Trước khi đến thành phố Thanh Bình, Vệ Miên sống ở nhà cha dượng.
Khi đó, phòng của cô được ngăn ra từ phòng của em gái Trần Bảo Nhi, chỉ cao bằng người, thậm chí không có cả cửa sổ. Mỗi khi đóng cửa, cả căn phòng tối om, duỗi tay cũng chẳng thấy được năm ngón. Ngay cả chiếc giường cũng được ghép tạm bằng mấy tấm ván gỗ, bên trên lót một tầng rơm mỏng, vô cùng sơ sài. Dù đã phủ ga trải giường, nhưng khi ngủ, những sợi rơm sắc nhọn vẫn thường xuyên chọc lên. Phải đến khi rơm bị nén bẹp, nằm mới đỡ khó chịu.
Nguyên chủ đã sống trong môi trường tồi tàn ấy hơn mười năm trời. Sau khi Vệ Miên đến, cô đã tìm cách để bà thím thứ hai, người thường xuyên đến chơi, nhìn thấy. Bà ấy thương Vệ Miên không được cha dượng yêu quý, mẹ ruột lại chẳng yêu thương, liền mang chiếc đệm cũ của con gái mình – Xuân Đào – đưa cho cô lót giường.
Khi ấy, Vệ Miên vừa mới tỉnh lại từ phong ấn, thân thể còn rất yếu, không thể kén chọn. Cô cứ thế mà chịu đựng, sống trong gian phòng ấy nửa tháng trời. Sau này, cô rời khỏi nhà họ Trần đến thành phố Thanh Bình thuê nhà, cuộc sống mới khá hơn nhiều. Bởi vậy, khi vào ký túc xá, Vệ Miên cảm thấy môi trường nơi đây đã rất tốt rồi.
Bốn cô gái vừa vào đại học, thậm chí có hai người là lần đầu tiên rời xa gia đình, nên nhất thời có chút phấn khích. Cả ngày bận rộn, đến tối vẫn ríu rít trò chuyện không ngừng. Chỉ trong một ngày, bọn họ đã quen nhau rất nhanh. Đối với Vệ Miên, đây là một trải nghiệm rất mới lạ.
Hai ngày sau, trường tổ chức quân huấn cho tân sinh viên. Thông báo vừa đưa lên nhóm WeChat, mấy người liền vội thu xếp hành lý, sáng hôm sau lên xe buýt đến căn cứ huấn luyện.
Trên xe, Vệ Miên nghe những sinh viên khác cùng khoa nói, huấn luyện quân sự của đại học Thanh Bình, dù là nam hay nữ, dù là người nông thôn hay thành phố, đều phải lột một lớp da.
Vệ Miên chưa bao giờ tham gia, lúc này cũng bị cảm xúc của mọi người lây nhiễm, trong lòng có chút thấp thỏm.
Thế nhưng hai ngày trôi qua—
Vệ Miên: Chẳng qua chỉ là mưa phùn gió thoảng thôi mà!
Hơn nữa, ánh nắng ở đây cũng không gây tổn hại gì cho Vệ Miên. Nhưng để không quá nổi bật, cô vẫn cùng các bạn nữ cùng phòng đắp mặt nạ và bôi kem chống nắng.
Mười ngày sau, làn da Vệ Miên vẫn trắng mịn như cũ. Trái lại, Phùng Tĩnh và Hồ Diễm Diễm đã sạm đi ít nhiều, chỉ là đỡ hơn nhiều so với đám nam sinh chẳng thèm bảo vệ.
Thay đổi rõ nhất lại là Trần Viện – cô ấy còn trắng hơn cả lúc mới đến!
"Có lẽ vì tia cực tím ở đây dịu hơn ở quê tớ rất nhiều. Bình thường ở nhà, ngày nào tớ cũng phải ra đồng, phơi nắng chẳng thèm đội mũ.” – Trần Viện dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, ngượng ngùng nói.
"A! Thật không công bằng, tôi đã chống nắng cẩn thận như vậy mà vẫn đen hơn! Quan trọng là còn 5 ngày nữa!" Hồ Diễm Diễm không kìm được mà than thở.
Vệ Miên mỉm cười, bưng chậu của mình đi đến phòng nước để rửa mặt.
Trong phòng nước thường có người tắm rửa. Ban đầu Vệ Miên thấy những người trần truồng thì có chút không quen. Nhưng giờ thì đã quen rồi, thậm chí có thể thoải mái tham gia.
Tuy nhiên, hôm nay cô còn chưa đến cửa đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Có một luồng âm khí đang lan tỏa từ phòng tắm. Trong đó có người đang tắm — là Vương Hiểu Kỳ ở ký túc xá bên cạnh, da trắng, xinh đẹp, là một trong những cô gái nổi tiếng là hoa khôi của khóa này.
Lúc này, bên cạnh cô ấy có một bóng đen nửa trong suốt đang kề sát, toát ra luồng âm khí u ám. Đôi mắt ti hí dán chặt vào cảnh xuân trước mắt, cái lưỡi liên tục l.i.ế.m mặt và cổ Vương Hiểu Kỳ, bàn tay dâm đãng cứ sờ mó khắp người cô ấy, dù chạm không được, nhưng cũng đủ ghê tởm rồi.
Thấy Vệ Miên vào, Vương Hiểu Kỳ còn vui vẻ chào:
“Miên Miên, cậu cũng đến tắm à? Hôm nay trong này lạnh lắm, hay là cậu ra nhà tắm công cộng đi thì hơn.”
Vương Hiểu Kỳ vừa nói vừa múc một gáo nước dội lên vai mình.
Dòng nước ấm chảy qua cơ thể, cảm giác lạnh lẽo vừa rồi thoáng chốc biến mất. Nhưng sau khi dòng nước trôi đi, cô ấy lại cảm thấy lạnh hơn. Vương Hiểu Kỳ vươn tay ra, giọng nói bắt đầu run rẩy, "Cậu xem, tôi nổi hết da gà rồi đây này."
Con quỷ dâm ô kia thấy Vương Hiểu Kỳ giơ tay lên, nơi trước n.g.ự.c càng lộ rõ đường cong, liền cười khằng khặc, cúi đầu xuống định thè lưỡi ra liếm.
Vẻ mặt Vệ Miên trầm xuống, ngay trước mặt cô mà còn dám làm càn như vậy, chẳng lẽ coi cô là người c.h.ế.t sao?
"Có lẽ trời sắp đổi gió rồi, cậu mau về đi, đừng tắm nữa.” Giọng Vệ Miên dịu lại, cơ thể không di chuyển, nhưng tay lại nhanh chóng bấm pháp quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tên ma háo sắc đang cố gắng vươn đầu về phía quả anh đào đỏ tươi kia lập tức không thể cử động được. Hắn giãy thử vài lần, đều vô ích. Lúc này mà hắn ta còn không biết mình đã bị khống chế thì đã làm ma lâu năm một cách vô ích rồi.
Ngay lập tức, vẻ dâm đãng trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng.
"Tôi dội sạch bọt xà phòng này rồi đi ngay. Đừng để bị cảm lạnh đấy!" Vương Hiểu Kỳ nói. Cô ấy cũng chỉ thấy lạnh sau khi bắt đầu tắm, nhưng lúc đó toàn thân đã ướt, chỉ nghĩ sẽ tắm thật nhanh. Nhưng không ngờ càng tắm càng lạnh.
Vương Hiểu Kỳ nhanh chóng lau khô người, chào Vệ Miên một tiếng, mặc váy ngủ vào rồi chạy nhanh về ký túc xá. Vệ Miên thấy người đã đi, đôi môi mới khẽ mấp máy.
Rất nhanh, con ma kia đã cảm thấy mình lại được tự do. Chưa kịp vui mừng...
“Á—!!”
"A a a!"
Tiếng gào thảm thiết vang vọng trong phòng nước.
Hắn làm quỷ bao năm, đã quen không còn cảm giác đói khát, càng không biết thế nào là đau đớn. Nhưng lúc này, hắn ta lại cảm nhận được cơn đau đã lâu không thấy. Không, là đau đớn tột cùng!
“Cô tổ!"
“Cô tổ tha mạng!"
"Tôi biết lỗi rồi, xin Cô tổ rộng lượng tha cho, tôi đảm bảo không dám nữa!" Tên ma háo sắc lúc này cũng không còn để ý đến việc trêu ghẹo, quỳ sụp xuống trước mặt Vệ Miên, dập đầu lia lịa.
Mặt Vệ Miên không đổi sắc, bình thản mở vòi nước, đánh răng rửa mặt. Cô vờ như không thấy tên quỷ đang quỳ dưới đất, nhưng pháp lực vẫn siết chặt, không hề nới lỏng chút nào.
Đợi đến khi Vệ Miên cuối cùng cũng dừng tay, bóng quỷ ta đã mờ đi vài phần. Hắn ta tựa vào góc tường run rẩy, ánh mắt nhìn Vệ Miên đầy sợ hãi, không khỏi thầm chửi rủa bản thân ra ngoài mà không xem ngày, lại chạm trúng kẻ sát tinh thế này.
"Ngươi đi đâu không đi, lại cứ thích lảng vảng trước mặt ta, hơn nữa làm quỷ gì không làm, lại cứ thích làm quỷ háo sắc. Chẳng lẽ không biết ta ghét nhất loại quỷ dơ bẩn này sao?” – Vệ Miên nhổ nước bọt, giọng khinh miệt.
Mặc dù cô luôn nghĩ rằng những thứ tồn tại trên đời này đều có ý nghĩa của nó. Ví dụ như có con người, cũng có ma quỷ. Con người và ma quỷ đều có lý do tồn tại, vốn nên chung sống hòa bình. Nhưng có những loại… không thể dung hòa.
Vì vậy...
Vệ Miên tiến lên, một tay tóm lấy cổ tên quỷ háo sắc, đột ngột truyền linh khí vào người hắn ta.
“Á—!!”
Tiếng hét vang vọng. Hắc khí và linh khí va chạm, xoắn lấy nhau tạo thành trường không gian kỳ dị.
Trong chớp mắt, linh khí vàng hoàn toàn nuốt chửng âm khí. Bóng quỷ vốn đã trong suốt dần tan biến.
Sau khi tên quỷ háo sắc tan biến, phòng nước vẫn còn dư âm âm khí, Vệ Miên lại bấm quyết thanh tịnh, xua tan tất cả, tránh để những nữ sinh thể chất yếu nhiễm phải mà ốm bệnh.
Về phần Vương Hiểu Kỳ, do đã bị quỷ chạm qua, người dính chút tà khí. Nhưng bát tự của cô ấy thuộc dương, khả năng chịu âm khí mạnh hơn người khác. Hơn nữa, huấn luyện quân sự luôn phải phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt, không quá hai ngày âm khí đó sẽ tan biến. Mặt trời là vật chí dương chí cương trên đời này, hiệu quả nhất trong việc đối phó với những luồng âm khí này.
Năm ngày sau, huấn luyện quân sự kết thúc, cũng đón chào kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Vệ Miên cùng các bạn thu dọn qua loa, rồi lái xe điện nhỏ trở về phòng thuê.
Cô đã nửa tháng không ra công viên xem bói, mấy ngày trước còn có mấy ông bà cụ quen biết gọi điện hỏi thăm, thắc mắc sao không thấy cô đến. Vệ Miên nói rằng đang tham gia huấn luyện quân sự, và hẹn với họ ngày mùng Một tháng Mười, cô sẽ trở lại