Gần đây, Chu Kiến Dân cảm thấy làm việc gì cũng không thuận lợi. Dù là công việc hay gia đình, lúc nào cũng xảy ra chuyện lặt vặt khiến ông ta bận bù đầu, lo lắng đến phát phiền. Rõ ràng trước nay mọi thứ vẫn như cũ, nhưng những rắc rối này lại như từ trên trời rơi xuống.
Chu Kiến Dân làm nghề nhận thầu xây dựng, trong tay có mấy đội trưởng công trình thường xuyên hợp tác. Ông ta quen biết rộng, nhận dự án từ tay nhà đầu tư, rồi phân công các đội trưởng thi công.
Nhiều tòa nhà ở thành phố Thanh Bình đều do đội ngũ của ông xây dựng, từng viên gạch đều có dấu ấn của ông.
Điều đáng nói Chu Kiến Dân là người có lương tâm, kiểm soát chất lượng nghiêm ngặt hơn các nhà thầu khác, sẵn sàng kiếm ít hơn để giữ chữ tín. Bởi vậy, nhiều nhà đầu tư sẵn lòng hợp tác cùng ông vì chất lượng công trình luôn đảm bảo mà chi phí không tăng cao.
Người trong giới bất động sản đa phần đều mê tín, thường thích mời thầy phong thủy, pháp sư tới làm lễ trước khi khởi công, mong công trình thuận buồm xuôi gió.
Nhưng Chu Kiến Dân vốn không tin những thứ đó. Ông cho rằng chỉ cần mình làm việc ngay thẳng, không thẹn với trời đất, thì tà khí cũng chẳng tìm đến.
Ông còn tận mắt thấy một người cùng nghề, bỏ ra mấy chục vạn mời “đại sư” về làm phép. Kết quả công trình vừa khởi công, người c.h.ế.t thì vẫn chết, tai nạn thì vẫn tai nạn.
Chứng kiến thấy tận mắt, Chu Kiến Dân càng thêm kiên định: chỉ tin vào chính mình, không tin cái gọi là phong thủy pháp thuật.
Mười mấy năm gió mưa, ông ta cũng coi như vượt qua nhiều sóng gió, giờ đây sự nghiệp và gia đình đều phát triển, cuộc sống khá ổn.
Thế nhưng gần đây, người nhà ông liên tiếp ốm đau, công ty liên tục xảy ra sự cố, khiến Chu Kiến Dân vô cùng mệt mỏi.
Hôm qua, khi tới nhà mẹ vợ ăn cơm, bà cụ nghe chuyện thì nhất quyết giới thiệu cho ông một vị đại sư lợi hại.
Ban đầu Chu Kiến Dân muốn từ chối, nhưng vì nể mặt bà cụ, đành miễn cưỡng đồng ý.
Vừa nghe con rể đồng ý, bà liền gọi điện cho vị đại sư kia, hẹn hôm nay đến xem nhà.
Gần đó có một quán ăn Hàn Quốc rất nổi tiếng, Vệ Miên đã muốn đến từ lâu nên quyết định tự mình đến đó, xem xong sẽ tiện thể đi ăn luôn.
Dựa theo chỉ dẫn trên điện thoại, cô đến khu chung cư nơi nhà Chu Kiến Dân ở.
Tại cổng chung cư, cô gặp bà cụ đã gọi điện cho mình, chính là mẹ vợ của Chu Kiến Dân.
Bà cụ rất nhiệt tình, cảm ơn Vệ Miên đã dành thời gian đến. Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong.
Nhà Chu Kiến Dân là dạng căn hộ thông tầng, còn được gọi là căn hộ gác mái nằm trong một tòa nhà chung cư, có cổng riêng và sân nhỏ, trông cũng chẳng khác biệt mấy với nhà độc lập.
Chọn loại nhà này, chính là để hưởng “nhân khí thịnh vượng” quanh cư dân.
Chu Kiến Dân hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn, tóc cắt ngắn, trán đầy đặn, sống mũi ngay ngắn có thịt – là tướng phú quý.
Chỉ là người ngoài nhìn vào, ngũ quan của ông ta khá bình thường, không có điểm gì nổi bật, nhưng Vệ Miên nhìn lướt qua, liền đưa ra được vài nhận định sơ bộ về tính cách người này.
Thực ra Chu Kiến Dân đã được mẹ vợ nhắc trước, rằng vị đại sư này còn rất trẻ, nhưng ông vẫn không ngờ lại trẻ đến mức này.
Trông như một sinh viên vậy, khiến ông càng thêm tùy ý, coi như làm cho bà cụ yên lòng, để bà khỏi lo lắng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đại sư, mời vào."
Bà cụ cười niềm nở, nét mặt đầy cung kính. Người thế hệ bà ấy vốn rất tin vào những điều này.
Chu Kiến Dân thấy thái độ của mẹ vợ như vậy cũng đành chịu, chỉ đành tỏ vẻ nhiệt tình, mời Vệ Miên vào.
Ông ta cười nói: "Chắc mẹ tôi cũng nói sơ qua tình hình với cô rồi, vậy nhờ đại sư xem giúp phong thủy nhà tôi thế nào."
Vệ Miên khẽ gật đầu, không để ý thái độ của ông, mà bắt đầu quan sát khắp căn nhà.
Chỉ vài cái nhìn, cô đã nhìn ra – Chu Kiến Dân hoàn toàn không hề tin phong thủy, thậm chí còn cố ý bày biện ngược lại.
Bởi vì cách bài trí của ngôi nhà không thể chỉ dùng hai chữ "tùy tiện" để miêu tả, mà có thể nói là… hỗn loạn.
Trước khi vào nhà, cô đã thấy trên tường phủ đầy dây leo trường xuân, che lấp gần nửa cửa sổ phía Bắc. Cánh cổng chính mà Vệ Miên vừa bước qua cũng gần như hoàn toàn bị che khuất.
Người ngoài nhìn thì thấy cây cối xanh tốt, còn tưởng đó là điềm lành, thậm chí nghĩ rằng nhà này “sinh khí dồi dào”. Nhưng thực ra… lại là đại kỵ.
Ngoài ra, trong phòng làm việc của Chu Kiến Dân còn bày không ít đồ cổ – hơn nữa là đồ thật.
Vệ Miên có thể nhìn thấy âm khí bám trên những món đồ này, niên đại hẳn rất lâu. Âm khí hỗn loạn này, khiến khí trường thư phòng hỗn loạn. Người ở trong đó sẽ vô cớ sinh ra bực bội, khó chịu.
Dưới tình trạng ấy mà làm việc, sao có thể hiệu quả?
Vệ Miên chậm rãi nói:
“Cổ thư có câu: ‘Vũ trụ sinh khí, khí hữu nhai ngạn, thanh dương giả bạc mi nhi vi thiên, trọng trọc giả ngưng trệ nhi vi địa.’ Nghĩa là, ‘khí’ chính là vật chất căn bản tạo nên vạn vật, ngay cả trời đất cũng do khí mà thành. Khí phân âm dương, âm dương giao hòa, từ đó sinh ra vạn vật.”
“Sự thay đổi của vạn vật từ tự nhiên cho đến sự sinh trưởng của nhân loại, đều là biểu hiện của sự tương tác giữa âm dương khí. Tương tự, môi trường sống của chúng ta cũng cần phải đạt được sự cân bằng âm dương.”
“Nhà của Chu tổng, cổng chính mở ở trung tâm – đây là vị trí Chu Tước, chính là khí khẩu của ngôi nhà, toàn bộ khí đều ra vào từ đây.”
“Nhưng tường phủ đầy trường xuân, lan lên cả cổng chính. Mà trường xuân thuộc âm, che lấp cửa Chu Tước, khiến dương khí không vào được, khí khẩu mất tác dụng. Khí tài cũng từ đó mà tán.”
“Chu tổng có thể nhớ lại xem – có phải từ hơn một tháng trước, khi trường xuân bò kín cổng, công ty ông liền gặp vấn đề về tài chính?”
Chu Kiến Dân sững sờ.
Quả thực… đúng như vậy!
Chuyện tài chính rắc rối này, ngay cả vợ ông cũng không biết. Vậy mà cô gái này chỉ đi một vòng trong nhà đã nói trúng cả thời điểm lẫn nguyên nhân!
Ngay lập tức, Chu Kiến Dân bớt đi thái độ coi thường, giọng nói cũng trở nên chân thành hơn hẳn:
“Cô nói không sai… Vậy, xin hỏi phải giải thế nào?”
Vệ Miên nhận thấy thái độ của Chu Kiến Dân đã thay đổi, khẽ mỉm cười. "Chiều cao của hàng rào không nên bằng, càng không nên cao hơn cổng chính, chỉnh thấp đi một chút là tốt. Trường xuân trên cổng cần cắt bỏ. Không quá ba ngày, tài khí tự nhiên quay lại.”