May mà lúc này con dâu không có ở nhà, nếu không chắc bà cụ cũng chẳng dám nói ra những lời này.
Lý Tuấn Bằng thật sự không biết nói gì, anh không ngờ đến tận bây giờ mẹ mình vẫn còn khăng khăng mong có cháu trai. Vợ anh mang thai mà cả hai đều không hay, mãi đến mấy ngày trước khi thấy có dấu hiệu bất thường mới vội đưa đi bệnh viện kiểm tra.
Nhưng đã quá muộn, đứa bé không giữ được. Hai vợ chồng bàn nhau tốt nhất đừng cho bà cụ biết, kẻo bà lại lo lắng, trách móc.
“Mẹ, con đã nói rồi mà, có Nãi Nãi một đứa là quá đủ rồi. Con thứ hai thì cứ thuận theo duyên phận, sao mẹ cứ luôn hối thúc con chuyện này vậy?”
“Chính sách hai con đã mở rồi, không sinh thì còn chờ gì nữa. Đến lúc về già con sẽ hiểu, chỉ có con gái thì chẳng trông cậy được gì, trong nhà phải có con trai mới vững chãi. Mẹ nói vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi!” – bà cụ bất mãn trách móc.
Thực ra trong lòng bà cụ còn nghĩ, Lý Tuấn Bằng vừa có tài vừa có của, nếu không có con trai thừa kế thì sau này khối tài sản ấy chẳng phải rơi vào tay người ngoài sao, như vậy chẳng khác nào thiệt thòi lớn!
Vệ Miên nhìn thấu mọi chuyện, nhưng nhất thời cũng chẳng biết nên mở lời thế nào.
“Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ, phía bên phải chính là phương Tây của ngôi nhà. Theo Bát Quái, phương Tây thuộc quẻ Đoài. Vị trí này nếu được coi là cát thì sẽ mang lại hòa thuận cho gia đình, dễ sinh quý tử võ chức, đồng thời còn có cơ may tài lộc bất ngờ. Nhưng nếu rơi vào hung cục thì nhẹ thì sinh chuyện thị phi, nặng thì vướng vào tai nạn xe cộ, thương tật, kiện tụng hay thậm chí lao ngục.”
Nói đến đây, sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi, đưa mắt nhìn nhau.
Vệ Miên nghiêm giọng tiếp: “Bà cụ đã đào hố ngay tại vị trí Bạch Hổ rồi bỏ trống, như vậy chính là phạm phải thế ‘Bạch Hổ Khai Khẩu’. Đây là một trong những loại hình sát cực kỳ nguy hiểm. Người gặp phải sát này sẽ liên tục gặp chuyện thị phi, vướng tiểu nhân hãm hại, gia đạo bất hòa, nữ giới dễ mắc bệnh phụ khoa, sảy thai, thậm chí nặng hơn còn có thể dẫn đến vô sinh hoặc huyết quang tai ương.”
“Trong thế Bạch Hổ Sát, người bị ảnh hưởng trực tiếp và nặng nề nhất chính là nữ chủ nhân trong nhà. Cũng vì vậy mà con dâu ngài mới không giữ được đứa bé.”
"Cái gì!!"
Bà cụ kinh ngạc đến mức phải vịn chặt khung cửa, cây gậy trong tay cũng quên mất không còn giữ nữa.
“Cô… cô gái nhỏ, cô vừa nói gì vậy? Tú Trân… nó bị sảy thai ư? Nó có thai từ bao giờ?” – giọng bà run rẩy, chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai. Trong đầu bà chỉ vang vọng mãi bốn chữ “bị sảy thai” mà Vệ Miên vừa nói. Con dâu mang thai, bà còn chưa kịp hay biết thì đứa bé đã không còn! Đứa cháu trai mà bà mong mỏi suốt bao năm, vậy mà lại vì chính cái hố do bà đào mà mất đi!
Dù Vệ Miên không hề nói rõ là trai hay gái, nhưng trong lòng bà cụ, đứa con thứ hai này chắc chắn phải là con trai.
Lý Tuấn Bằng đứng lặng, gương mặt trĩu nặng, không thốt được lời nào. Cao Hải Dương thì chỉ cảm thấy trớ trêu, người khát khao có cháu nhất lại chính là người vô tình tạo ra thế Bạch Hổ Sát, khiến đứa bé chẳng thể giữ nổi.
“Đại sư…” Lý Tuấn Bằng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng đầy bất an, “chẳng phải chỉ đào đi một cây hồng thôi sao, sao có thể nghiêm trọng đến mức ấy? Chẳng lẽ về sau trong sân nhà, ngay cả hoa cỏ cũng không được động đến nữa sao?”
Vệ Miên khẽ lắc đầu:
“Lá số bát tự của Lý tiên sinh trước đây tôi đã xem qua, theo lý thì cho dù có phạm Bạch Hổ Sát, sức ảnh hưởng cũng không đến mức quá nặng nề. Nếu không có yếu tố thúc đẩy, sát khí này vốn khó phát tác mạnh mẽ.”
Cô dừng lại một thoáng rồi mới nói tiếp:
“Nhưng vừa rồi tôi khởi quẻ cho ngài, thì thấy phương vị này lại trùng khớp với lưu niên chiếu mệnh trong năm nay. Chỉ cần động thổ hoặc để phát sinh chướng ngại ở đây, sát khí lập tức được kích hoạt, biến thành hung họa.”
Trong phong thủy, cát hung của lưu niên (từng năm) được xác định dựa vào can chi khởi vận của bát tự, vốn không cố định. Đây mới chỉ là lưu niên, nếu chẳng may gặp thêm vận niên tương khắc thì tai họa sẽ càng nặng nề hơn.
“Chuyện đã xảy ra rồi thì có trách cũng vô ích, quan trọng là tìm cách hóa giải và bổ cứu.”
Lý Tuấn Bằng nhìn mẹ mình đang rưng rưng nước mắt, khẽ thở dài rồi quay sang, giọng đầy cung kính:
“Đại sư, xin hỏi tình trạng nhà tôi… vẫn còn cách hóa giải chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Miên khẽ gật đầu.
“Đương nhiên là có cách hóa giải. Chỉ cần lấp kín cái hố kia lại, sau đó đặt một đôi Kỳ Lân ở hai bên cổng chính, tốt nhất là loại có cánh, chất liệu không quan trọng.”
Vừa nói, Vệ Miên vừa lấy la bàn từ trong túi ra, xin bát tự của vợ Lý Tuấn Bằng, rồi đi một vòng đo đạc khắp biệt thự.
Chẳng bao lâu, cô quay lại đứng trước cổng:
“Ở đây treo thêm hai xâu Ngũ Đế Tiền thật, kết hợp với Kỳ Lân thì hiệu quả càng tốt.”
Lý Tuấn Bằng hơi ngẩn người. Anh từng nghe qua Ngũ Đế Tiền, nhưng chữ “thật” mà Đại sư nhấn mạnh khiến anh khó hiểu, nên không kìm được mà hỏi lại.
Vệ Miên liền lấy điện thoại ra, thao tác rất thuần thục, mở Taobao:
“Ngài xem, chỉ cần tìm ‘Ngũ Đế Tiền’, sẽ thấy đủ loại hàng hóa đủ kiểu, đúng không?”
Lý Tuấn Bằng gật đầu, ánh mắt còn mang chút hoang mang.
Vệ Miên chậm rãi nói tiếp:
“Loại Ngũ Đế Tiền bán tràn lan trên mạng kia, đối với tình trạng nhà ngài hoàn toàn vô dụng. Ngũ Đế Tiền chân chính phải được cấu thành từ năm loại tiền cổ: Tần Bán Lạng, Hán Ngũ Thù, Khai Nguyên Thông Bảo thời Đường, Tống Nguyên Thông Bảo thời Tống và Vĩnh Lạc Thông Bảo thời Minh. Hiện nay nhiều người gọi chung là Đại Ngũ Đế Tiền. Nhà ngài cần dùng chính là loại này.”
Mấy đồng tiền ấy đều là cổ vật, người bình thường muốn tìm đủ bộ chắc chắn không dễ. Nhưng với điều kiện và năng lực của Lý Tuấn Bằng, Vệ Miên biết rõ đây không phải vấn đề.
Quả nhiên, khi nghe đến việc cần tiền cổ, anh chỉ lặng lẽ ghi nhớ, hoàn toàn không tỏ vẻ khó khăn.
Nhà họ Lý hiện có năm người, trước khi rời đi, Vệ Miên thuận tiện để lại cho mỗi người một tấm Phù Bình An. Tất nhiên, những thứ này cũng đều có giá của nó, không phải miễn phí.
Tối hôm đó, vợ Lý Tuấn Bằng xuất viện trở về. Sau khi nghe chồng kể lại nguyên nhân dẫn đến việc mình sảy thai, cô chỉ lặng lẽ thở dài, tuyệt nhiên không trách móc mẹ chồng nửa lời.
Ngược lại, bà cụ nghe con dâu như vậy thì càng thêm xót xa. Bà ngồi bên cái hố hồi lâu, vừa lau nước mắt vừa tự tay xúc từng xẻng đất lấp đầy. Ngay cả khi Lý Tuấn Bằng bước tới định giúp, bà cũng kiên quyết không cho, nhất định phải tự mình hoàn thành.
Từ đó về sau, bà cụ không còn một lần nào nhắc chuyện thúc giục con dâu sinh thêm con nữa. Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
...
Chiều hôm sau, Vệ Miên lại đến nhà họ Lý, giúp khai quang cho đôi Kỳ Lân đồng rồi đặt trang trọng ở hai bên cổng lớn, sau đó treo Ngũ Đế Tiền lên vị trí đã định.
Ngay khi hai pháp khí được an vị, cô liền nhận thấy luồng sát khí mờ mịt trong nhà họ Lý dần dần tan biến, không khí cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Hôm nay, vợ Lý Tuấn Bằng – Lư Tú Trân – cũng có mặt ở nhà. Cô vốn không rõ là do tâm lý tác động hay thực sự có thay đổi, nhưng rõ ràng từ trước đến nay, cơ thể cô thường xuyên lạnh lẽo bất thường, lại đau nhức khắp người. Thế mà sau khi Vệ Miên bày xong hai vật phẩm, toàn thân cô bỗng thấy ấm áp, cảm giác dễ chịu lan tỏa rõ rệt.
Điều khiến Lư Tú Trân kinh ngạc nhất là vùng tử cung vốn luôn hàn lạnh nay lại ấm lên một cách kỳ diệu, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả khi cô đeo Phù Bình An.
Trong lòng Lư Tú Trân thầm cảm khái: vị Đại sư trẻ tuổi này quả thật không thể đánh giá chỉ qua bề ngoài.
Người đưa Vệ Miên về vẫn là Cao Hải Dương. Ngồi ở ghế sau, cô vừa nhìn điện thoại vừa nhận được thông báo biến động tài khoản.
Thực ra Lý Tuấn Bằng cũng không rõ mức phí cụ thể của Vệ Miên là bao nhiêu. Ban đầu, anh tìm đến cô thông qua Cao Hải Dương, mà khi ấy Cao Hải Dương vẫn chưa thanh toán gì. Lần này tận mắt chứng kiến năng lực của Vệ Miên, trong lòng anh vừa bội phục vừa muốn kết giao lâu dài. Nghĩ rằng sau này có việc gì cũng dễ mở lời, anh liền dứt khoát chuyển khoản thẳng năm mươi vạn.
Vệ Miên nhận tiền, trích ra một nửa để làm từ thiện, phần còn lại chuyển vào chiếc thẻ thứ hai mà cô mở riêng để tiết kiệm. Chiếc thẻ thứ nhất thì vẫn dùng cho công việc kinh doanh – nơi nhận các khoản “quẻ kim”.