Đinh Tam Thu cũng sững sờ, chẳng hiểu vì sao mẹ chồng lại ôm mặt khóc nức nở, nước mắt lã chã rơi xuống. Hơn nữa, ánh mắt bà rõ ràng dõi thẳng về phía mình — nhưng trực giác mách bảo, bà không thực sự nhìn vào cô.
Mẹ Tần thì lại thấy rõ ràng. Trên vai con dâu, một bóng dáng nhỏ bé gầy guộc đang bám riết, đôi cánh tay mảnh khẳng siết chặt lấy cổ cô ấy. Tư thế kia, chỉ cần không phải kẻ mù, cũng đủ biết đứa trẻ muốn làm gì.
Bà bật khóc nấc lên, tim đau như xé.
Vệ Miên khẽ thở dài: “Dì đã thấy rồi… Đứa trẻ ấy từ khi còn trong bụng đã có ý thức. Nó biết rõ vì ai mà mình không thể chào đời. Cho nên dù chỉ còn lại trong hình hài một oán linh, nó vẫn theo bản năng mà siết lấy cổ chị dâu Tần, muốn trả thù.”
“Thông thường, hồn phách trẻ sơ sinh vốn thuần khiết nhất. Nhưng oán khí trên người nó quá sâu nặng. Một khi oán niệm này kéo theo sát nghiệp, lại thêm việc đứa trẻ ra đi khi thần trí chưa kịp khai mở, hai điều cộng lại… sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến con đường đầu thai kiếp sau của nó.”
“Đừng nói nữa… xin cô đừng nói nữa!” – mẹ Tần bật khóc, chẳng còn giữ nổi chút thể diện nào. Đôi mắt bà đã sưng mọng, nước mắt rơi lã chã, hai tay run rẩy nắm chặt lấy tay Vệ Miên, nghẹn ngào cầu khẩn:
“Xin cô… xin cô hãy giúp nó. Tôi van cô… tôi hứa sẽ dừng lại, tôi dừng ngay bây giờ…”
Vệ Miên dịu giọng gật đầu:
“Dì yên tâm, cháu chắc chắn sẽ giúp nó.”
Hai người chỉ tập trung vào nhau, hoàn toàn không để ý đến Đinh Tam Thu đang đứng ngay cạnh, toàn thân nổi da gà, tóc gáy dựng đứng.
“Nguyên nhân không thể chào đời… vì tôi?”
Cô ấy lặp lại trong đầu, từng chữ như lưỡi d.a.o cắt vào tim.
Không thể chào đời… là ai?
Ý nghĩ vừa lóe lên, thân thể Đinh Tam Thu bỗng run bắn. Trên đời này, người duy nhất vì cô ấy mà không thể chào đời… chỉ có đứa em trai chưa kịp sinh của Tần Đại Lượng.
Nhưng… chẳng phải nó đã bị phá bỏ từ lâu rồi sao?
“Vô thức muốn g.i.ế.c tôi… để trả thù?”
Cô ấy lẩm bẩm, đầu óc choáng váng. Rõ ràng từng câu từng chữ đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau… lại thành một chuyện khiến cô ấy hoàn toàn không dám tin.
Khi nghĩ đến chỗ ánh mắt mẹ chồng vừa dừng lại, Đinh Tam Thu cảm thấy đôi vai vốn đã thường xuyên đau nhức nay càng thêm khó chịu. Cổ cô ấy bỗng thoáng nghẹn, như có thứ gì đó đang siết chặt.
Cô ấy vội đưa tay sờ vào nhưng chẳng thấy gì cả.
Lúc này chân tay Đinh Tam Thu càng mềm nhũn hơn, cô ấy vịn vào tường rồi từ từ trượt xuống ngồi bệt trên nền.
“Cô nói đi, cô nói tôi phải làm gì? Tôi sẽ nghe theo. Muốn tôi làm gì cũng được, tốn bao nhiêu tiền cũng được!” cô run rẩy cầu xin.
Mẹ Tần khóc một hồi, sau đó tạm lấy lại bình tĩnh. Dù mắt bà vẫn không rời được linh hồn đứa bé, bà tiến tới cố chạm vào nhưng tay xuyên thẳng qua nó, đứa bé cũng chẳng có phản ứng gì.
“Những thứ đó không cần thiết đâu,” Vệ Miên nói, giọng dịu lại. “Cháu sẽ làm phép cho nó.”
Vệ Miên rút một lá bùa từ trong túi, kẹp giữa hai ngón tay rồi khẽ lắc. Ngay lập tức, lá bùa tự bốc cháy, không cần gió cũng không cần lửa.
Cô cúi đầu niệm chú. Trước mắt, oán linh đen đặc kia dần dần nhạt đi, lớp khí đen mờ mịt bao quanh nó từng chút một tan biến, thay bằng dáng vẻ trong suốt. Trên gương mặt méo mó vì phẫn hận, nét dữ tợn cũng chậm rãi tan biến, thay thế bởi sự bình yên. Đôi tay nhỏ bé đang siết chặt cổ Đinh Tam Thu cũng dần buông xuống.
Nước mắt mẹ Tần lại trào ra, lần này là sự nghẹn ngào xen lẫn thương xót. Ánh mắt bà rưng rưng, như muốn khắc sâu hình ảnh linh hồn nhỏ bé kia vào tim. Đó là con của bà, đứa con chưa kịp chào đời…
Người thường đều sợ ma, bà vốn cũng vậy. Nhưng từ khi biết hình bóng mờ nhạt kia là cốt nhục của mình, nỗi sợ ấy hoàn toàn biến mất.
“Có ngọc không?” Vệ Miên hỏi khi lá bùa đã cháy hết.
Mẹ Tần khựng lại, rồi vội vàng tháo sợi dây chuyền phúc đậu trên cổ xuống, run run đưa cho cô:
“Cái này… được không?”
Vệ Miên nhìn kỹ, nhận ra mặt ngọc này chính là thứ mẹ Tần đeo hằng ngày, đã thấm hơi thở của bà. Cô khẽ gật đầu:
“Là vật tùy thân của dì thì càng tốt.”
Nói rồi, cô kết ấn bằng mấy ngón tay, từng động tác nhanh mà chặt chẽ. Một luồng sáng mờ lóe lên, linh hồn hài nhi trong suốt kia từ từ bị dẫn dắt, nhập vào trong mặt phúc đậu.
“Đứa trẻ này hồn phách chưa trọn vẹn,” Vệ Miên dặn dò, “cháu tạm đặt nó trong phúc đậu để ôn dưỡng. Dì cứ đeo bình thường, có hơi thở của mẹ cùng linh khí của ngọc bội sẽ nuôi dưỡng rất tốt. Vài năm nữa, khi hồn phách đủ đầy, cháu sẽ dẫn nó đi đầu thai.”
Cô trao trả lại mặt phúc đậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ Tần run rẩy đưa cả hai tay đón lấy, cẩn thận như sợ làm rơi mất. Bà áp chặt nó lên má, và ngay giây khắc ấy, dường như thật sự cảm nhận được hơi thở của bảo bối thứ hai ẩn bên trong.
Nước mắt ào ạt tràn ra, bà ôm mặt ngọc khóc nức nở, không sao dừng lại được.
Vệ Miên lặng lẽ nhìn, trong lòng cũng trĩu nặng. Cô chưa từng làm mẹ, nhưng cũng hiểu tình mẫu tử là sợi dây khó dứt bỏ nhất trên đời này.
Ánh mắt Vệ Miên dừng lại nơi Đinh Tam Thu đang nép bên tường. Nhân quả mà cô ta gây ra, sau này khi c.h.ế.t tự nhiên sẽ có người ở Địa Phủ tính sổ.
Ngược lại, khi nhìn sang mẹ Tần, Vệ Miên phát hiện tướng diện của bà đã thay đổi. Sát khí vốn lẩn khuất nay dần tan biến. Bà sẽ không còn bước vào vòng sát nghiệp nữa. Hơn thế, vốn dĩ mẹ Tần là người hiền lành, thường thích làm việc thiện, phúc báo chắc chắn vẫn đang chờ bà ở phía trước.
…
Khi về đến ký túc xá, vừa hay ba cô bạn cùng phòng cũng chuẩn bị đi học. Vệ Miên vội thay đôi giày đã ướt sũng, rồi cả bốn cùng nhau lên giảng đường.
Giảng đường ở tầng ba. Bốn người vừa bước lên cầu thang thì gặp vài sinh viên đang đi xuống.
Người đi đầu chính là chàng trai áo đen mà Vệ Miên từng chạm mặt lúc làm thủ tục nhập học. Một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, thế là đụng ngay chính diện.
Nhớ lại hôm ấy mình đã hỏi anh ta không ít chuyện, Vệ Miên mỉm cười, khẽ chào: “Chào anh.”
Tai chàng trai lập tức đỏ bừng, ấp úng đáp lại: “Học… học muội chào.”
Anh ta vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Vệ Miên đã nhanh chóng theo bạn lên lầu, chẳng quay đầu lại lần nào.
Chỉ có cô gái đen nhất trong nhóm, vừa đi vừa tò mò ngoái đầu nhìn anh ta mấy lần.
“Miên Miên, ai thế?”
Đợi cho nhóm sinh viên kia khuất hẳn, Trần Viện mới ghé sát thì thầm.
Vệ Miên chớp mắt, nhanh chóng hiểu ra, “Ý cậu nói người vừa nãy hả?”
“Ừ ừ, đúng rồi!”
“Tôi đâu có quen.”
Câu trả lời gọn lỏn khiến cả ba cô bạn lập tức nhìn nhau. Ai nấy đều không tin nổi — rõ ràng ánh mắt chàng trai kia vừa rồi viết to chữ có ý lên mặt.
Vệ Miên nhún vai, vẻ vô tội: “Tôi nói thật đó. Lần trước đi làm thủ tục nhập học, đúng lúc gặp anh ấy. Tôi hỏi khá nhiều, anh ấy đều kiên nhẫn trả lời, nên bây giờ gặp lại thì chào thôi. Chẳng phải mấy cậu cũng được anh ấy đăng ký cho sao?”
Hồ Diễm Diễm và Trần Viện đồng loạt lắc đầu.
Hồ Diễm Diễm bĩu môi: “Người đón tớ khác nha, thấp hơn một chút, lại còn hơi tròn tròn nữa.”
Trần Viện lập tức phụ họa: “Quan trọng là da còn đen! So với anh vừa nãy thì… chà, anh đó đẹp trai hơn hẳn!”
Phùng Tĩnh tròn mắt: “Đen? Có đen bằng cậu không?”
Trần Viện tức giận, lập tức xông tới đuổi đánh, cả nhóm cười đùa ồn ào bước vào lớp học.
Vừa ngồi xuống ghế, điện thoại của Vệ Miên rung lên.
Người gọi đến là Hồ Tiểu Phương.
Cô gái kia làm theo lời gợi ý của Vệ Miên, kiên nhẫn mai phục mấy ngày, cuối cùng cũng lần ra tung tích Vương Soái trong một khu nhà trọ cũ nát. Không ngờ hắn lại chọn chỗ ở ngay sát lò hỏa táng.
Dĩ nhiên Hồ Tiểu Phương không dại gì tự mình ra mặt, cô đã lập tức báo cảnh sát. Sống ở Thâm Quyến nhiều năm, cô vẫn có chút mối quan hệ nên việc báo tin khá thuận lợi.
Chỉ là sau đó cảnh sát nói thẳng: vì cô tự nguyện cho Vương Soái vay tiền, lại không có giấy nợ, bằng chứng duy nhất chỉ là biên lai rút một khoản tiền mặt lớn. Trong lịch sử trò chuyện Wechat với Vương Soái cũng chẳng hề có câu chữ nào liên quan đến chuyện vay mượn, ngoài mấy câu hỏi về tiến độ dự án.
Chuyện Vương Soái có thực sự vay tiền hay không, cuối cùng vẫn phải đợi tòa án phán quyết.
Điều đáng nói là hắn không đủ yếu tố cấu thành tội lừa đảo, nên sau khi bị tạm giữ 24 giờ, cảnh sát buộc phải thả người.
Họ cũng nhắc Hồ Tiểu Phương chuẩn bị tâm lý: lúc bắt giữ, toàn bộ số dư trong các tài khoản ngân hàng cộng thêm tiền mặt trên người Vương Soái chỉ chưa đến hai mươi vạn. Phần lớn số tiền còn lại… đã tiêu sạch.
Chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi, ba mươi vạn đã bốc hơi hết.