Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 39: Ghi Nhớ Từng Chữ Không Sai



 

Vệ Miên mời hai bà cụ ngồi xuống ghế sofa. Căn hộ này từ ngày cô thuê đến giờ, đây là lần đầu có khách đến chơi. Lúc này cô mới nhận ra mình đã quen với cuộc sống một mình, đến cả cốc nước tiếp khách cũng không chuẩn bị sẵn.

 

Cô cười nhẹ, có chút gượng gạo:

 

“Hai bà cứ nói thẳng đi, muốn xem chuyện gì?”

 

Bà Tống từ lúc bước vào chỉ lễ phép chào Vệ Miên một tiếng, sau đó vẫn im lặng, không nói thêm câu nào. Đến khi nghe Vệ Miên hỏi, trong mắt bà mới ánh lên một tia hy vọng.

 

Bà Hoàng khẽ vỗ tay bạn mình, rồi thở dài:

 

“Để tôi nói thay bà ấy vậy.”

 

“Tôi họ Hoàng, bà ấy họ Tống, hai chúng tôi là bạn già đã mấy chục năm.”

 

“Cháu gái nhà bà Tống, mấy năm trước nghe người ta bảo ở Thâm Quyến dễ kiếm tiền, liền theo người ta vào đó làm việc. Lúc đầu còn thường xuyên gửi tiền về, cũng hay gọi điện cho người nhà, thậm chí năm nào cũng tranh thủ về quê một lần.”

 

“Nhưng từ sau Tết năm nay thì bặt vô âm tín. WeChat không trả lời, điện thoại gọi cũng không được, khiến bà bạn già này lo lắng đến mất ăn mất ngủ, sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện.”

 

“Chúng tôi thậm chí còn báo cảnh sát, cũng tự đi Thâm Quyến tìm. Nhưng cảnh sát địa phương tra xét một hồi, cuối cùng chỉ bảo không tìm thấy người. Giờ đã lập hồ sơ mất tích, nói có thể tiếp tục theo dõi, nhưng vì không có bằng chứng cho thấy đứa nhỏ gặp bất trắc, nên không thể huy động nhiều nhân lực để tìm kiếm. Họ còn nói chưa chắc là xảy ra chuyện, cũng có thể là cô bé tự mình lẩn tránh.”

 

Vệ Miên khẽ cau mày:

“Lẩn tránh?”

 

Bà Hoàng gật đầu, giọng đầy bất lực:

 

“Cảnh sát nói không loại trừ khả năng cháu bé cố tình lẩn tránh. Họ điều tra được rằng con bé đang nợ bên ngoài hơn mười vạn, có thể vì sợ chủ nợ tìm tới nên mới cắt đứt liên lạc với tất cả.”

 

Nghe đến đây, bà Tống vốn im lặng từ đầu bỗng bật lên, giọng run run nhưng kiên định:

 

“Không thể nào! Tình Tình tuyệt đối không bỏ trốn. Con bé chẳng hề thiếu tiền. Số tiền nó gửi cho tôi mỗi năm đã hơn mười vạn rồi, sao lại vì món nợ nhỏ ấy mà biến mất?”

 

Bà Tống tin chắc cháu gái mình không phải mất tích vì trốn nợ. Tình Tình do chính bà nuôi nấng từ nhỏ, bà hiểu rõ tính nết của cháu. Cô bé có ham tiền, nhưng tuyệt đối không hoang phí. Tiền kiếm được phần lớn đều để dành, nói rằng chỉ khi có tiền trong tay mới thấy an tâm.

 

Mấy năm nay, số tiền cháu chuyển cho bà giữ đã vượt quá ba mươi vạn, toàn bộ vẫn nằm nguyên trong thẻ. Với khoản tiết kiệm ấy, làm sao lại phải chạy trốn vì nợ mười vạn? Huống hồ, tình cảm bà cháu rất gắn bó, cứ cách ba ngày là nhất định phải gọi video cho bà một lần.

 

Ánh mắt Vệ Miên khẽ lướt qua Cung Tử Tức trên gương mặt bà Tống, rồi trầm giọng:

“Bà cụ, e rằng kết quả tôi tính được sẽ không mấy khả quan, bà có muốn tôi xem tiếp không?”

 

Đôi mắt bà Tống đã rưng rưng, nhưng bà gật đầu thật mạnh: “Xem đi!”

 

Bà Tống lặng lẽ lấy từ trong túi ra tấm ảnh và giấy ghi sinh thần bát tự đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Vệ Miên.

 

Vệ Miên vừa liếc qua đã nhìn rõ mọi thứ, nhưng trước khi mở lời, cô vẫn dặn dò:

“Tôi vốn không quen nói những câu hoa mỹ. Có điều gì nhìn thấy, tôi sẽ nói thẳng. Có thể sẽ hơi khó nghe, nhưng đó là sự thật.”

 

Bà Tống gật đầu, ánh mắt tràn đầy kiên quyết. Đã bước chân đến đây, dù nghe điều hay hay dở, bà cũng đều phải nghe. Huống chi, ở đây chỉ có bà và bạn già, không lo chuyện lọt tai người ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vệ Miên chậm rãi nói:

“Xem tướng mạo mà luận, cháu gái bà là người đời này sẽ có nhiều đàn ông vây quanh, cuộc sống phần lớn dựa vào sự che chở của đàn ông. Từ điểm này, có thể đoán được cô ấy làm nghề kia.”

 

“Thêm nữa, gương mặt cô bé bên trái hẹp hơn bên phải, trán cao rộng nhưng hai má lại gọn nhỏ, điều này cho thấy cô ấy có thủ đoạn, biết cách lợi dụng đàn ông để kiếm tiền. Đây là tướng mạo có thể vì tiền mà không từ thủ đoạn nào.”

 

Nghe đến đây, sắc mặt bà Tống thoáng đỏ lên, lộ vẻ khó xử. Chuyện này bà chưa từng tiết lộ với bạn thân, nay bị Vệ Miên nói trúng tim đen, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.

 

Nhưng bà hiểu rõ, Đại sư nói đều là sự thật. Đối diện với một người có bản lĩnh như vậy, sự khó chịu chỉ đành nuốt ngược vào trong.

 

Trái lại, gương mặt bà Hoàng vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, dường như chẳng lấy gì làm bất ngờ. Thực ra, bà đã mơ hồ đoán được từ sớm. Một cô gái trẻ, lại xinh xắn, sống lăn lộn ở chốn phồn hoa hỗn tạp như Thâm Quyến, cho dù mỗi lần về nhà đều ăn mặc chỉnh tề, cũng không thể che lấp được cái khí chất lẳng lơ ẩn sâu trong cốt tủy. Những người từng trải như họ, chỉ cần liếc qua là nhìn thấu. Chẳng qua, vì thương bạn thân, bà mới không nói ra.

 

“Cháu gái bà mang tướng cách c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Xem theo bát tự, e rằng đã qua đời gần một năm rồi.” Vệ Miên ngước mắt nhìn tấm ảnh, giọng chậm rãi nhưng chắc nịch.

 

Sắc m.á.u trên gương mặt bà Tống trong nháy mắt tan biến, môi run rẩy đến trắng bệch. Bà ôm chặt lồng ngực, hít thở dồn dập. Cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi thật sự nghe thấy lời này, nỗi kinh hãi vẫn tràn đến như sóng lớn nhấn chìm.

 

Bà không thể tin nổi, đứa cháu gái mà mình nuôi nấng từ tấm bé, lại đã sớm gặp nạn. Gần một năm qua—nay đã là tháng Mười Hai—tức là ngay sau Tết năm ngoái, con bé đã rời xa cõi đời này. Thảo nào bặt vô âm tín, thảo nào không ai tìm thấy tung tích.

 

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà cụ, hai hàng lệ già nua rơi xuống, lặng lẽ mà đau đớn.

 

Bà Hoàng đưa một tay ôm chặt lấy bạn già, tay kia nhẹ nhàng vỗ lên lưng, im lặng thay lời an ủi.

 

Bà Tống trút hết nỗi lòng một hồi mới lặng xuống, lau nước mắt bằng ống tay áo; đôi mắt còn đỏ hoe, bà nhìn Vệ Miên với ánh mắt cầu khẩn.

 

“Đại sư, xin cô cho biết Tình Tình đã c.h.ế.t như thế nào, hung thủ là ai? Thi thể cháu ở đâu? Lần trước tôi tìm khắp nơi chỗ con bé ở mà không thấy, chẳng lẽ người ta giấu cháu ở đâu?”

 

“Được.” Lần này những điều cần đoán tương đối cụ thể.

 

Vệ Miên lấy giấy bút, vẽ một quẻ Bát Quái, khắc họa rồi suy luận. Không lâu sau cô đưa ra kết luận nhưng rõ ràng biết sẽ khiến bà cụ đau lòng thêm.

 

“Hung thủ có quan hệ tiền bạc với cháu bà — có lẽ là một trong những khách hàng thân thiết, người duy trì quan hệ lâu dài với cô ấy.”

 

“Cô bé bị bóp cổ đến chết, sau đó hung thủ vứt xác xuống biển.”

 

Nghe vậy, cả bà Hoàng và bà Tống đồng thời hít một hơi lạnh.

 

Vệ Miên lấy một đồng xu từ trong túi ra, chậm rãi nói:

 

“May mắn thay, t.h.i t.h.ể cô bé không bị ném thẳng xuống biển, mà được nhét trong một chiếc vali, nhờ thế vẫn còn nguyên vẹn phần nào.”

 

Cô gieo đồng xu ba lượt liên tiếp, ghi nhớ kết quả từng lần rồi suy luận, cuối cùng chỉ ra một phương vị.

 

“Từ nơi ở của cháu gái bà, đi thẳng hướng chính Đông khoảng hai mươi dặm. Ở đó có một hòn đảo nhỏ, hoang vắng, không có người sinh sống. Nhưng dân chài quanh vùng chắc chắn biết rõ, bà có thể nhờ họ chỉ dẫn.”

 

“Gần đây vừa có một cơn bão nhỏ, sóng biển đã đánh dạt nhiều thứ lên bờ, trong đó có cả chiếc vali chứa t.h.i t.h.ể cháu gái bà. Chỉ cần tìm được thi thể, vụ án này chắc chắn sẽ có lời giải.”

 

Nghe xong, bàn tay bà Tống run rẩy không thôi. Bà đã tuổi cao, trí nhớ không còn tốt, nhưng những lời vừa rồi của Đại sư, bà ép mình phải khắc ghi từng chữ, không dám quên một chi tiết nào.