn thấy được. Cô nhanh chóng bước theo nó ra ngoài.

 

Lý Hương Lan còn chưa kịp tháo tạp dề, đã vội vã chạy theo.

 

Cô nhân viên đứng ngập ngừng một lúc, nhưng cuối cùng không dám đi cùng. Tuy vậy, trong lòng cô cũng chẳng còn tâm trí làm việc nữa, chỉ lặng lẽ cầu nguyện: Dao Dao, nhất định con phải bình an…

 

Vệ Miên men theo đường bay của giấy hạc, nhanh chóng đi ngang qua tiệm trà sữa nơi mình vừa ngồi, rồi tiếp tục bước tới.

 

Khi đến trước quầy bán bắp rang bơ, giấy hạc bất ngờ biến mất vào khoảng trống hẹp giữa hai cửa hàng.

 

Vệ Miên ghé đầu nhìn, phát hiện đó là một lối đi nhỏ, chỉ vừa đủ cho hai người đi qua. Cô lập tức bước vào.

 

Lý Hương Lan run rẩy theo sát phía sau. Càng đi sâu, lòng bà càng bất an, bởi trong đầu chợt hiện lại lời Dao Dao từng nói: con bé tìm ra một con đường tắt, có thể rút ngắn nửa quãng đường đến phòng vẽ.

 

Khi ấy, bà đã buột miệng đáp: “Chỉ cần an toàn thì đi đường nào cũng được.”

 

Tại sao bà lại không nghĩ đến việc đích thân đi cùng con, dù chỉ một lần để xem thử đoạn đường ấy ra sao? Tại sao bà lại dễ dàng yên tâm giao Dao Dao cho sự may rủi đến thế?

 

Ý nghĩ ấy khiến Lý Hương Lan ân hận đến mức ruột gan quặn thắt.

 

Vệ Miên tiếp tục theo sát giấy hạc. Khi đi đến đoạn đường phủ kín bóng cây, phía trước không xa, cô chợt nhìn thấy một chiếc bảng vẽ màu xanh rêu nằm lăn lóc.

 

Lý Hương Lan cũng lập tức nhận ra. Bà nhào tới nhặt lên, thấy ở góc còn ghi chữ “Dao” nhỏ xíu, liền òa khóc:

 

“Là của con bé! Là của Dao Dao... hức... hức... Con bé chắc chắn gặp chuyện rồi. Nếu không, sao Dao Dao lại vứt bảng vẽ ở đây được... hức...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vệ Miên nhíu chặt mày. Trên gương mặt bà chủ quán, cung Tử Nữ lại càng thêm tối sầm.

 

“Đừng khóc nữa. Quan trọng nhất bây giờ là tìm được người.”

 

Nói rồi, cô lập tức niệm chú, thúc giục giấy hạc tiếp tục tìm kiếm.

 

Như cảm nhận được sự gấp gáp trong lòng chủ nhân, giấy hạc vỗ cánh mạnh hơn, bay nhanh về phía trước.

 

Không bao lâu, nó dẫn hai người đến trước một khu nhà dân. Đột ngột, giấy hạc lao thẳng vào cánh cửa tầng một của một căn hộ phía Bắc.

 

Ánh mắt Vệ Miên lập tức trầm xuống, giọng lạnh lẽo:

 

“Chính là ở đây.”

 

Căn hộ nằm ở tầng một khu chung cư, vị trí cực Bắc. Xa hơn nữa đã bị chắn bởi hàng rào sắt, không còn lối đi nào khác.

 

Tất cả cửa sổ đều đóng chặt, rèm vải dày phủ kín, khiến bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

 

Theo thiết kế, các căn hộ tầng một đều có một khoảng sân vườn nhỏ. Nhà này cũng vậy, nhưng khác hẳn những hộ khác trồng hoa hoặc rau xanh, khu vườn trước mắt lại trống trơn, lớp đất còn hằn rõ dấu vết vừa bị xới lên.

 

Đất vừa bị xới…?

 

Sắc mặt Vệ Miên chợt tối lại. Ánh mắt cô rơi thẳng xuống khoảng đất ấy, quả nhiên, từng luồng âm sát khí dày đặc đang tỏa ra.

 

Đôi mắt cô lóe lên ánh lạnh:

“Báo cảnh sát ngay. Ghi rõ địa chỉ này, nói phát hiện có xác c.h.ế.t ở đây.”

 

Toàn thân Lý Hương Lan run bần bật:

“Xác… xác chết? Không lẽ… có phải…”

 

Có phải là Dao Dao không?

 

Những lời còn lại nghẹn lại nơi cổ họng, bà không sao nói tiếp. Tia hy vọng cuối cùng trong lòng như sắp vụn vỡ bởi câu nói vừa rồi của Vệ Miên.

 

Đôi mắt dài hẹp, vốn giống hệt Hàn Tư Dao, trừng chặt vào Vệ Miên, run rẩy chờ đợi một câu trả lời.

 

“Không phải.”

 

Giọng Vệ Miên dứt khoát. Dao Dao vẫn còn sống — nhưng thời gian không cho phép chậm trễ thêm.

 

Cô lập tức dặn Lý Hương Lan gọi cảnh sát, còn bản thân nhanh chóng leo qua hàng rào tiến vào sân.

 

Lần này, Vệ Miên không hề che giấu bước chân. Cô đảo một vòng quanh sân, phát hiện tất cả cửa sổ đều khóa chặt từ bên trong. Không do dự, cô cúi xuống nhặt một viên gạch, nhắm thẳng vào khung kính lớn nhất rồi ném mạnh.