Hồ Tiểu Phương lập tức bật thông báo đặc biệt cho tin nhắn của đại sư. Ngay khi Vệ Miên chấp nhận xác minh, cô ấy gửi ngay Bát Tự đã soạn sẵn kèm một đoạn video.
Cô ấy biết xem bói với đại sư cần trả phí quẻ. Nhớ đến lần trước đã khiến Vệ Miên phiền lòng, Hồ Tiểu Phương cắn răng, trực tiếp chuyển khoản năm ngàn tệ, quyết tâm không để mình bị bỏ lỡ cơ hội này.
Vệ Miên nhìn thấy con số chuyển khoản, mỉm cười hài lòng, nhưng cô bỏ qua phần tiền mà mở video trước. Video không dùng filter làm đẹp, quay nửa thân trên của người đàn ông — có lẽ do chính anh ta tự quay, gửi cho Hồ Tiểu Phương với lời nói về việc đang ở trường, sắp vào học, v.v.
Ánh mắt Vệ Miên dừng lại trên khuôn mặt anh ta. Bề ngoài sáng sủa, đẹp trai, nụ cười để lộ hàm răng trắng bóng, tạo cảm giác phóng khoáng và thiện cảm.
Nhưng tướng mạo tiết lộ nhiều hơn vẻ bề ngoài. Trên sống mũi anh ta có vân ngang, báo hiệu duyên phận với cha mẹ mỏng, thời gian gắn bó ngắn ngủi. Khi còn nhỏ, anh ta sống trong gia cảnh khá giả, nhưng năm mười bốn tuổi, cha mất, cuộc sống sa sút nghiêm trọng. Thời niên thiếu bỏ học, sau đó lang thang ngoài xã hội, làm việc không kiên trì, lười nhác, luôn muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Đôi mắt long lanh, chớp nháy liên tục. Vệ Miên nhận ra, người đàn ông có ánh mắt này thường đa tình, thay lòng đổi dạ, khó có thể cưỡng lại sự cám dỗ của phụ nữ.
Ngoài ra, miệng anh ta nhỏ, môi lại hơi méo xệch. Đàn ông miệng nhỏ thường khéo ăn nói nhưng khó tin cậy. Họ không có tham vọng, luôn muốn hưởng mà không chịu làm, gặp phụ nữ giàu có thì lại tỏ ra ân cần, chu đáo. Anh ta từng qua lại với vài người phụ nữ giàu có, nhưng thời gian không lâu, số tiền kiếm được cũng không đáng kể.
Xương gò má anh ta quá rộng, nhìn nghiêng thì nhô ra như góc nhọn tới sau tai, gọi là phản cốt. Điều này thể hiện anh ta là người vô tình, bẩm sinh tham tiền.
Vệ Miên gửi lần lượt phân tích của mình cho Hồ Tiểu Phương qua tin nhắn thoại. Cuối cùng, cô gửi thêm một tin nhắn chữ duy nhất: “Tìm về hướng tây nam, thành phố nhiều sông nước, nơi anh ta đang ở không xa lò hỏa táng.”
Gửi xong, Vệ Miên mới bấm nhận tiền, năm ngàn tệ vào tài khoản. Cộng với hai vạn của Hàn Hân Huệ hôm nay, tổng số tiền quyên góp của cô đã lên đến một nửa kế hoạch.
Bước sang tháng Mười Một, thời tiết ngày càng lạnh. Vệ Miên chưa có quần áo dày, nên hẹn vài người bạn cùng phòng đi mua sắm.
Khi mọi người vào cửa hàng thử đồ, Vệ Miên nhìn thấy một quán trà sữa cách đó không xa, bên kia đường. Miệng cô lập tức thèm thuồng, liền nói với Hồ Diễm Diễm một tiếng rồi vui vẻ chạy qua mua.
Vừa đi được vài bước, cô chợt cảm nhận có người áp sát, lướt qua sau lưng mình.
Ban đầu, Vệ Miên không kịp phản ứng, vì lúc đó cô đang đi cùng nhóm bạn qua vạch kẻ đường. Một chút va chạm là chuyện bình thường.
Nhưng người này khác. Anh ta dường như dùng nửa người, thậm chí cả cánh tay, áp sát lướt qua cô. Vệ Miên nhíu mày, quay đầu nhìn, nhưng không tiện dừng giữa đường, nên đi qua rồi đứng bên lề, quay lại quan sát.
Đó là một người đàn ông trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc vest xám, xách cặp tài liệu. Bề ngoài trông giống những người đi làm bình thường trong thành phố, thậm chí còn có vẻ thiện lương.
Nhưng khi Vệ Miên nhìn kỹ, anh ta liên tục len lỏi giữa đám đông, dùng nửa người để chạm vào những cô gái trẻ. Khi xung quanh ít người, anh ta sẽ đứng sang một bên, như đang dò xét, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Vệ Miên quan sát, thấy anh ta liên tục cọ xát qua những người đi qua vạch kẻ đường. Mỗi lần, nạn nhân đều khác nhau. Dù có cảm giác hành vi này bất thường, những người xung quanh vẫn chọn làm ngơ, chỉ mong kịp qua đường trước khi đèn xanh tắt. Ai nhận thấy dấu hiệu khả nghi cũng nhẫn nhịn, vì xung quanh quá đông người.
Mỗi khi người đàn ông chạm vào một cô gái, khóe miệng anh ta nhếch lên một cách tinh vi, thoáng khó nhận thấy. Cảm giác thỏa mãn bí mật, ẩn sau lớp mặt nạ lương thiện, khiến anh ta vô cùng sung sướng.
Vệ Miên nheo mắt, khẽ hừ một tiếng. Ngón tay cô khẽ động, nhanh chóng tụ tập một luồng Âm Sát (tà khí) ngay đầu ngón tay. Chỉ một cái búng nhẹ, luồng khí ấy lập tức phóng thẳng vào cơ thể người đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Luồng Âm Sát khiến anh ta mất kiểm soát ngay lập tức khi đang cọ xát vào một cô gái dáng người thướt tha, ngã nhào sang một bên. “Rầm!” một tiếng vang, anh ta lăn ra giữa đường lớn, nơi đông người qua lại.
Người đàn ông vô cùng xấu hổ, cố gắng đứng dậy ngay, nhưng dường như cú ngã quá mạnh, thử hai lần vẫn không thành công. Đám đông nhìn về phía anh ta ngày càng đông, mặt anh ta đỏ bừng, chỉ muốn chui xuống đất mà biến mất.
Lúc này, cô gái vừa suýt bị đụng lên tiếng, lo lắng: “Chú, chú không sao chứ?” Anh ta cười gượng gạo, ấp úng: “Không… không sao.”
Một chàng trai khác tiến đến, quan tâm hỏi: “Cần tôi đỡ chú dậy không?”
Người bạn đồng hành của anh ta khẽ kéo lại, nháy mắt ra hiệu. Thời buổi này, thấy người ta ngã mà dám lên đỡ ư?
Chàng trai liếc nhìn xung quanh, thấy vài người đã rút điện thoại ra quay phim, liền nói: “Không sao, đông người nhìn thế này, ông ta có lừa tôi cũng phải có người tin chứ!”
Đám đông ngày càng dồn mắt về phía người đàn ông, như đang đánh giá xem anh ta có đúng là loại người ấy không. Sự chú ý ấy khiến anh ta xấu hổ thêm gấp bội. Chống tay, chống chân, anh ta cố gắng đứng dậy lần nữa, và lần này mới thành công.
Thấy anh ta không sao, đám đông mới từ từ tản ra, giao thông trở lại bình thường. Người đàn ông tập tễnh đi về phía lề đường, dù không ngẩng đầu, cô vẫn cảm nhận được những ánh mắt dò xét từ xung quanh. Lúc này, anh ta không còn liều lĩnh như lúc nãy, mà lấy cặp tài liệu che mặt, di chuyển với tốc độ nhanh nhất cơ thể có thể chịu đựng để rời đi.
Vệ Miên không nhịn được cười thầm. Cú sát khí cô vừa áp vào cơ thể anh ta không chỉ khiến anh ta ngã, mà còn khiến anh ta mơ ác mộng vài đêm và gặp xui xẻo trong vài ngày tới.
Vệ Miên vỗ tay, xả bớt cơn bực, rồi vui vẻ tiến về phía quán trà sữa.
Mỗi cuối tuần, Vệ Miên đều trở về phòng trọ. Các cô gái cùng phòng tưởng cô có người thân ở Thanh Bình nên cũng không hỏi nhiều.
Sáng thứ Hai, trời bắt đầu mưa. Vệ Miên xem dự báo thời tiết thì biết cả ngày trời sẽ mưa to.
Khi xe buýt dừng ở chợ Bắc Sơn, một phụ nữ mang thai bụng lớn khoảng sáu, bảy tháng bước lên xe. Vệ Miên lúc đó đang cúi đầu chơi điện thoại, nhưng khi ngẩng lên, cô nhận ra một vật thể đang nằm trên vai người phụ nữ mang thai.
Cô nháy mắt bình tĩnh, cất điện thoại vào túi, đứng dậy và giơ tay ra hiệu với người phụ nữ.
Người phụ nữ mang thai hiểu ý Vệ Miên, liền cảm ơn cô và vịn vào lưng ghế từ từ ngồi xuống.
Bên cạnh, một bà cô tình cờ nhìn thấy, mỉm cười quan sát người phụ nữ mang thai hai lần, rồi thản nhiên lên tiếng: “Cái bụng cô này, nhìn chắc cũng được bảy, tám tháng rồi nhỉ?”
Người phụ nữ mang thai hơi ngượng ngùng cười, đáp: “Mọi người đều nói vậy, nhưng thực ra mới chưa đầy năm tháng, chỉ là bụng tôi hơi to thôi.”
Bà cô nghe vậy liền kinh ngạc, quay hẳn người lại: “Vậy là mang song thai à?”
Người phụ nữ mang thai càng ngượng ngùng hơn, lắc đầu: “Chỉ một đứa thôi.”
Ánh mắt Vệ Miên lướt qua bụng cô ấy. Cô lập tức nhận ra, đứa bé trong bụng chỉ có một. Vậy cái vật trên vai người phụ nữ từ đâu mà có?
Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Vệ Miên bỗng cảm thấy ấn đường đau nhói — Thiên Nhãn mở ra.