Thiên Nhãn hiện ra từng mảnh ký ức, giống như cố ý trả lời thắc mắc trong lòng Vệ Miên.
Ban đầu, mẹ Tần sống ở quê thị trấn nhỏ, không ngờ lại mang thai thêm lần nữa. Cha Tần biết tin thì mừng rỡ, bà cũng vậy, niềm vui xen lẫn ngạc nhiên.
Tần Đại Lượng từ cấp ba đã ở nội trú, số lần về nhà ngày một ít đi. Đến khi đậu đại học, mỗi năm chỉ trở về đôi ba lần, có năm còn chỉ về một lần. Nghỉ hè cũng thường ở lại trường để làm thêm hoặc tham gia nghiên cứu.
Cha Tần và mẹ Tần đều bận công việc riêng, cuộc sống vốn yên ả, ngoài những lúc thỉnh thoảng cảm thấy quạnh quẽ thì cũng chẳng có gì sóng gió.
Nhưng con trai sau khi tốt nghiệp lại chọn ở lại thành phố phát triển, không định quay về quê. Tương lai của hai vợ chồng già, gần như có thể thấy rõ trước mắt — sẽ phải dựa vào nhau, lặng lẽ sống hết quãng đời còn lại.
Chính trong lúc ấy, đứa trẻ ngoài ý muốn này xuất hiện, như một niềm vui bất ngờ. Sau khi bàn bạc, hai vợ chồng quyết định giữ lại, coi như món quà cuối cùng của tuổi trung niên.
Mẹ Tần kết hôn sớm, mới mười tám tuổi đã theo cha Tần. Vì vậy, khi Tần Đại Lượng hai mươi sáu tuổi, bà mới bốn mươi lăm. Cha Tần lớn hơn bà hai tuổi, vừa tròn bốn mươi bảy.
Điều kiện kinh tế của hai vợ chồng cũng khá ổn. Hiện tại thu nhập ổn định, sau này về hưu còn có khoản lương hưu không nhỏ. Tính toán sơ qua, khi cha Tần sáu mươi tuổi nghỉ hưu, đứa trẻ này vừa mười ba. Đến lúc đó ngoài lương hưu, chuyện nuôi một đứa con chẳng thành vấn đề.
Cả hai lại rất chú trọng chăm sóc sức khỏe, thân thể không có bệnh tật nghiêm trọng, tự tin sống đến bảy mươi tuổi cũng không khó. Như vậy, việc nuôi con trưởng thành hoàn toàn trong tầm tay.
Sau khi cân nhắc, họ quyết định giữ lại đứa trẻ. Chỉ lo Tần Đại Lượng phản đối, hai người tạm thời giấu không nói cho con trai biết.
Vì thế, khi Tần Đại Lượng đưa Đinh Tam Thu vừa mới phát hiện mang thai về nhờ mẹ chăm sóc, trước mắt anh ta lại là cảnh mẹ mình bụng đã nhô lên rõ rệt — mang thai đã được năm tháng.
Tần Đại Lượng từ nhỏ đã là con một, trong tiềm thức chưa bao giờ nghĩ rằng trong nhà sẽ xuất hiện thêm một đứa con khác. Cho dù người đó có là em ruột cùng mẹ sinh ra, trong mắt anh ta vẫn chỉ là một sự tồn tại xa lạ.
Trong lòng anh ta có chút khó chịu, nhưng đồng thời cũng hiểu nỗi cô đơn của cha mẹ, nên lựa chọn im lặng, không lên tiếng phản đối.
Thế nhưng, anh ta im lặng không có nghĩa là Đinh Tam Thu cũng im lặng được.
Đúng lúc đó, trên mạng đang rộ lên một vụ việc gây xôn xao: một người mẹ chồng kiên quyết sinh con thứ ba, sau đó ép con trai con dâu phải nuôi. Người con dâu không đồng ý, quan hệ mẹ chồng – nàng dâu căng thẳng đến mức tan vỡ. Cuối cùng, chỉ vì chuyện này mà cô con dâu bỏ lại đứa con mới bảy tám tháng tuổi, kiên quyết ly hôn.
Đinh Tam Thu đọc những tin tức này, lại nhìn vào hoàn cảnh của mình bây giờ, trong lòng không tránh khỏi hoang mang và bất an.
Một mặt, Đinh Tam Thu lo lắng nếu mẹ chồng sinh thêm con thì kiểu gì cũng sẽ đẩy trách nhiệm nuôi nấng sang vợ chồng họ. Cô tuyệt đối không chấp nhận chuyện phải nuôi con của người khác, cho dù người đó có là em ruột của chồng đi nữa. Huống hồ, chính cô cũng đang mang thai, mục đích đưa mẹ chồng từ quê lên Thanh Bình vốn là để chăm sóc cho mình. Thế nhưng giờ đây mẹ chồng cũng bầu bí, vậy thì rốt cuộc ai chăm sóc ai?
Điều khiến cô bận lòng hơn cả là vấn đề tài sản. Nhà họ Tần không phải nghèo khó, những năm qua cũng đã tích góp được một khoản không nhỏ. Trước nay, Đinh Tam Thu vẫn xem tất cả những gì bố mẹ chồng có sớm muộn gì cũng thuộc về vợ chồng cô, nên chưa bao giờ chủ động đòi hỏi. Nhưng nếu có thêm một đứa con nữa, tình thế sẽ khác hẳn. Người ta vẫn nói “con út là cục vàng trong tay cha mẹ”, đến lúc ấy bố mẹ chồng khó tránh khỏi thiên vị, dồn nhiều tài sản cho con thứ. Như vậy, phần của họ – những người con trưởng – ắt sẽ chẳng còn hợp lý.
Suy tới tính lui, trong lòng Đinh Tam Thu chỉ mong mẹ chồng bỏ ý định sinh thêm. Nếu thật sự thích trẻ con, thì chẳng phải đứa bé trong bụng cô bây giờ chính là cháu đích tôn của nhà họ Tần hay sao? Bà yêu thương nó còn chưa đủ, sao lại còn phải sinh thêm?
Mẹ Tần vốn kiên quyết giữ lại đứa bé, nhưng bà cũng hiểu rõ nỗi lo của con trai và con dâu, nên đã thẳng thắn ngồi xuống nói chuyện. Bà cam đoan rằng đứa trẻ này sẽ do hai vợ chồng già tự nuôi, tuyệt đối không làm phiền đến vợ chồng Đại Lượng. Bà còn hứa phần lớn tài sản sau này vẫn sẽ để lại cho con trai cả. Thế nhưng, những lời ấy vẫn không thể lay chuyển Đinh Tam Thu.
Cô ta cứng rắn phản đối, thậm chí ngay tại chỗ còn buông lời đe dọa: nếu mẹ chồng không bỏ cái thai, cô sẽ đưa chuyện này lên mạng cho thiên hạ phán xét, thậm chí ly hôn với Tần Đại Lượng.
Ban đầu, mẹ Tần vẫn còn kiên trì. Nhưng khi Tần Đại Lượng tìm đến, vừa khóc vừa cầu xin, bà cuối cùng cũng d.a.o động. Đinh Tam Thu thì sợ bà đổi ý, liền đích thân đưa bà vào bệnh viện, hạ quyết tâm đặt lịch phá thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế là, sinh mệnh nhỏ đã gần sáu tháng trong bụng, cứ thế mà biến mất.
Sau đó, mẹ Tần chỉ mới tịnh dưỡng được nửa tháng, đã bị con trai thúc giục vội vã đến Thanh Bình, ngày ngày hầu hạ con dâu.
Nhưng trong lòng bà làm sao không mang theo oán hận, nhất là khi thấy con dâu đang mang thai. Rõ ràng cả hai đều sắp làm mẹ, vậy mà con dâu lại tàn nhẫn bắt bà phải phá bỏ cái thai của mình.
Ban đầu mẹ Tần chỉ tính vỗ béo đứa trẻ trong bụng con dâu một chút, để khi sinh con dâu phải chịu khổ, coi đó như một cách để trút giận. Thế nhưng một hôm bà nghe lời thầy bói dưới chân cầu: những đứa trẻ bị phá bỏ như vậy có thể kiếp sau không đầu thai được tốt, hoặc bị đày xuống làm súc sinh, hoặc sinh ra tật nguyền.
Nghe xong, tim bà đau như bị cắt. Dù mối quan hệ mẹ con của bà và đứa trẻ chỉ kéo dài vài tháng, bà vẫn thật lòng yêu thương đứa bé. Mỗi khi nghĩ đến việc Đinh Tam Thu là người chủ mưu khiến đứa trẻ mất mạng, bà không sao giữ được bình tĩnh.
Rồi bà nảy sinh mưu toan “giữ con bỏ mẹ”. Bà đem theo vỏ quả thuốc phiện từ quê lên và âm thầm cho chút vào nồi canh, làm cho Đinh Tam Thu thấy món canh đó lạ kỳ ngon miệng.
Vệ Miên thu lại Thiên Nhãn, thở dài một hơi. Việc đúng – sai thật khó phân rõ, nhưng nhìn vào sự thật hiện tại thì Đinh Tam Thu có lỗi. Còn nếu mẹ Tần vẫn tiếp tục, bà chắc chắn sẽ phải chịu hậu quả nhân quả nặng nề.
Trong khi Đinh Tam Thu còn đang thay quần áo, Vệ Miên ngẩng đầu, nói giọng chậm rãi nhưng cương quyết: “Dì Tần, dì dừng lại đi! Nếu còn cướp đi thêm mạng người, khi mất rồi cũng khó mà đầu thai tốt được.”
Mẹ Tần bàng hoàng, tim đánh thình thịch: “Cô… cô nói gì thế?” Bà tự cho rằng việc mình làm kín đáo, ít ai biết, không ngờ vẫn bị phát giác.
Vệ Miên khẽ chỉ về phía nhà bếp, mặt không đổi sắc: “Những vỏ quả thuốc phiện kia, cùng ý định hãm hại chị dâu, dì nên thu lại hết đi.”
Mẹ Tần lặng lẽ nhìn chằm chằm Vệ Miên rất lâu, cuối cùng biết không thể che giấu được cô gái nhỏ này. Bà bật cười, tiếng cười chua chát, như mang cả nỗi bi thương.
“Cô nói nghe thì dễ… Vậy còn bảo bối thứ hai của tôi thì sao? Nó mất đi oan uổng như thế, kiếp sau không đầu thai tốt được, sao tôi có thể cam lòng bỏ qua?”
Vệ Miên thoáng cúi mắt, nhớ đến hình ảnh đứa bé nhỏ xíu kia đang bám chặt trên vai Đinh Tam Thu, cố gắng siết chặt cổ cô ta bằng đôi tay non nớt. Trong tất cả những người liên quan, nó mới là kẻ vô tội nhất.
“Cháu có thể làm một buổi lễ cúng siêu độ cho đứa trẻ,” Vệ Miên nói chậm rãi, giọng đầy chắc chắn. “Để nó được đầu thai kiếp sau trong an lành, khỏe mạnh và đủ đầy.”
Mẹ Tần nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, nhưng trong đáy mắt vẫn còn sự hoài nghi. Rõ ràng bà không tin Vệ Miên có khả năng đó.
Thấy vậy, Vệ Miên khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói thêm:
“Nếu dì không tin, cháu có thể cho dì gặp đứa bé một lần. Nó vẫn luôn ở trong nhà dì, chưa từng rời đi.”
Nước mắt mẹ Tần bất chợt tuôn rơi, bà đưa tay bịt chặt miệng, toàn thân run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng loạn đảo khắp căn phòng. “Ở đâu…? Bảo bối thứ hai của mẹ… đang ở đâu?”
Sự khẩn thiết trong giọng bà khiến sống mũi Vệ Miên cũng cay xè.
Cô chắp tay niệm chú, rồi đưa hai ngón tay khẽ lướt qua mí mắt mẹ Tần.
Đúng lúc đó, tiếng cửa phòng vang lên, Đinh Tam Thu thay đồ xong bước ra. Mẹ Tần theo phản xạ quay đầu lại — và ngay tức khắc nhìn thấy một bóng đen nhỏ bé đang bám chặt trên vai con dâu.
Đứa trẻ ấy gầy gò, mờ nhòe như làn khói, nhưng hình dáng lại quen thuộc khôn cùng. Không cần Vệ Miên nói thêm nửa lời, mẹ Tần cũng nhận ra: Đó chính là bảo bối thứ hai của mình, tuyệt đối không thể lầm!