Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 29: Không Lẽ Đã Xúc Phạm Đến Gì Rồi?



 

Giữa tháng Chạp, người môi giới nhà đất bất ngờ liên hệ với Vệ Miên, thông báo chủ nhà sắp ra nước ngoài, tạm thời quyết định bán căn hộ, nên có thể sẽ có người đến xem bất cứ lúc nào. Tiền thuê cô chỉ mới đóng nửa năm, vừa khéo ở được đến cuối tháng Giêng.

 

Ánh mắt Vệ Miên dừng trên Tụ Linh Trận trong phòng. Nếu phải chuyển đi, tất cả sẽ phải sắp xếp lại từ đầu, nhân tiện cô cũng muốn cân nhắc dùng pháp khí tốt hơn để bố trí. Hồi mới đến, hành trang của cô chỉ vỏn vẹn một chiếc ba lô, vậy mà giờ nơi này đã đầy ắp vật dụng. Chỉ nghĩ đến chuyện dọn đi thôi, cô đã cảm thấy phiền phức.

 

Xem ra, cô nhất định phải có một mái nhà thuộc về riêng mình, để từ nay không phải nay đây mai đó nữa.

 

Trước đây, khi thuê nhà, Vệ Miên từng tiện miệng hỏi thử giá nhà ở Thanh Bình. Kết quả khiến cô chỉ biết lắc đầu cười khổ — với số tiền tiết kiệm hiện tại, ngay cả nghĩ cũng không dám.

 

Mấy ngày trước, mẹ Tần đã gửi tặng năm vạn để cảm tạ. Thật ra bà muốn đưa nhiều hơn, bởi với một người mẹ, sinh mệnh con cái vốn vô giá. Nhưng trong chuyện này Vệ Miên cũng được hưởng công đức, vì thế cô chỉ nhận năm vạn mà thôi.

 

Theo thói quen, Vệ Miên trích một nửa đem quyên góp. Cộng dồn với số tiền còn lại, tổng cộng cô cũng chỉ có chưa đầy mười sáu vạn trong sổ tiết kiệm. Số tiền này, đừng nói đến chuyện mua nhà, ngay cả khoản đặt cọc ban đầu ở Thanh Bình cũng chẳng đủ.

 

Xem ra, chỉ còn cách tiếp tục nỗ lực kiếm tiền mà thôi.

 

Khách hàng hiện tại của Vệ Miên đa phần đều là người thường. Cho dù quẻ kim có cao đến mấy thì cũng chỉ d.a.o động trong khoảng năm vạn đến mười vạn. Đến nay, số tiền lớn nhất cô từng nhận cho một lần xem quẻ cũng chỉ mới mười vạn, chưa từng có con số nào cao hơn.

 

Nếu muốn mua nhà, việc nâng giá trị mỗi quẻ là điều tất yếu. Quan trọng hơn, cô cần tìm cách tạo tên tuổi trong giới nhà giàu, bằng không, chỉ dựa vào mức một ngàn cho mỗi lần xem quẻ, e rằng ít nhất phải mất thêm vài năm nữa mới có khả năng mua nổi.

 

Cô cũng từng nghĩ đến việc mở tài khoản trên nền tảng video ngắn, học theo người ta livestream xem quẻ. Nhưng khổ nỗi, Vệ Miên không có chút kiên trì nào trong chuyện này. Mỗi lần mở ứng dụng, chưa đến một phút cô đã quên mất ý định ban đầu. Rốt cuộc, thay vì làm việc, cô lại mải miết lướt hết video này đến video khác, để rồi hàng giờ đồng hồ trôi qua trong vô ích.

 

Nhìn tin nhắn hẹn xem nhà mà người môi giới gửi đến, Vệ Miên chỉ có thể thở dài. Mua nhà vẫn còn quá xa vời… Thôi thì, trước mắt cứ chuẩn bị chuyển sang chỗ ở mới đã.

 

Từ sau khi Vệ Miên phá Trận Mượn Vận trên người, vận thế của Cao Hải Dương liền nghịch chuyển.

 

Những đối tác từng lạnh lùng quay lưng nay lại chủ động gọi điện, khẩn khoản hợp tác phát triển phần mềm. Những dự án đã bị bỏ xó nhiều năm bỗng dưng được săn đón trở lại. Ngay cả nhân viên cũ từng bỏ đi cũng tìm cách quay về, thậm chí có người bằng lòng làm không công. Khoản vay lớn mà trước kia anh ta cầu xin mãi chẳng được, giờ ngân hàng lại vui vẻ gật đầu.

 

Người, tiền, năng lực – tất cả đều có trong tay, Cao Hải Dương chẳng khác nào lật ngược bàn cờ một cách ngoạn mục. Khi mọi người còn cho rằng anh ta sắp tiêu đời, thì anh ta đã bất ngờ đứng dậy, và còn đứng cao hơn bất kỳ ai từng tưởng tượng.

 

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, công ty đã khôi phục về quy mô ban đầu, thậm chí còn có dấu hiệu mở rộng vượt trội.

 

Ân tình lúc gian nan, Cao Hải Dương ghi nhớ kỹ; mà những kẻ từng giễu cợt, nhục mạ anh ta… cũng sẽ chẳng bao giờ quên.

 

Thực ra chuyện lần này cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất nó khiến Cao Hải Dương nhìn thấu lòng người. Hóa ra những “anh em chiến hữu” ngày thường chỉ biết cụng ly hô hào, đến khi xảy ra chuyện thật sự thì chạy còn nhanh hơn thỏ.

 

Người duy nhất ra tay giúp anh ta lúc khó khăn chính là Lý Tuấn Bằng — trực tiếp đưa anh ta năm mươi vạn, thậm chí chẳng cần một tờ giấy nợ. Ân tình này, Cao Hải Dương khắc sâu trong lòng. Vì vậy, ngay khi công ty trở lại đúng quỹ đạo, bắt đầu có lợi nhuận, việc đầu tiên anh ta làm chính là chuẩn bị khoản tiền ấy để trả.

 

Hôm nay, anh ta đặc biệt mời Lý Tuấn Bằng một bữa cơm, định nhân lúc ăn uống sẽ trả tiền ngay trên bàn. Ngoài ra còn muốn bàn với anh em về một ứng dụng mua sắm mới. Anh ta đã đặt trước phòng riêng ở Thiên Hương Cư, lại cố tình đến sớm mười phút.

 

Cửa vừa mở ra, Lý Tuấn Bằng bước vào. Cao Hải Dương ngẩng đầu nhìn, sững sờ.

 

“Cánh tay cậu… bị sao thế?”

 

Lý Tuấn Bằng cảm ơn nhân viên phục vụ, ngồi xuống ghế. Nghe câu hỏi của bạn, anh thở dài một tiếng:

“Cậu đừng nhắc nữa, dạo này cứ như bị quỷ xui bám theo, làm gì cũng xui xẻo, đúng kiểu uống nước cũng sặc.”

 

“Thế cánh tay cậu sao rồi?”

 

Anh giơ cánh tay bó bột lên, cười khổ:

“Bị gãy đấy. Hôm trước đi đêm, chẳng hiểu sao cái nắp cống lại lỏng ra, tớ giẫm phải rơi xuống, lúc chống tay nên đập ngay vào miệng cống.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cao Hải Dương nghe xong cau mày, giọng có chút trách:

“Cậu gọi điện cũng không nói, biết thế tớ đã chẳng hẹn, để cậu nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe.”

 

“Ở nhà cũng chẳng yên đâu.” Lý Tuấn Bằng lắc đầu, khóe miệng cố gượng nụ cười, “Ra ngoài nói chuyện với cậu còn thoải mái hơn.”

 

Một lát sau, món ăn được bưng lên. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nhắc lại chuyện cũ xen lẫn chuyện công ty hiện tại, không khí dần ấm lại như xưa.

 

Đến khi gần ăn xong, Cao Hải Dương mới từ từ rút trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đẩy đến trước mặt bạn.

 

“Cái gì thế này?” Lý Tuấn Bằng hơi ngẩn ra, chau mày nhìn tấm thẻ.

 

Cao Hải Dương đẩy chiếc thẻ ngân hàng về phía trước, giọng dứt khoát:

“Đây là tiền trả nợ cậu.”

 

Lý Tuấn Bằng dùng khăn giấy lau miệng, nghe vậy không hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại sắc mặt trầm xuống. Anh đẩy chiếc thẻ trở lại, nói chậm rãi:

“Tớ không cần gấp khoản tiền này. Cậu đừng để ý người khác nói gì, cứ ưu tiên xoay xở cho bên cậu trước đã.”

 

Cao Hải Dương nhìn bạn, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Nhưng anh vẫn đưa chiếc thẻ trở lại, giọng kiên quyết:

“Tấm lòng của cậu tớ nhận, nhưng công ty tớ giờ đã vào guồng, thật sự không cần giữ lại nữa.”

 

Lý Tuấn Bằng hơi nheo mắt, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Anh đã từng nghe ngóng tình trạng công ty Cao Hải Dương lúc ấy tệ đến mức nào, sao chỉ hai tháng ngắn ngủi đã có thể ngược dòng như thế?

 

Cao Hải Dương phải kiên nhẫn giải thích hết lần này đến lần khác, Lý Tuấn Bằng mới chịu tin. Đến lúc ấy, trên mặt anh mới nở nụ cười vui mừng cho bạn:

“Cậu nhóc này, giỏi thật đấy. Quả nhiên là qua hết vận xui thì đến vận may!”

 

Cao Hải Dương xua tay, cười khẽ:

“Đâu phải tự dưng hết vận xui. Nếu không có Đại sư giúp đỡ, chắc tớ không thể lật lại được đâu. Nói thật với cậu, lúc đó tớ thậm chí còn nghĩ… không muốn sống nữa.”

 

Lý Tuấn Bằng không tin, bảo Cao Hải Dương kể rõ hơn.

 

Cao Hải Dương kể lại mọi chuyện, từ việc vợ phản bội đến những ngày tháng bế tắc suýt nghĩ quẩn. Giờ đã vượt qua, anh nói với vẻ thản nhiên, như thể tất cả chỉ còn là ký ức xa xôi.

 

Lý Tuấn Bằng ban đầu nghe mà tức thay cho bạn, nhưng khi nghe đến đoạn Vệ Miên ra tay tương trợ, sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc, trầm ngâm không nói gì.

 

Thấy vậy, Cao Hải Dương còn tưởng bạn mình vẫn lo lắng, định mở miệng an ủi, nào ngờ Lý Tuấn Bằng lại chần chừ lên tiếng:

“Hải Dương… cậu nói xem, dạo này nhà tớ cứ lộn xộn không yên, có nên tìm một vị Đại sư đến xem thử không?”

 

Cao Hải Dương ngạc nhiên:

“Nhà cậu xảy ra chuyện gì thế?”

 

Không trách anh không biết, hai tháng qua anh bận đến tối tăm mặt mũi, nhiều hôm thức trắng ở công ty, ngay cả ăn uống cũng qua loa, nói gì đến chuyện tụ tập bạn bè.

 

Lý Tuấn Bằng thở dài, hạ giọng:

“Vừa nãy tớ nói rồi đó, gần đây tớ cứ như bị vận xui quấn lấy. Không chỉ tớ, mà cả vợ lẫn con gái cũng gặp chuyện. Bố tớ thì trẹo lưng, mẹ tớ lại bị trật chân… Tóm lại mấy ngày nay trong nhà cứ liên tiếp xảy ra chuyện chẳng lành.”

 

Nói đến đây, ngay cả anh cũng thấy lạnh sống lưng, càng nghĩ càng thấy tà môn.

 

Thực ra, tối qua vợ anh ta cũng từng nhắc đến: cả nhà gần đây liên tiếp gặp xui xẻo, có khi nào vô tình đắc tội điều gì chăng, có nên tìm người đến xem giúp một chút?

 

Khi ấy Lý Tuấn Bằng chỉ coi là lời than thở vu vơ, không để trong lòng. Nhưng giờ nghe chính Cao Hải Dương kể lại những trải nghiệm chân thực của mình, ý nghĩ ấy lại trỗi dậy, càng lúc càng khó gạt bỏ.