Mẹ Triệu khựng lại, bàn tay run rẩy lập tức rụt về, miệng cũng im bặt. Bà ta vốn là kiểu người “bà già hiện đại”, ngày nào cũng lướt video ngắn, cập nhật tin tức. Bà ta biết quá rõ, một khi dính vào loại “nổi tiếng” này sẽ phải hứng chịu điều gì.
Trên mạng đồn đầy những chuyện kinh khủng: nào là người ta thuê tạt phân, gửi vòng hoa, ném trứng thối… đủ thứ trò quái đản. Bà ta vốn sống c.h.ế.t vì thể diện, nào dám để cư dân mạng “đặc biệt quan tâm” đến mình.
Triệu Hán Sinh ngồi bên, trong lòng vừa tức vừa hận nhưng lại bất lực. Đến lúc này, anh ta mới thoáng hối hận. Giá như ngay từ đầu anh ta thành thật với Hàn Hân Huệ, có lẽ mọi chuyện đã không bị đẩy đến mức đường cùng như hôm nay.
Anh ta hít sâu một hơi, cố nén lửa giận. Khi mở miệng lại, giọng đã mềm hơn hẳn:
“Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, sao em phải gay gắt như thế? Căn nhà này mấy năm qua chúng ta cùng trả góp, tiền tiết kiệm cũng là tài sản chung. Mẹ anh còn ở đây chăm sóc em, anh đương nhiên có quyền và nên được hưởng phần nhiều hơn…”
Hàn Hân Huệ tức đến mức suýt bật cười, tiếng cười nghẹn lại thành chua chát:
“Vậy còn những tổn thương tôi gánh chịu bao năm qua thì tính sao? Một câu bỏ qua là xong à? Anh tưởng tôi làm từ thiện chắc?”
Dứt lời, cô dửng dưng đứng dậy, bước thẳng vào bếp. Tiếng xé bao mì ăn liền vang lên khô khốc trong bầu không khí căng như dây đàn. Bao năm nay, vì sức khỏe, cô kiêng khem tuyệt đối đồ ăn nhanh, luôn tìm cách bồi bổ để mong có con. Nhưng hôm nay, cô lại thong thả nấu một gói mì, như thể nỗi thèm khát âm ỉ bấy lâu nay cuối cùng cũng được buông thả.
Điều kiện đã đặt ngay trước mặt Triệu Hán Sinh, lựa chọn nằm trong tay anh ta. Hoặc ngoan ngoãn ký tên, chia tài sản, đường ai nấy đi. Hoặc không ký, thì cô sẽ cho anh ta nếm mùi mất việc, mất danh dự. Lừa dối cô ngần ấy năm, đừng hòng nghĩ đến chuyện yên ổn.
Thấy cô không thèm nghe một lời, mẹ Triệu sốt ruột đến mức đi qua đi lại trong phòng khách, đôi mắt liếc con trai lo lắng. Triệu Hán Sinh vài lần định mở miệng nhưng Hàn Hân Huệ dứt khoát làm lơ, coi như không tồn tại. Sự lạnh nhạt ấy là lời tuyên bố rõ ràng nhất: không có con đường thứ ba.
Nghĩ đến những hậu quả khủng khiếp có thể ập xuống đầu mình, lại đối diện với ánh mắt lạnh băng không còn vương chút tình cảm nào của Hàn Hân Huệ, sự phẫn nộ trong lòng Triệu Hán Sinh bùng nổ. Anh ta gạt tay, cả mâm bát trên bàn vỡ choang dưới nền nhà, mắt đỏ rực như thú bị dồn vào đường cùng, hung hãn trừng cô.
Trong lòng Hàn Hân Huệ thoáng chấn động, nhưng chỉ một thoáng, rồi cô lạnh nhạt mở miệng:
“Sao? Anh còn muốn động tay động chân với tôi à? Tôi nói cho anh biết, anh họ lớn của tôi cùng mấy người đang chờ ngay dưới nhà đấy. Tôi không ngại để họ lên… dạy anh thế nào là làm người đâu.”
Ba chữ “anh họ lớn” vừa thốt ra, Triệu Hán Sinh như bị dội một gáo nước lạnh. Anh ta nhớ rõ, mẹ Hàn có năm anh chị em, đến đời con cháu thì mỗi nhà một đứa thôi cũng đã có nguyên một hàng năm thằng con trai, thân hình cao lớn, vai u thịt bắp. Lần nào gặp mặt, Triệu Hán Sinh cũng nơm nớp, chỉ cần nghĩ đến cảnh bị cả đám ấy vây lại thôi, xương cốt anh ta đã run rẩy.
Triệu Hán Sinh vò đầu bứt tai, dáng vẻ thảm hại chưa từng thấy. Anh ta cúi người, giọng khẩn khoản như cầu xin:
“Chúng ta sống với nhau cho yên ổn được không? Anh sai rồi, thật sự sai rồi… Sau này em nói một, anh tuyệt đối không dám nói hai. Em bảo gì, anh làm nấy, không hề ý kiến. Chỉ cần cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho em…”
Nhưng Hàn Hân Huệ không chút d.a.o động. Mỗi khi anh ta mở miệng, cô chỉ lạnh lùng đáp lại duy nhất hai chữ:
“Ly hôn.”
Kiên quyết, dứt khoát, không còn đường thương lượng.
Mẹ con nhà họ Triệu nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ việc làm của mình quá mức khó coi, cãi lý cũng vô ích. Cuối cùng, dưới khí thế không thể lay chuyển của Hàn Hân Huệ, họ đành cắn răng gật đầu.
…
Hôm sau, Hàn Hân Huệ đến tìm Vệ Miên lúc cô vừa tan học. Hai người gặp lại nhau trong quán cà phê quen thuộc. So với dáng vẻ tiều tụy, tuyệt vọng ngày trước, Hàn Hân Huệ hôm nay trông khác hẳn. Tuy chưa thể nói là rạng rỡ, nhưng sự nhẹ nhõm, như thể đã trút được tảng đá đè nặng trong lòng bao năm, khiến khuôn mặt cô ấy sáng bừng.
Vệ Miên mỉm cười, nâng ly cà phê lên, giọng chân thành: “Chúc mừng cô.”
Một câu nói giản dị của Vệ Miên khiến hốc mắt Hàn Hân Huệ nóng lên. Cô ấy rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Đại sư, nếu không nhờ sự chỉ dẫn của cô, cả đời này tôi e rằng vẫn sẽ bị che mắt, chỉ biết cúi đầu làm trâu ngựa cho nhà họ Triệu.”
Vệ Miên khẽ lắc đầu, nụ cười ôn hòa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không đâu. Dù không có tôi, sớm muộn gì cô cũng sẽ tự cảm nhận được. Tôi chỉ giúp cô rút ngắn quãng đường ấy lại… vài năm.”
Vài năm ít đi, cũng đồng nghĩa với những tổn thương mà cơ thể và tinh thần Hàn Hân Huệ phải gánh chịu sẽ vơi bớt đi phần nào.
Hàn Hân Huệ khẽ gật đầu, ánh mắt đầy cảm kích. Cô ấy đẩy một chiếc phong bì nhỏ về phía Vệ Miên, giọng thành thật:
“Hôm nay tôi đến là để cảm ơn cô. Đây chỉ là chút tấm lòng, mong cô đừng chê ít.”
Thực ra, số tiền ấy chẳng đáng là bao. Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, căn nhà đã đứng tên riêng cô ấy, nhưng toàn bộ số tiền đặt cọc ban đầu của nhà chồng, cô ấy đều đã hoàn trả. Chiếc xe mới mua cũng được tính trừ vào khoản bù đắp, tính theo giá gốc. Thành ra số tiền còn lại trong tay cô ấy chẳng nhiều nhặn gì, mà mỗi tháng vẫn phải một mình gánh nặng khoản trả góp căn nhà.
Vệ Miên chăm chú quan sát khuôn mặt trước mắt. Đường nét đã khác hẳn so với lần đầu gặp, tướng mạo Hàn Hân Huệ dần sáng sủa, thần sắc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Trong đôi mắt ấy, cô nhìn thấy dấu hiệu rõ ràng: chỉ hai năm nữa thôi, Hàn Hân Huệ sẽ gặp được người chồng thứ hai, rồi có con cái của riêng mình. Từ đó, một đời bình an, thuận lợi.
Phong bì đỏ được đưa ra, Vệ Miên không từ chối. Cô thản nhiên nhận lấy, bởi cô hiểu rõ — nếu không có sự can thiệp của mình, Hàn Hân Huệ rồi cũng sẽ ly hôn, chỉ là chậm hơn vài năm.
Nhưng khi đó, lý do lại khác hẳn: không phải vì phát hiện sự thật bị lừa dối, mà bởi quá day dứt vì “không thể sinh con cho nhà họ Triệu”, Hàn Hân Huệ đã tự nguyện nhắm mắt cho Triệu Hán Sinh tìm phụ nữ bên ngoài. Cô ấy thậm chí còn mơ hồ mong có người khác sinh con, để bản thân có thể nuôi dưỡng thay.
Đáng tiếc, đến tận khi tái hôn ở tuổi 38 và bất ngờ mang thai, cô ấy mới nhận ra căn nguyên: vốn dĩ người không thể có con chính là Triệu Hán Sinh. Nhưng khi ấy, cơ thể Hàn Hân Huệ đã bị thuốc hormone làm cho béo phì, sức khỏe sa sút, mà người đàn ông thứ hai cô ấy tìm lại chẳng ra gì. Cả đời vì thế chìm trong u uất.
Hiện tại thì khác. Mọi thứ đã thay đổi.
Rời quán cà phê, Vệ Miên tiễn Hàn Hân Huệ ra đến cửa, rồi mới leo lên chiếc xe điện nhỏ. Cô vừa ngồi yên, còn chưa kịp khởi động thì điện thoại trong túi reo vang. Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, mã vùng từ Thâm Quyến.
Cô nhấn nghe: “Alo?”
Đầu dây bên kia là giọng nữ khẩn thiết, run rẩy như sắp khóc: “... Đại sư, xin cô cứu giúp tôi.”
Nghe đến đây, Vệ Miên đã nhận ra người này là ai. Hồ Tiểu Phương. Ký ức hiện về rất nhanh: năm đó, khi cô mới bắt đầu bày quầy dưới tán cây trong công viên, mẹ của Hồ Tiểu Phương chính là một trong những người khách đầu tiên tìm đến. Lúc ấy, Vệ Miên đã nhìn ra con gái bà đang quen một người đàn ông nhỏ hơn chín tuổi, lại mang mệnh đào hoa hỗn tạp, e rằng chẳng tốt lành gì. Vì thế cô mới nhắc khéo vài câu, khuyên nên cẩn thận kẻo bị lừa gạt cả tình lẫn tiền.
Ngày hôm đó, Hồ Tiểu Phương đã kết bạn WeChat với Vệ Miên, chuyển khoản một nghìn tệ rồi… xóa luôn cô. Lúc ấy, Vệ Miên mới biết WeChat cũng có thể unfriend người khác. Nhìn thái độ rụt rè, không tin tưởng của Hồ Tiểu Phương lúc đó, cô chỉ mỉm cười trong lòng: nói nhiều cũng vô ích.
Giờ đây, cô ấy lại gọi điện đến.
Vệ Miên suy nghĩ chốc lát, lướt mắt đọc ra một chuỗi Bát Tự quen thuộc rồi hỏi: “Là của cô phải không?”
Vừa nói, cô vừa bấm quẻ một lúc. Nhìn kết quả, cô không khỏi thở dài.
Bên kia, Hồ Tiểu Phương sững sờ. Rõ ràng, cô ấy không ngờ rằng hơn một tháng trôi qua, Vệ Miên vẫn còn nhớ chính xác Bát Tự của mình.
“Tôi đã nói với cô rồi, cô sẽ bị lừa tiền. Nhưng rõ ràng lúc đó cô không nghe lời.”
Hồ Tiểu Phương ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên má. Vệ Miên không buồn cười hay châm chọc, cô còn phải đi dạy tiết đại học vào buổi chiều, thời gian eo hẹp.
“Gửi ảnh và Bát Tự của người đàn ông đó cho tôi. Khi nào có thời gian, tôi sẽ giúp cô tính toán.”
Nói xong, Vệ Miên dứt khoát cúp máy, xoay cổ tay, chiếc xe điện lao vút đi như cơn gió. Hồ Tiểu Phương sững sờ, không ngờ trong hoàn cảnh này, đại sư vẫn sẵn lòng giúp mình. Đang định nói lời cảm ơn, cô ấy nhận ra điện thoại đã bị cúp. Kể từ khi thăng chức lên cấp quản lý, ngoài sếp ra, chưa ai dám cúp máy trước cô ấy như vậy. Nhưng biết Vệ Miên có thực lực, cô ấy không dám phản ứng gì thêm.
Hồ Tiểu Phương cam chịu cầm điện thoại lên, kết bạn lại WeChat với đại sư, chỉ phát hiện rằng đối phương đã bật chế độ xác minh, không thể kết bạn ngay lập tức.
Hồ Tiểu Phương tự hỏi: “Sao trước đây WeChat của đại sư kết bạn ngay lập tức mà giờ lại phải xác minh?” Cảm giác nghẹn ngào khiến cô càng sốt ruột.
Trong lớp, Vệ Miên vẫn chăm chú nghe giảng, không hề lơ là. Cô biết thành tích học tập của mình không tốt, nên mỗi tiết học đều chú tâm tuyệt đối. Hai giờ trôi qua, lời mời xác minh WeChat của Hồ Tiểu Phương cuối cùng cũng được chấp nhận.