“Cô khao khát có con, nhưng đã kết hôn sáu năm mà vẫn chưa thành công, đúng không?” Vệ Miên hỏi.
Hàn Hân Huệ gật đầu, ánh mắt ngấn lệ.
Vệ Miên chậm rãi nói tiếp: “Hai vợ chồng cô từng đi bệnh viện kiểm tra. Kết quả cho thấy chồng cô hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng phía cô lại có vấn đề. Tôi đoán không sai chứ?”
Hàn Hân Huệ vành mắt đỏ hoe, gật đầu mạnh mẽ.
“Cô đã uống không biết bao nhiêu loại thuốc, tìm đủ mọi phương pháp, chỉ mong một lần mang thai. Thế nhưng, kết quả vẫn luôn ngoài ý muốn.”
Lời vừa dứt, nước mắt Hàn Hân Huệ tuôn rơi, cô ấy đưa tay che chặt miệng, cố nén tiếng nức nở, trong lòng chỉ còn sự áy náy và tự trách với chồng.
Vệ Miên khẽ thở dài:
“Những điều tôi nhìn thấy, có lẽ cô sẽ khó lòng tin. Vì vậy, tôi chỉ đưa cô một lời khuyên: hãy đến một bệnh viện khác để kiểm tra lại. Và nhớ kỹ, trước khi có kết quả, tuyệt đối đừng nói cho bất kỳ ai biết.”
Thấy Hàn Hân Huệ vẫn còn hoang mang, Vệ Miên nhấn mạnh thêm:
“Là bất kỳ ai, cô hiểu chứ?”
Hàn Hân Huệ nghe vậy, trong lòng chợt lóe lên một dự cảm chẳng lành. Nhưng ngay sau đó, cô ấy lập tức gạt bỏ. Không thể nào. Mẹ chồng cô ấy nhân hậu hiền lành như vậy, chồng thì lại ôn nhu chu đáo, làm sao có chuyện đó được. Chắc chắn là không thể.
Vệ Miên không nói thêm, chỉ để lại số điện thoại rồi rời núi.
Ở trấn Thạch Đầu, Tào Tiểu Hồng tự mình xách quà lên thành phố một chuyến. Sau khi kể rõ ngọn ngành, Tào nhị ca liền vỗ n.g.ự.c chắc nịch:
“Chuyện này cứ để anh lo! Em cứ yên tâm, anh đảm bảo sẽ điều tra sạch sẽ ba đời tổ tông, tám đời gia phả nhà thằng nhóc đó cho em. Xuân Đào nhà mình lấy chồng, nhất định phải chọn đúng người tốt mới được!”
Tào nhị tẩu thì lại đưa mắt trách móc Tào Tiểu Hồng:
“Em cũng thật là, chuyện nhỏ thế này mà còn đích thân xách đồ tới làm gì. Chẳng lẽ không coi chúng tôi là người nhà sao? Đều là anh ruột chị dâu ruột, chỉ cần gọi một cú điện thoại là xong, chị nhất định sẽ lo cho em chu toàn.”
Tào Tiểu Hồng vội vàng giải thích: “Em không có ý khách sáo với anh chị đâu. Việc điều tra này em vẫn muốn nhờ anh chị giúp, chứ không muốn để anh chị tốn kém chỉ vì chuyện của em. Em đâu phải trẻ con, không thể vô tư như vậy được.” Dù là ruột thịt, nhưng giờ em đã lập gia đình, vẫn cần giữ vài phép tắc nhất định.
Sau màn đôi co khách sáo ấy, Tào Tiểu Hồng ăn cơm ở nhà anh hai rồi trở về.
Chưa đầy hai ngày sau, Tào nhị ca đã gọi điện: “Không được, phải hủy hôn ngay. Thằng kia là cái thứ gì vậy? Xuân Đào nhà mình tốt như thế, gả cho nhà đó chẳng khác gì nhảy vào hố lửa!”
Tào Tiểu Hồng chợt thấy rúng động trong lòng, khẽ hỏi:
“Anh nói sao?”
Tào nhị ca liền kể lại cặn kẽ những tin tức đã điều tra được cho em gái nghe, tuyệt nhiên không thêm thắt hay phóng đại. Đến người ngoài còn khó chịu, huống chi là Tào thẩm – mẹ của Xuân Đào.
“Thằng nhóc đó trong nhà có bốn anh chị em, nó là con thứ ba, trên có một anh trai, một chị gái, dưới còn một em trai nữa.”
“Anh chị em đông thì cũng chẳng sao, nhưng nhà chúng nó lại sống như kẻ thù, suốt ngày tìm cách hãm hại, đối chọi lẫn nhau. Nguyên nhân cụ thể thì chưa rõ, chỉ nghe nói quan hệ anh em rất tệ bạc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thằng nhóc này trước kia từng qua lại với vài cô, sau đó lại dan díu với thư ký trong công ty, chẳng bao lâu thì cô ta mang thai.”
“Bố mẹ bên gái làm ầm ĩ cả lên, hai đứa mới chịu đi đăng ký kết hôn, nhưng cũng chỉ có tờ giấy, chứ chẳng tổ chức cưới xin gì.”
“Con trai chưa tròn ba tuổi thì thằng nhóc này đã tìm người đàn bà khác bên ngoài, lại còn bị nhà vợ bắt gặp tận tay!”
“Cô thư ký ấy bỏ mặc con, rồi ly hôn! Sau đó thằng nhỏ được nó gửi về quê nhờ người nuôi, đến giờ đã năm tuổi rồi.”
“Chuyện này trong đơn vị không có nhiều người biết, vì trước kia vốn dĩ nó không làm ở chi nhánh này. Sau khi gây ra ảnh hưởng quá xấu ở bên kia, người ta mới điều nó về đây.”
“Chưa hết, thằng nhóc này còn nghiện cờ bạc! Căn nhà cưới do bố mẹ nó mua cũng bị nó thua sạch!”
“Anh nói thật với em, Tiểu Hồng, Xuân Đào nhà mình thà không lấy chồng, chứ tuyệt đối không thể gả cho cái hạng người đó!”
“Con gái người ta sợ nhất là lấy nhầm chồng. Nếu Xuân Đào mà gả cho nó, đời con bé coi như tan nát!”
Tào Tiểu Hồng siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trong lòng tràn đầy cảm giác may mắn. May mà bà nghe lời Vệ Miên nhắc nhở, cho người tìm hiểu trước. Nếu lỡ gả con gái cho loại đàn ông tồi tệ ấy, e rằng bà sẽ hối hận đến mức chỉ muốn tìm đến cái chết. Bà nhất định phải cảm ơn con bé Vệ Miên thật tử tế!
...
Kỳ nghỉ Quốc Khánh thoáng chốc đã trôi qua. Vệ Miên vẫn chưa kịp cảm thấy gì nhiều thì ngày khai giảng chính thức đã tới. Lần này khác hẳn trước đây — không còn là buổi học thử, mà là bước vào giai đoạn học tập thật sự.
Trước đây, nền tảng học tập của cô quá yếu. Môn văn khác với các môn khoa học tự nhiên ở chỗ có rất nhiều phần phải tự mình lĩnh hội và ghi nhớ. Chỉ cần chịu khó đọc sách, nhớ kỹ và hiểu sâu thì cơ bản sẽ nắm vững được, còn những phần chuyên sâu về tự nhiên thì đã có thầy cô giảng dạy.
Chỉ riêng tiếng Anh vẫn luôn là nỗi đau đầu lớn nhất của Vệ Miên. Môn này có khá nhiều câu trắc nghiệm, cô có thể dựa vào may rủi mà chọn đáp án, nhưng cách đó nhiều lắm cũng chỉ giải quyết được khoảng một nửa số điểm. Phần quan trọng hơn vẫn là bài viết, vì vậy dạo gần đây, Vệ Miên gần như ngày nào cũng vùi mình trong thư viện để bù đắp phần tiếng Anh còn yếu kém.
...
Bên kia, sau hai ngày đấu tranh tư tưởng, Hàn Hân Huệ quyết định tin tưởng Vệ Miên thêm một lần. Trước đây, cô từng thấy cô gái nhỏ ấy xem bói ở Công viên Bắc Sơn. Về chuyện tương lai có đúng hay không thì cô không dám chắc, nhưng nhìn phản ứng của những người từng được xem, chí ít phần quá khứ thì vô cùng chuẩn xác. Thế nên, Hàn Hân Huệ nguyện ý thử tin một lần. Hơn nữa, cô đã kiểm tra sức khỏe không biết bao nhiêu lần rồi, thêm một lần này cũng chẳng thiệt thòi gì.
Hôm đó, Hàn Hân Huệ về nhà như thường, buổi tối liền xin nghỉ phép ở công ty. Nhớ lời dặn của Vệ Miên rằng tuyệt đối không được để lộ chuyện này, cô bèn nói với mẹ chồng rằng mình phải đi công tác ở thành phố lân cận hai ngày. Hàn Hân Huệ làm nghề thiết kế quảng cáo, đôi khi cũng phải đi công tác thật, nên hai người chẳng mảy may nghi ngờ.
Thế là cô thu xếp vài bộ quần áo gọn nhẹ, được chồng đưa ra ga tàu cao tốc rồi một mình lên tàu đến thành phố lân cận. Tối hôm trước, Hàn Hân Huệ đã mua được suất hẹn với chuyên gia sản phụ khoa hàng đầu của bệnh viện quốc tế uy tín nhất tại đó thông qua đường chợ đen.
Sau khi trải qua một loạt kiểm tra, đến chiều cùng ngày, cô cầm trên tay bản báo cáo. Ban đầu, Hàn Hân Huệ vẫn nuôi một chút hy vọng mong manh. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy kết quả, lòng cô chợt lạnh buốt. Tờ giấy ấy phơi bày trần trụi sự thật, xé toang tất cả những gì cô vẫn cố tin là hòa thuận.
Bản báo cáo lần này, so với những lần kiểm tra trước đó, hầu như chẳng có chỉ số nào trùng khớp. Tử cung của cô hoàn toàn không có u nang, quá trình rụng trứng vẫn bình thường, ống dẫn trứng cũng thông suốt. Ngoại trừ một bệnh phụ khoa nhẹ không đáng kể, tất cả đều không ảnh hưởng gì đến việc mang thai.
Bàn tay run rẩy, Hàn Hân Huệ lôi những bản kết quả cũ từ trong túi ra, đưa cho vị chuyên gia xem xét. Ông chỉ lật qua vài trang rồi khẳng định chắc nịch: đây tuyệt đối không phải báo cáo của cô. Dù tên, giới tính, tuổi tác trên đó đều trùng khớp, nhưng thực chất đây là kết quả của một người khác bị gán sang tên cô. Bởi lẽ nhiều chỉ số sinh lý vốn vô cùng ổn định, không thể hôm nay cao, ngày mai lại thấp, nhất là khi khoảng cách giữa hai lần kiểm tra chỉ vỏn vẹn một tuần.
Ban đầu, Hàn Hân Huệ không sao hiểu nổi vì sao mẹ chồng và chồng lại làm như vậy. Nhưng đến khi vị chuyên gia biết được rằng bao năm qua, người phụ trách khám bệnh cho cô lại chính là bạn cũ của mẹ chồng, chỉ một câu nói của ông đã khiến cô bừng tỉnh hoàn toàn.
“Thông thường, trong những trường hợp thế này, vấn đề thường xuất phát từ phía người đàn ông.”