Con trai bà Tống nghe Vệ Miên nói muốn đích thân đến xem, lập tức chủ động nhận làm người dẫn đường. Sau khi đưa bà cụ về nhà, anh lái xe chở cô thẳng tới ngôi biệt thự.
Từ xa nhìn lại, căn nhà bị che khuất giữa màu xanh rậm rạp, nhưng khí tức âm u dày đặc tỏa ra bốn phía, ngay cả ban ngày cũng khiến người ta rùng mình.
Vệ Miên khẽ nhíu mày. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cô vẫn phải kinh ngạc trước tầng Âm Sát khí dày đặc bao phủ bên ngoài biệt thự. Với tình trạng này, bên trong ít nhất phải tồn tại một Lệ Quỷ đã tu luyện hàng trăm năm.
Cô dặn con trai bà Tống đứng chờ ngoài cổng, còn mình thì một mình bước vào.
Nửa giờ sau, Vệ Miên mới đi ra, sắc mặt nặng nề, đôi mày chau chặt.
Thấy Đại sư bình yên vô sự, con trai bà Tống mới thở phào. Nhận ra vẻ mặt khác thường của cô, anh cũng biết điều không hỏi thêm.
Chiếc xe lăn bánh chậm rãi trên đường trở về, trong xe yên ắng, Vệ Miên ngồi ghế phụ, mắt cụp xuống, tâm trí vẫn quẩn quanh hình ảnh vừa chứng kiến trong căn biệt thự kia.
Vệ Miên đã phát hiện trong ngôi biệt thự tồn tại một thứ tuyệt đối không nên có mặt — Trận Luyện Hồn!
Đúng như tên gọi, đây là một loại pháp trận tà ác, chuyên dùng để luyện hóa linh hồn, biến toàn bộ quỷ hồn thành tinh hoa bản nguyên thuần túy, gọi là Hồn Lực.
Kiếp trước, trong một lần theo sư phụ xuống núi lịch luyện, Vệ Miên từng gặp phải một Tà Tu. Tên Tà Tu ấy thực lực không tính là mạnh, nhưng tâm tính lại độc ác vô cùng.
Ban đầu, Trận Luyện Hồn chỉ là một trận pháp nhỏ, chỉ có thể luyện hóa những hồn phách yếu ớt. Để thúc đẩy quá trình, Tà Tu kia thường bắt trẻ con, cưỡng ép rút linh hồn non nớt của chúng để nuôi dưỡng pháp trận, khiến sức mạnh của nó lớn mạnh nhanh chóng.
Khi Trận Luyện Hồn đã đủ cường đại nhờ số lượng hồn nhi đồng, nó sẽ bắt đầu thôn phệ những linh hồn có sức chống cự mạnh mẽ hơn—thiếu niên, sau đó là người trưởng thành.
Điều đáng sợ chính là, thực lực của Trận Luyện Hồn sẽ không ngừng tăng trưởng cùng số lượng linh hồn bị luyện hóa. Một khi đạt đến cảnh giới nhất định, phần Hồn Lực dư thừa còn có thể được tích trữ lại. Mà lượng Hồn Lực lưu trữ được bao nhiêu, lại phụ thuộc vào phẩm chất pháp khí mà Tà Tu đặt làm “lò chứa” trong trận pháp ấy.
Cứ sau một thời gian định kỳ, Tà Tu sẽ quay lại kiểm tra Trận Luyện Hồn mà hắn bố trí, hút toàn bộ Hồn Lực tích tụ trong Pháp Khí ra, rồi dùng công pháp đặc biệt truyền vào một quỷ hồn khác. Cách làm này có thể khiến quỷ hồn kia tăng thực lực trong thời gian ngắn, giống như được “cưỡng ép thăng cấp”.
Sư phụ từng nói, ông tận mắt chứng kiến một Tà Tu đã dùng hơn nửa Hồn Lực từ sáu Trận Luyện Hồn để cường hóa một quỷ hồn bình thường, trong nháy mắt biến nó thành Quỷ Vương. Phải biết rằng, từ một quỷ hồn tầm thường đến cấp bậc Quỷ Vương còn cách ba tầng cảnh giới, con đường vốn dĩ phải mất vài trăm năm khổ tu mới có thể vượt qua. Nhưng với Trận Luyện Hồn, khoảng cách ấy chỉ gói gọn trong một thoáng chớp mắt.
Muốn tích lũy đủ Hồn Lực, một Trận Luyện Hồn ít nhất phải luyện hóa hàng trăm linh hồn bình thường.
Lúc này, Vệ Miên đã hiểu nguyên nhân vì sao mỗi đời chủ nhân ngôi biệt thự đều c.h.ế.t thảm chỉ sau vài ngày dọn vào. Bởi vì Trận Luyện Hồn bên trong vẫn chưa đủ mạnh, không thể rút linh hồn trong khoảnh khắc, nên mới cần vài ngày để bào mòn và luyện hóa. Sau mỗi lần thành công, thực lực của trận pháp lại tăng lên, kéo theo tốc độ rút hồn ngày càng nhanh hơn.
Đến đời bạn thân của con trai bà Tống, khi trận pháp phát động muốn đoạt hồn anh ta, lại bị chuỗi hạt Phật trên tay ngăn trở. Chính nhờ đó, anh ta mới giữ lại được một đường sinh cơ. Nhưng vì Trận Luyện Hồn lúc ấy đã luyện hóa vô số linh hồn, sức mạnh tăng trưởng quá lớn, chuỗi hạt dù là Pháp Khí cũng không thể cản hoàn toàn. Kết quả, quỷ trận vẫn xé rách một phần hồn phách, khiến anh ta tuy thoát c.h.ế.t nhưng tinh thần suy sụp, tỉnh dậy liền hóa điên, mãi mãi không thể khôi phục.
Phần linh hồn đã mất kia, Vệ Miên cũng không dám chắc sau khi phá trận có thể tìm lại. Hơn nửa năm đã trôi qua, khả năng khôi phục gần như bằng không.
Dù cho bản thân không có ý định mua lại căn biệt thự, nhưng sau khi xác định nơi đó tồn tại Trận Luyện Hồn, trong lòng cô vẫn ngầm hạ quyết tâm: bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cách phá giải. Một pháp trận chuyên hại người như vậy, tuyệt đối không thể để tiếp tục tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là hiện giờ trong tay cô không có Pháp Khí nào vừa ý, muốn dựa vào sức lực hiện tại mà liều mình phá trận thì chẳng khác nào “hại địch một ngàn, tự tổn một ngàn hai”. Vệ Miên đã khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại một lần, tuyệt đối sẽ không lặp lại kiểu hy sinh mù quáng ngày trước.
Thế nên, trước mặt con trai bà Tống, cô chỉ bình thản nói rằng ngay cả mình cũng không thể giải quyết được.
Con trai bà đưa cô về, trong lòng không khỏi dấy lên thất vọng. Anh vốn tưởng vị “Đại sư” này pháp lực cao thâm, có lẽ sẽ giúp bạn thân mình tháo gỡ rắc rối, ít nhất cũng mở ra con đường bán lại căn nhà kia để thu hồi vốn. Nào ngờ kết quả vẫn là bó tay.
Anh ngồi trên xe, thở dài một hơi.
Haizz... Xem ra căn nhà kia quả thật là chốn nguy hiểm. Thôi thì khuyên chị dâu, không được thì bán rẻ, lỗ cũng phải chấp nhận. Có tiền về được chút nào hay chút đó, còn hơn để mãi cái của nợ chẳng ai dám rớ tới. Anh đã dặn trước rồi, đừng mua, đừng ham rẻ, nhưng hai người kia không nghe. Giờ thành ra thế này, trách ai được đây?
Vệ Miên hoàn toàn không hay biết những toan tính riêng của con trai bà Tống. Cô đã quyết định nhắm vào ngôi biệt thự kia, nên khỏi cần phí công tìm thêm nhà khác. Chỉ là, trước khi tìm được Pháp Khí phù hợp, cô vẫn cần có chỗ ở tạm, thế nên đành thuê một căn hộ gần đó để tiện bề theo dõi.
Bởi trong lòng Vệ Miên rất rõ — mục tiêu của cô không chỉ là phá giải Trận Luyện Hồn trong ngôi biệt thự kia, mà còn phải lần ra kẻ đã bố trí nó. Người này có khả năng dựng nên một Trận Luyện Hồn hoàn chỉnh, e rằng trong thành Thanh Bình này, không chỉ có một nơi bị hắn đặt trận.
Sang tháng Giêng, không khí trong khuôn viên trường bắt đầu căng thẳng hơn hẳn. Thư viện hầu như ngày nào cũng kín chỗ, còn ký túc xá thì đèn sáng rực tới tận nửa đêm.
Trong học kỳ này, ngoài những lúc rảnh rỗi đi xem quẻ giúp người khác, phần lớn thời gian Vệ Miên đều vùi đầu vào học tập. Cộng thêm sự kèm cặp và hỗ trợ của mấy cô bạn cùng phòng, thành tích của cô tiến bộ rõ rệt. Dĩ nhiên, cái gọi là “tăng vọt” cũng chỉ là miễn cưỡng chạm ngưỡng đủ điểm đậu trong những kỳ trạng thái tốt.
Vì thế, Vệ Miên không dám lơ là dù chỉ một chút. Cô không đặt mục tiêu cao xa, chỉ cần tốt nghiệp thuận lợi là đủ. Nếu thật sự không thể, cô đã nghĩ sẵn vài biện pháp “cưỡng ép” để qua được cửa ải cuối cùng này.
Đúng lúc ấy, Vệ Miên nhận được điện thoại từ Lộ Điềm Điềm — cô gái có bạn trai nhiễm HIV nhưng lại giấu kín, định tiến tới hôn nhân. Khi đó, dù không hoàn toàn tin vào lời cảnh báo của Vệ Miên, nhưng trong lòng Điềm Điềm vẫn khắc ghi.
Sau khi nghe trọn đoạn đối thoại ấy từ chiếc điện thoại bị giấu trong khe sofa, Lộ Điềm Điềm hoàn toàn c.h.ế.t lặng. Cô vốn chỉ ôm một tia hy vọng mong manh rằng lời Vệ Miên từng nói có lẽ quá mức bi quan, nhưng tận tai nghe thấy sự thật lại tàn nhẫn đến thế…
Hóa ra Điền Phong thật sự mang bệnh, hơn nữa còn cùng mẹ ruột bàn bạc cách hãm hại cô. Trong mắt họ, cô chẳng khác nào công cụ sinh con, một vật hy sinh để trói buộc lợi ích gia đình.
Trái tim Lộ Điềm Điềm rét lạnh, vừa phẫn nộ, vừa sợ hãi. Cô không ngờ người đàn ông mà mình từng tin tưởng, từng muốn gắn bó cả đời, lại đang mưu tính hủy hoại tương lai và sinh mệnh của mình.
Đêm đó, cô trằn trọc không ngủ, nước mắt thấm ướt gối. Tất cả sự ngọt ngào, tin tưởng, và kỳ vọng về một gia đình nhỏ trong mơ phút chốc vỡ tan thành bọt nước.
Cũng chính từ hôm đó, Lộ Điềm Điềm quyết tâm phải rời xa Điền Phong. Nhưng cô hiểu, chuyện này không thể làm ầm ĩ, nếu không một khi gia đình họ nổi điên, hậu quả khó lường.
Thế là, trong cơn hoảng loạn xen lẫn tuyệt vọng, Lộ Điềm Điềm mới nghĩ đến việc gọi cho Vệ Miên…
Sau sự việc đó, Lộ Điềm Điềm rốt cuộc cũng cắt đứt hoàn toàn với Điền Phong, từ đó thoát khỏi cái kết đoản mệnh vốn chờ sẵn ở phía trước.
...
Bầu không khí căng thẳng trong trường vẫn kéo dài suốt hơn nửa tháng, cho đến khi bước vào kỳ thi cuối cùng. Ngày thi hôm ấy, Vệ Miên chuẩn bị chu đáo: trên người dán sẵn Phù Tĩnh Tâm để giữ vững tinh thần, thêm Phù Hảo Vận để tăng vận khí.
Gặp câu hỏi nào chưa nắm chắc, cô liền lấy mai rùa cùng đồng xu ra bốc quẻ. Bất chấp ánh mắt kinh ngạc, khó hiểu hay thậm chí chế giễu từ giáo sư và bạn bè xung quanh, Vệ Miên vẫn điềm nhiên làm theo cách của mình.
Kết quả, cô đã an ổn rời khỏi phòng thi, coi như thuận lợi vượt qua một cửa ải.