Tháng Mười, thời tiết đã chuyển se lạnh, nhất là vào sáng sớm và lúc đêm xuống. Vệ Miên buộc phải mặc bộ đồ thể thao dài tay, dài ống mỗi khi lên núi tập luyện.
Hôm ấy, khi vừa xuống núi, cô bắt gặp một người phụ nữ đang ngồi trên ghế dài trong công viên, hai vai run run vì khóc. Người phụ nữ ngồi nên khó đoán chiều cao, nhưng từ phía sau trông rất đẫy đà. Công viên buổi sáng cũng khá đông, song đa phần tập trung ở khu dụng cụ thể dục. Góc này thì vắng, chỉ ai chọn đi lối tắt từ núi xuống mới tình cờ thấy.
Ban đầu, người phụ nữ khóc rất nhập tâm, chẳng để ý xung quanh. Mãi đến khi nghe tiếng bước chân từ trên núi vọng lại, cô ta mới ngẩng đầu, và ánh mắt chạm ngay vào Vệ Miên.
Vệ Miên lập tức nhận ra người phụ nữ ấy — hai người đã từng chạm mặt không chỉ một lần trong công viên. Có lần Vệ Miên bày quẻ xem bói, cô ta cũng đứng bên cạnh tò mò nhìn.
Nhận ra là người quen, người phụ nữ dần buông bỏ cảnh giác, cúi đầu nức nở tiếp. Tuy vậy, vì bị gián đoạn, tiếng khóc cũng nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng thút thít nghẹn ngào.
“Cô gặp chuyện gì sao?” Vệ Miên không nén được, bước lại gần cất tiếng hỏi.
“Tôi… tôi chỉ muốn có một đứa con thôi… Sao lại khó đến vậy chứ…” Người phụ nữ vừa nói vừa bật khóc dữ dội hơn, giọng run rẩy vì uất ức. “Chỉ cần một đứa con thôi, trai hay gái cũng được… chỉ cần một đứa con thuộc về tôi và chồng tôi…”
Vệ Miên nhớ lại tướng mặt của người phụ nữ vừa nhìn thấy, Cung Tử Tức (vị trí dưới mắt) của cô ta tròn đầy, không có vấn đề gì, trong trường hợp này việc có con chỉ là chuyện sớm muộn. Vì vậy, cô an ủi: "Chuyện con cái là do duyên phận, cô chưa mang thai, chứng tỏ duyên phận với con cái chưa tới."
“Không… không phải vậy…” Người phụ nữ vội vàng lắc đầu, đôi mắt sưng đỏ ngấn lệ, đột ngột vươn tay nắm chặt lấy tay Vệ Miên, giọng nghẹn ngào mà khẩn thiết:
“Cô bé, tôi biết cô xem bói rất linh… Cô hãy nói thật cho tôi biết, đời này tôi còn có thể có một đứa con ruột của mình không? Nếu không thể… tôi nguyện trả bất cứ giá nào, chỉ cầu xin một đứa con thôi!”
Vệ Miên thoáng ngẩn người, càng nghe càng thấy khó hiểu. Cô bình tĩnh đáp:
“Cung Tử Tức của cô rất vượng, sau này nhất định sẽ có con của riêng mình. Tôi thấy cô cũng còn trẻ, sao lại nóng lòng đến vậy?”
Nghe vậy, người phụ nữ tên Hàn Hân Huệ sững sờ tại chỗ, đôi môi run run nhắc lại:
“Cung Tử Tức sung mãn… là có nghĩa gì?”
Vệ Miên chỉ xuống vị trí dưới mắt cô ta, dịu giọng giải thích:
“Đây là Cung Tử Tức, còn gọi là Cung Nam Nữ. Người am hiểu tướng số có thể nhìn từ chỗ này mà đoán về đường con cái: có hay không, có mấy đứa, và có khỏe mạnh hay không.”
Hàn Hân Huệ nghe vậy, theo phản xạ đưa tay chạm vào vùng bọng mắt. Cô ta lắc đầu, giọng đầy chua xót: “Không đâu… tôi đã đi bệnh viện kiểm tra rồi. Bác sĩ nói buồng trứng của tôi có vấn đề, cơ hội mang thai rất nhỏ…”
Nói đến đây, hốc mắt cô ta lập tức đỏ hoe, nước mắt lăn dài không cách nào kìm nén.
Cô ta từng nhiều lần đọc tin tức, thấy có người phụ nữ sinh con xong lại nhẫn tâm vứt bỏ trong nhà vệ sinh hay thùng rác, sau đó vẫn thản nhiên đi làm như chưa có chuyện gì. Cũng có người mang thai rồi lén lút đi phá, lần này chưa bao lâu lại tiếp tục mang thai lần khác.
Hàn Hân Huệ đau đớn nghĩ: tại sao ông trời lại bất công như thế? Người thì khô cằn đến héo mòn cả đời, người thì dồi dào đến dư thừa. Bao kẻ không cần thì lại dễ dàng có con, còn cô ta, một lòng mong mỏi từng ngày từng đêm, đã tốn biết bao tiền của để chữa trị… nhưng vẫn chẳng thể mang thai.
Vệ Miên chau mày, cảm thấy có gì đó không ổn:
“Không thể nào, nhìn tướng thì cơ thể cô vốn dĩ không có vấn đề gì cả.”
Còn chưa kịp nói thêm, giữa ấn đường của cô bỗng nhói lên một cơn đau, ngay sau đó trước mắt xuất hiện một khung cảnh xa lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong khung cảnh ấy, có hai người mà Vệ Miên chưa từng gặp. Một người đàn ông trung niên chừng hơn ba mươi tuổi, và một phụ nữ lớn tuổi, thoạt nhìn liền nhận ra ngay là mẹ con.
Người phụ nữ vừa giúp con trai chỉnh lại vạt áo vừa dặn dò:
“Hôm nay con đưa Hân Huệ đi kiểm tra, nhớ đến phòng khám chuyên gia số 3. Mẹ đã nhắn dì Vương rồi, cứ dùng hồ sơ bệnh án lần trước là được.”
Người đàn ông đang bận thắt cà vạt, nghe vậy thì cau mày, lộ rõ vẻ bực dọc, phất tay nói:
“Lại nữa à! Không biết bao giờ cô ta mới chịu yên. Hết lần này đến lần khác, cứ bắt đi kiểm tra, đã phiền dì Vương bao nhiêu lần rồi còn chưa đủ sao!”
Người phụ nữ lớn tuổi nghe con trai than thở thì khẽ vỗ vai anh ta, giọng dịu lại:
“Có gì mà phiền phức đâu, tất cả những ân huệ này của mẹ chẳng phải đều là vì con sao? Trước đây mẹ cũng giúp nó không ít chuyện rồi. Cứ để họ kiểm tra, dì Vương kín miệng lắm, sẽ không tiết lộ lung tung đâu.”
Người đàn ông nghe vậy thì sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện vợ mình cứ hết lần này đến lần khác tới bệnh viện, trong lòng lại bực bội khó chịu.
Bà cô nhìn thấu tâm trạng ấy, liền dứt khoát nói thẳng:
“Lần này để dì Vương kê thêm thuốc cho nó. Trước kia còn lo thuốc có hormone, không nỡ cho nó dùng. Nhưng mẹ thấy lần này không dùng thì không xong. Dù sao với cơ thể con như thế này, cô ta cả đời cũng chẳng thể mang thai được. Uống vào có hỏng người thì cũng hỏng rồi, hỏng người rồi thì mới yên ổn được, con nói có phải không?”
Người đàn ông chỉ ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu:
“Con thấy cũng được, như vậy cô ấy mới chịu an phận một chút.”
Cảnh tượng liền chuyển sang khung hình khác: người đàn ông khi ấy lại mang vẻ dịu dàng, săn sóc, khoác vai người phụ nữ cùng nhau đến bệnh viện. Người phụ nữ lúc này dáng người thon thả hơn rất nhiều so với dáng vẻ Vệ Miên vừa gặp, nhưng khuôn mặt ấy thì cô tuyệt đối không thể nhìn lầm.
Hai người đi thẳng tới phòng khám chuyên gia số 3 mà bà cô đã dặn trước. Bên trong là một nữ bác sĩ lớn tuổi, vẻ ngoài hiền hậu, từ tốn. Vệ Miên thấy bà bác sĩ kê một loạt giấy tờ xét nghiệm cho người phụ nữ. Sau đó, hai vợ chồng lần lượt đi khắp các phòng ban: lấy máu, xét nghiệm nước tiểu, siêu âm đầu dò âm đạo, siêu âm B… gần như làm đủ toàn bộ các hạng mục.
Buổi chiều, khi có kết quả xét nghiệm, hai người lại quay lại phòng khám chuyên gia số 3. Vẫn là nữ bác sĩ lớn tuổi ban sáng tiếp đón. Bà cầm bản báo cáo kiểm tra, đôi lông mày nhíu chặt, sau đó nói vài câu gì đó. Người phụ nữ nghe xong thì ôm mặt bật khóc nức nở.
Người đàn ông vội vàng ôm lấy vợ, dịu giọng an ủi: không có con cũng chẳng sao, chỉ cần cô khỏe mạnh, hai người sống vui vẻ cùng nhau là đủ, thế giới của hai người cũng có thể rất tốt đẹp… Những lời ấy khiến người phụ nữ cảm động, nước mắt rơi không ngừng.
Thế nhưng, trong lòng cô vẫn mang một nỗi ám ảnh nặng nề về việc sinh con. Cuối cùng, nữ bác sĩ đành kê cho cô một túi lớn thuốc mang về. Đợi hai người rời khỏi, bà bác sĩ chỉ khẽ thở dài, rồi tiện tay ném một bản báo cáo xét nghiệm vào thùng rác. Trên mục tên bệnh nhân của bản báo cáo kia, viết rõ ràng ba chữ: Hàn Hân Huệ.
Tiếp theo, Vệ Miên nhìn thấy cảnh người phụ nữ ấy uống thuốc. Từng viên thuốc trôi qua cổ họng, cơ thể vốn thon gọn, mảnh mai của cô nhanh chóng thay đổi. Dưới tác dụng của thuốc, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, thân hình cô đã phình to đến mức ngay cả mẹ ruột cũng khó lòng nhận ra.
Đến lúc này, mối quan hệ giữa những nhân vật cũng trở nên rõ ràng. Người phụ nữ lớn tuổi xuất hiện lúc đầu chính là mẹ chồng của Hàn Hân Huệ, còn người đàn ông đi cùng, dịu dàng mà giả dối kia, chính là chồng của cô ấy.
Nhiều lần, Vệ Miên nhìn thấy cảnh mẹ chồng Hàn Hân Huệ tỏ vẻ quan tâm, dịu giọng khuyên cô đừng quá cố chấp chuyện sinh con, còn nói rằng có hay không cũng không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, bản thân bà cũng sẽ không xen vào. Nhưng những lời nói ấy, kết hợp với ánh mắt, thần thái và giọng điệu của bà, lại khiến người ta nghe xong chỉ thấy nghẹn ngào và khó chịu.
Mỗi lần như vậy, Hàn Hân Huệ chẳng những không nguôi ngoai, mà ngược lại càng thêm tuyệt vọng, càng tự dồn ép bản thân phải uống thuốc nhiều hơn.
Hàn Hân Huệ thì lại hết mực biết ơn mẹ chồng, trong mắt cô, bà là người bao dung và tốt bụng, chưa từng ép buộc mình chuyện sinh nở. Ra ngoài, cô luôn miệng khen ngợi mẹ chồng, nói bà đối xử với mình chẳng khác gì mẹ ruột. Lương tháng kiếm được, ngoài phần lớn chi cho thuốc thang và viện phí, số còn lại gần như đều dồn cho chồng và mẹ chồng, bản thân thì ngày nào cũng sống trong cảnh tiều tụy, sắc mặt u ám.
Thân hình vì thuốc mà phì ra nhanh chóng, đến mức bất cứ ai gặp lại cũng không khỏi kinh ngạc.
Vệ Miên khẽ lắc đầu, thu lại Thiên Nhãn, lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt. Thật khó mà tin được, người phụ nữ mập mạp, tiều tụy này từng là một cô gái mảnh mai, xinh đẹp đến vậy.