Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 32: Cháu Trai Ở Đâu



 

“... Lúc ấy tớ mở cái túi ra, các cậu đoán thử xem, bên trong là gì?”

 

Đứng giữa phòng ký túc, Vương Hiểu Kỳ khoa tay múa chân, vẻ mặt đầy kịch tính.

 

“Một túi rác?” – Phùng Tĩnh nhanh miệng đoán.

 

“Chính xác hơn đi,” Vương Hiểu Kỳ liên tục lắc đầu, ra vẻ thần bí, “Cũng là rác, nhưng thử đoán xem là loại rác gì.”

 

“Thì chắc là mấy thứ linh tinh thôi, giống y như trong thùng rác của bọn mình ấy.” Hồ Diễm Diễm cũng bị kéo sự chú ý, góp lời.

 

“No, no, no!” Vương Hiểu Kỳ giơ ngón tay lắc lắc, giọng nhấn mạnh: “Ghê tởm hơn cả đống đó gấp trăm lần.”

 

Ngay cả Trần Viên vốn đang im lặng cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm: “Không lẽ là... giấy vệ sinh?”

 

Vương Hiểu Kỳ thấy ánh mắt của cả phòng đều dán chặt vào mình, cuối cùng cũng không vòng vo nữa, nghiêm túc phun ra một câu:

 

“Thật ra… là một túi băng vệ sinh hằng ngày.”

 

Trong nháy mắt, bầu không khí bỗng chững lại.

 

Thấy trên mặt mấy người vẫn chưa hiện rõ sự ghê tởm như cô mong đợi, Vương Hiểu Kỳ hít sâu một hơi, bổ sung cú chốt hạ:

 

“Và! Toàn bộ đều là loại đã dùng rồi!”

 

“Ọe—” Phùng Tĩnh lập tức ôm bụng, gập người xuống, suýt thì nôn thật.

 

Vương Hiểu Kỳ lập tức nhào tới, vẻ mặt đầy thấu hiểu, vỗ lưng cô bạn, giọng ai oán:

“Thật đó! Lúc tớ nhìn thấy cũng y chang cậu, suýt nôn tới bật khóc luôn.”

 

Cô bĩu môi, xua tay một cái, như thể nghĩ đến cảnh tượng khi ấy mà da gà nổi khắp người:

“Cho nên tớ mới nói, tớ thực sự không thể ở lại cái ký túc xá đó thêm một ngày nào nữa. Không hề phóng đại đâu!”

 

Nói đến đây thôi mà Vương Hiểu Kỳ lại thấy cổ họng cuộn trào, suýt nữa buồn nôn thêm vài lần. Ai mà thấu được nỗi khổ của cô chứ? Rõ ràng cũng là một nữ sinh thuần khiết, vừa rời ghế cấp ba, vậy mà lại phải đối mặt với cảnh tượng biến thái đến mức này.

 

Vệ Miên đã ở đây gần nửa năm, đương nhiên biết rõ băng vệ sinh hằng ngày là thứ gì. Thấy vẻ mặt khoa trương, tay chân múa may của Vương Hiểu Kỳ, cô không nhịn được mà khúc khích bật cười.

 

“Còn cười được hả? Cười nữa xem!” Vương Hiểu Kỳ lập tức trừng mắt, nói xong liền vươn hai tay ra, lao tới cù lét Vệ Miên.

 

“Ha ha ha ha.”

 

“Ha ha.”

 

“Tớ sai rồi, ha ha, tớ thật sự sai rồi—”

 

Thấy hai người đùa nghịch, ba cô còn lại cũng nhanh chóng nhập cuộc, cả phòng ký túc xá vang dội tiếng cười đùa ầm ĩ một lúc lâu. Đến khi ai nấy ôm bụng, cười đến chảy nước mắt thì mới chịu dừng lại.

 

Vệ Miên vừa lau khóe mắt, vừa bất chợt quay sang nhìn Vương Hiểu Kỳ:

“Hiểu Kỳ, trên mặt cậu có tướng đào hoa đang nở rộ, hôm nay kiểu gì cũng gặp vận đào hoa cho xem!”

 

“Vệ Thần Toán lại bắt đầu rồi đấy à?” Vương Hiểu Kỳ bật cười, vươn tay véo má Vệ Miên một cái rồi đứng dậy, “Thôi, không đùa với các cậu nữa, tớ phải về giặt đồ đây. Có ai muốn giặt chung thì hẹn ở phòng giặt nhé!”

 

“Tớ, tớ!” Trần Viên nhanh nhảu giơ tay, “Áo tớ bị dính dầu từ bữa trưa, giặt mãi chưa sạch.”

 

“Ok, vậy tớ quay về lấy đồ trước.”

 

Nói xong, Vương Hiểu Kỳ trở lại ký túc, bỏ đống quần áo bẩn vào chậu. Vừa định ôm đi thì mới phát hiện xà phòng đã hết sạch. Bất đắc dĩ, cô đặt chậu xuống, cầm điện thoại rồi bước ra ngoài, hướng thẳng đến siêu thị trong trường.

 

Mua xà phòng xong, vừa bước ra khỏi siêu thị, Vương Hiểu Kỳ liền bắt gặp một đàn anh cùng câu lạc bộ hớt hải chạy tới. Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, vừa thở hổn hển vừa lắp bắp:

 

“Vương Hiểu Kỳ… tôi… tôi thích cậu!”

 

Chưa kịp để cô phản ứng, cậu ta đã vội vàng nhét một phong thư vào tay rồi xoay người chạy biến, để lại Hiểu Kỳ đứng ngẩn ngơ giữa gió chiều, trong tay vẫn nắm chặt lá thư còn vương hơi ấm.

 

Trong đầu cô chỉ vang lên một ý nghĩ: Trời ạ, thời đại nào rồi mà vẫn có người viết thư tình chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lời Vệ Miên quả nhiên ứng nghiệm — cô thật sự gặp vận đào hoa rồi!

 

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Vệ Miên vừa rời khỏi văn phòng môi giới. Từ xa, cô đã thấy dưới chân cầu vượt có một người mặc đạo bào, đang bày bàn xem bói cho người qua đường.

 

“Thí chủ à,” vị đạo sĩ kia vừa xoa tay người phụ nữ vừa nheo mắt, miệng phát ra hai tiếng “chậc chậc”, ra vẻ thâm sâu khó lường. “Mệnh cách của cô vốn cực tốt, hễ muốn làm gì là làm được, chẳng việc nào không thành. Từ nhỏ cô đã may mắn, thường xuyên nhặt được tiền, nếu không nhặt tiền thì cũng nhặt được những thứ hữu dụng. Không tin thì về hỏi mẹ cô thử xem.”

 

Ông ta hạ giọng, ngừng lại một chút rồi tiếp, “Chỉ là năm nay vận niên bất lợi, cho nên cô mới liên tục gặp chuyện xui xẻo. Nghĩ kỹ xem, có phải dạo gần đây cô chẳng còn nhặt được tiền, cũng chẳng có việc tốt nào rơi xuống đầu không?”

 

Người phụ nữ nghe vậy liền ngẩn ra, sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt bỗng sáng lên, kích động nói: “Đại sư, ngài nói chẳng sai chút nào! Đúng là từ năm nay tôi không còn nhặt được tiền nữa, ngay cả cơ hội thăng chức cũng tuột khỏi tay. Ngài xem… còn có cách nào hóa giải không?”

 

Đạo sĩ vuốt cằm, liếc nhanh về phía tấm bảng ghi giá dịch vụ cùng chiếc thùng giấy đặt bên cạnh. Nhìn thấy trong thùng đã có vài tờ tiền trăm, khóe mắt ông ta thoáng cong lên.

 

Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ khó xử, khẽ lắc đầu, giọng nửa do dự nửa thăm dò: “Cái này thì… cũng không dễ nói đâu…”

 

Người phụ nữ lập tức hiểu ý, vội vàng rút một tờ một trăm tệ bỏ vào thùng giấy:

“Đại sư, ngài nhanh nói cho tôi biết, tiếp theo tôi phải làm gì?”

 

Đạo sĩ đang chuẩn bị lên giọng thì bất ngờ bị một bà cụ chen tới, chỉ thẳng mặt mắng:

 

“Đồ lừa đảo! Ngươi rõ ràng nói chỉ cần ta cúng tiền hương khói thì cháu trai ta sẽ bình an, vậy mà nó đã mất liên lạc hai ngày nay, tìm thế nào cũng không thấy! Ngươi mau khai ra, tại sao dám gạt ta!”

 

Vừa mắng, bà cụ vừa vung tay đánh liên tiếp vào người đạo sĩ, khiến xung quanh lập tức tụ lại một đám đông xem náo nhiệt.

 

Đối phương là một bà già, đạo sĩ dĩ nhiên không dám ra tay, chỉ có thể co đầu ôm mặt, chật vật lùi lại, dáng vẻ cực kỳ thảm hại.

 

Bà cụ túm chặt lấy cổ áo ông ta, giọng run run mà dữ dội:

 

“Ngươi mau nói rõ cho ta biết cháu trai ta giờ đang ở đâu! Nếu hôm nay ngươi không nói, ta lập tức báo công an, để họ đến đây bắt ngươi, xem ngươi còn dám bày trò lừa người nữa không!”

 

Đạo sĩ thấy người vây quanh càng lúc càng đông, bà cụ lại càng kích động, tim ông ta hoảng loạn. Ông ta sợ hễ mở miệng bừa bãi thì sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, đến lúc đó không khéo lại bị đánh hội đồng.

 

Ban đầu ông ta còn nghĩ chỉ cần bà cụ mắng chửi cho hả giận rồi sẽ bỏ đi, không ngờ lần này bà túm chặt lấy không hề buông.

 

Bị ép đến đường cùng, đạo sĩ hạ giọng cầu xin:

 

“Bà ơi, tôi cũng chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi, hà tất phải làm căng thế này… cùng lắm tôi trả lại tiền cho bà được chưa?”

 

Nghe vậy, bà cụ lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt lã chã rơi xuống:

 

“Ta không cần tiền! Ta chỉ muốn biết cháu trai ta rốt cuộc ra sao, sống hay chết, nó đang ở đâu!”

 

Đạo sĩ nghe xong, mồ hôi túa ra khắp trán. Những lời ông ta phán trước đó toàn là bịa đặt, làm gì biết được sống c.h.ế.t của cháu trai bà cụ.

 

Ngay lúc tình hình hỗn loạn, người phụ nữ vừa nhờ xem quẻ liền nhanh trí thò tay vơ một nắm tiền trong thùng giấy, sau đó xoay người bỏ chạy không ngoái lại.

 

Đạo sĩ vừa thấy, lập tức hoảng hốt gào to:

 

“Ê, cô quay lại cho tôi! Cô chỉ bỏ có một trăm thôi, sao lại cầm hết tiền của tôi đi! Mau trả lại đây, đó là tiền của tôi!!”

 

Người phụ nữ chẳng buồn để ý, cắm đầu chạy càng lúc càng xa.

 

Đạo sĩ tức giận, giãy giụa muốn đuổi theo, nhưng bà cụ vẫn níu chặt không buông, một mực bắt ông ta phải nói rõ ràng về cháu trai mình.

 

Hai người cứ thế giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ, càng lúc càng thu hút thêm nhiều người đứng lại xem.

 

“Ở hướng Đông Nam.” Vệ Miên đột ngột cất lời.

 

Câu nói vừa thốt ra khiến đám đông xung quanh thoáng sững sờ. Vị đạo sĩ vốn chẳng để tâm lời đó thật hay giả, chỉ thấy có người lên tiếng liền tranh thủ lúc bà cụ hơi ngẩn người, định gỡ tay thoát ra.

 

Nhưng Vệ Miên đã nhìn thẳng vào bà cụ, giọng điệu bình tĩnh mà chắc nịch:

 

“Bà ơi, cháu trai bà hiện ở hướng Đông Nam. Mau báo cho người nhà, để họ lập tức đi tìm!”