Bà Tống vội vàng cảm ơn Vệ Miên, đưa quẻ kim rồi cùng bạn già dìu nhau rời đi.
Đợi bóng dáng hai người khuất hẳn, Vệ Miên mới khẽ thở dài. Thực ra cháu gái của bà cụ cũng chẳng phải người hiền lương gì, lừa lọc bao nhiêu đàn ông, cuối cùng lại gặp phải kết cục bi thảm. Quả thật, đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Cô trở lại giữa phòng khách, ngồi xếp bằng, tiếp tục chìm vào tu luyện.
…
Khi hai bà cụ vừa về đến nhà, bà Tống liền thúc giục con trai gọi ngay cho cảnh sát. Con trai bà thắc mắc:
“Gọi thì nói cái gì? Có bằng chứng gì đâu?”
Bà cụ lại không chịu giải thích, chỉ gằn giọng:
“Cứ gọi đi, lát nữa tôi sẽ nói trực tiếp với cảnh sát.”
Con trai bà bất đắc dĩ, nghĩ thầm chắc lại là chuyện của Đình Đình. Vì vụ mất tích này mà gần đây mẹ mình gần như hóa điên, nhưng anh biết rõ tính bà, có nói cũng không lay chuyển được. Cuối cùng anh đành thỏa hiệp, bấm số lưu sẵn của viên cảnh sát bên Thâm Quyến.
Đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông vang lên — Dương Tuấn Huy, cảnh sát phụ trách vụ án mất tích của Tống Đình Đình. Lần trước báo án, con trai bà đã cẩn thận lưu số này lại, để phòng khi có manh mối mới thì tiện liên hệ.
Vừa nghe cảnh sát bắt máy, con trai bà còn chưa kịp trình bày xong, chiếc điện thoại đã bị bà Tống giật lấy.
“Các anh nhất định phải giúp cháu gái tôi, nó bị người ta hại c.h.ế.t rồi! Tôi đã tìm Đại sư xem quẻ, Đại sư nói rất rõ ràng, con bé thật sự bị người ta hại!”
Dương Tuấn Huy nghe xong thì chỉ biết im lặng mấy giây, trong lòng dấy lên một cơn bất lực. Đại sư tính ra? Nếu mà chính xác đến vậy thì cảnh sát như anh còn làm gì nữa, sau này phá án chỉ cần nhờ thầy bói là đủ sao?
Dương Tuấn Huy đè xuống cảm giác chán nản, cố gắng giữ giọng kiên nhẫn:
“Bà cụ, chuyện này tôi đã nói với bà nhiều lần rồi. Hiện tại chúng tôi không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh cháu gái bà thực sự bị hại. Ý của tôi, chắc bà cũng hiểu, phải không?”
Nước mắt giàn giụa, bà Tống nghẹn ngào:
“Vậy… làm thế nào mới coi là có bằng chứng?”
Nghe thế, Dương Tuấn Huy cũng mềm lòng. Anh biết bà cụ chỉ vì quá lo cho cháu gái, chứ không phải cố tình gây khó dễ. Anh chậm rãi giải thích:
“Phải có chứng cứ cụ thể, ví dụ như tìm được thi thể, nhân chứng tận mắt, hoặc phát hiện hiện trường gây án…”
“Thi thể!” Bà Tống gần như bật dậy, giọng run run mà đầy kích động, “Tôi biết t.h.i t.h.ể nó ở đâu rồi!”
“Bà vừa nói gì cơ?” Dương Tuấn Huy thoáng sững người, cứ tưởng mình nghe nhầm.
Bà Tống nắm chặt điện thoại, khẳng định từng chữ:
“Tôi nói, tôi biết t.h.i t.h.ể của Tình Tình ở đâu! Là Đại sư tính ra cho tôi rồi!”
Dương Tuấn Huy: “……”
Lừa đảo ở đâu ra thế này? Thật thất đức. Bà cụ đã khổ sở tìm cháu không thấy, giờ lại còn bị kẻ khác lợi dụng để lừa gạt.
Dương Tuấn Huy nghe mà không muốn tiếp tục, trong bụng nghĩ tám chín phần chỉ là trò lừa đảo rẻ tiền. Nhưng bà cụ chẳng hề để tâm, cứ một mạch kể hết những lời vị “Đại sư” kia nói.
“… Chính là ở hòn đảo đó, Đại sư bảo trong vòng ba ngày đến sẽ thấy.”
Nhắc đến “hòn đảo” kia, Dương Tuấn Huy bỗng khựng lại.
Cái đảo ấy, người ngoài chắc chắn không biết, chỉ dân bản địa mới rõ. Mà anh, tình cờ lại chính là người lớn lên ở làng chài gần đó. Anh thật sự hiểu hòn đảo nhỏ mà bà cụ nói tới. Gọi là đảo thì hơi quá, diện tích chưa tới hai trăm mét vuông, ngoài vài tảng đá ngầm trơ trọi thì chẳng có gì, cách bờ biển làng chài vài trăm mét mà thôi.
Hồi anh còn mười mấy tuổi, thường cùng đám bạn bơi ra đó nghịch ngợm. Thực chất nó chỉ là một bãi đá ngầm nhô cao, nhưng tụi trẻ con cứ quen miệng gọi thành đảo. Nó nhỏ tới mức bản đồ còn chẳng thèm đánh dấu.
Một bà cụ xa lạ làm sao có thể biết được nơi này chứ?
“Bà cụ, bà có thể lặp lại vị trí một lần nữa không?” Sắc mặt Dương Tuấn Huy dần trở nên nghiêm trọng, giọng anh trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chính là từ chỗ con bé ở, đi về phía Đông, hướng chính Đông hai mươi dặm…”
Giọng già nua run run qua điện thoại, từng chữ rơi vào tai Dương Tuấn Huy khiến lông tơ sau gáy anh dựng đứng.
Đầu dây bên kia im lặng, bà cụ không kìm nổi bật khóc nức nở:
“Cầu xin cậu, cậu trai, hãy giúp tôi tìm đi… Con bé là cháu gái tôi một tay nuôi lớn, cầu xin cậu, hu hu…”
Tiếng khóc khản đặc ấy khiến Dương Tuấn Huy đang thất thần cũng phải chấn động. Dù đã quen chứng kiến cảnh gia quyến đau lòng, anh vẫn thấy cổ họng mình nghẹn lại.
“Được rồi, tôi sẽ cố hết sức. Bà chờ tin của tôi.”
“Ây, ây! Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm!” Bà cụ nghẹn ngào đáp, liên tục đồng ý rồi mới ngắt máy.
Điện thoại vừa cúp, Dương Tuấn Huy bỗng thấy mình như phát điên. Rõ ràng là vô lý — làm gì có chuyện một “Đại sư” thần thông đến mức ngồi một chỗ mà tính được vị trí thi thể? Chín phần mười là có người nghe ngóng được gì đó, rồi đem ra gạt gẫm bà cụ thôi.
Dương Tuấn Huy thầm than, bản thân lỡ miệng hứa rồi, không thể để bà cụ thất vọng, đành phải tự mình đi một chuyến. Dù sao cũng đã nửa tháng chưa về thăm cha mẹ, coi như tiện đường.
Anh báo lại tình hình sơ qua với đội, rồi một mình lái xe về làng chài nhỏ.
Về đến nơi thì cha mẹ không có ở nhà, Dương Tuấn Huy dựng xe trong sân, thay bộ quần áo cũ cho tiện, sau đó thẳng hướng bờ biển đi ra.
Hôm qua vừa dậy bão, biển hôm nay vẫn còn đặc quánh sương mù.
Anh chào hỏi vài người hàng xóm cũ, rồi kéo chiếc thuyền nhỏ của nhà xuống nước, chèo thẳng ra hòn đảo quen thuộc.
Chưa kịp cập bờ, Dương Tuấn Huy đã nhìn thấy ven đảo có một vật đen sì lạ mắt. Trong đầu bất giác vang lên lời bà cụ, tim anh thoáng căng lại.
Đợi thuyền vừa chạm đảo, anh vội nhảy lên bãi đá, chạy nhanh đến gần. Đập vào mắt anh là một chiếc vali lớn, xung quanh ruồi nhặng bu kín, mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Dương Tuấn Huy nhịn buồn nôn, cố kìm hơi thở, đưa tay kéo khóa vali.
“Cạch” một tiếng, nắp bật mở—bên trong, một t.h.i t.h.ể đang phân hủy nghiêm trọng lộ ra, mùi xú uế ập tới khiến ngay cả một cảnh sát từng trải như anh cũng suýt không kìm nổi, nôn ngược cả cơm tối hôm qua.
Anh nghiêng người sang một bên, hít sâu vài hơi để nén cơn buồn nôn, sau đó lấy điện thoại ra gọi, giọng trầm xuống:
“Anh em, bên này có chuyện rồi.”
Một tuần sau.
Con trai bà Tống dìu mẹ mình đích thân tìm đến nhà cảm ơn. Lúc ấy, Vệ Miên đang trao đổi với môi giới nhà đất.
Chủ nhà đã quyết định bán căn hộ, cho Vệ Miên thời hạn ba ngày để dọn đi. Số tiền thuê nhà còn lại, chủ nhà đồng ý hoàn lại theo trọn tháng. Nhưng chỉ còn mười ngày nữa là hết hợp đồng, mà Vệ Miên vẫn chưa kịp tìm được nơi mới để ở.
Đợi tiễn môi giới xong, Vệ Miên mới quay sang nhìn mẹ con nhà họ Tống đang chờ bên cạnh. Thấy nét mặt họ nhẹ nhõm, cô lập tức hiểu rõ lý do.
“Bắt được hung thủ rồi.” Câu nói dứt khoát của Vệ Miên khiến ánh mắt bà Tống cùng con trai càng thêm kính phục.
Con trai bà gật đầu, giọng đầy cảm kích:
“Đa tạ Đại sư đã chỉ dẫn. Chúng tôi báo án ngay khi về, cảnh sát tìm đúng vị trí cô nói, quả nhiên phát hiện t.h.i t.h.ể của Tình Tình. Trong vali còn có vật chứng quan trọng, nhờ vậy nhanh chóng xác định được kẻ tình nghi.”
Người đó chính là một khách quen của Tống Đình Đình. Ban đầu chỉ là giao dịch bình thường, nhưng về sau hắn nảy sinh ý định khuyên cô hoàn lương. Đình Đình than không có tiền, thế là hắn đưa cho cô không ít…
Người đàn ông kia vốn là người miền Bắc. Khi lo liệu xong việc nhà trở về, anh ta bất ngờ bắt gặp Tống Đình Đình đang âu yếm với một gã khác, hoàn toàn trái ngược với lời hứa trước đó rằng cô sẽ hoàn lương. Nghĩ đến số tiền lớn mình đã bỏ ra, trong cơn phẫn nộ anh ta đã tranh cãi kịch liệt với cô. Cuối cùng, không kiềm chế nổi, hắn bóp cổ Đình Đình đến chết.
Để che giấu tội ác, hắn nhét t.h.i t.h.ể vào vali, lái xe hơn sáu mươi cây số rồi ném xuống biển. Nhưng trời xui đất khiến, một cơn bão nhỏ đã đưa chiếc vali trôi dạt vào bờ, khiến toàn bộ chân tướng bị phơi bày.
Vụ án tưởng chừng đã rơi vào bế tắc, nay rốt cuộc cũng được làm sáng tỏ.