Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 41: Ngôi Biệt Thự Phong Cách Lạ Lùng



 

Sau đó, ba người ngồi lại trò chuyện thêm một lúc. Phần nhiều là mẹ con nhà họ Tống bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với Vệ Miên.

 

Lần này họ không đến tay không. Con trai bà Tống cẩn thận đưa ra một phong bì, nhưng Vệ Miên lập tức đẩy về.

 

“Lần trước bà cụ đã trả quẻ kim rồi, số tiền này hai người mang về đi.”

 

Nghe vậy, trong lòng người con trai càng thêm kính trọng. Anh vốn muốn dùng số tiền này để bày tỏ thành ý, cũng như gây ấn tượng tốt với vị Đại sư. Bởi lẽ, một người có bản lĩnh như thế, ai biết sau này liệu mình có lúc cần đến hay không?

 

Tiền không gửi được, nghĩ đến cảnh vừa thấy người môi giới, con trai bà Tống liền đổi hướng dò hỏi:

 

“Đại sư sắp chuyển đi rồi, đã tìm được nhà chưa?”

 

Vệ Miên khẽ lắc đầu, giọng bất lực:

 

“May mà môi giới cho tôi ba ngày để dọn, cũng đã chọn ra mấy chỗ để tham khảo. Tôi sẽ tranh thủ đi xem, đồ đạc cũng ít, một ngày là thu dọn xong thôi.”

 

“Đại sư muốn thuê hay mua? Có yêu cầu gì đặc biệt không? Tôi có thể giúp tìm.”

 

Thật ra Vệ Miên không có yêu cầu gì cao, chỉ cần hợp mắt là được. Dĩ nhiên cô cũng muốn mua nhà hơn là thuê, nhưng trong tay chỉ vỏn vẹn chưa đến một triệu rưỡi, ở Thanh Bình thì số tiền ấy chẳng thấm vào đâu.

 

cô liền nói thẳng ngân sách và mong muốn của mình, vốn chẳng ôm hy vọng gì.

 

Không ngờ con trai bà Tống lại im lặng suy nghĩ một lát, rồi đột ngột hỏi:

 

“Đại sư có ngại ở… Hung Trạch không?”

 

Anh ta vẫn luôn cảm thấy Vệ Miên không hề đơn giản như vẻ ngoài. Biết đâu cô có cách hóa giải chuyện bất thường kia, nên mới mạo hiểm gợi ý.

 

Đôi mắt Vệ Miên sáng lên:

 

“Ý anh là… Hung Trạch kia?”

 

Con trai bà khẽ gật đầu:

 

“Đúng vậy. Ngôi nhà đó… đã từng có người chết.”

 

Vệ Miên hứng thú, “Nói chi tiết đi.”

 

Con trai bà thấy cô có hứng thú, liền chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

 

“Thật ra, nói nhà có người c.h.ế.t thì nhiều vô kể, nếu cứ tính như vậy thì đa phần nhà trên đời này đều thành Hung Trạch cả. Nhưng căn nhà tôi nói khác hẳn — chủ đổi đi đổi lại nhiều lần, mà mấy người dọn vào ở chẳng bao lâu đã gặp chuyện bất trắc, thậm chí có kẻ mất mạng.”

 

Đôi mắt Vệ Miên lập tức sáng rực.

 

Một căn nhà như vậy mới đáng giá, mà giá chắc chắn sẽ thấp hơn nhiều so với giá thị trường. Người khác sợ Hung Trạch, riêng cô thì không. Bao lâu nay đi tìm, kể cả hỏi môi giới, cũng toàn bị đưa đến xem những chỗ chẳng đủ hung, nên giá chẳng hề rẻ.

 

Cô khẽ chớp mắt, nén lại nụ cười nơi khóe môi:

 

“Vậy căn Hung Trạch đó ở đâu? Giá cả ra sao?”

 

Con trai bà không giấu diếm, kể toàn bộ thông tin mình biết cho Vệ Miên.

 

Cái gọi là Hung Trạch ấy, thật ra vị trí lại không tồi chút nào, cũng thuộc khu Đại học Thanh Bình, chỉ là nằm gần trung tâm thành phố hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe nói ngôi nhà có từ lâu đời, vốn là một biệt thự kiểu Tây được xây dựng từ thời Dân Quốc. Sau khi chiến loạn bùng nổ, gia chủ cùng cả nhà di cư ra nước ngoài, từ đó không quay về nữa.

 

Về sau khi giải tỏa khu vực này, liên tiếp phát sinh sự cố, nhà phát triển mời nhiều người đến xem thì ai cũng khẳng định ngôi nhà có vấn đề rất nặng. Bao nhiêu đời Đại sư được mời đến, không ai hóa giải được, thậm chí từng có một người bỏ mạng tại chỗ.

 

Cuối cùng, bên phát triển bất lực, đành bỏ lại phần đất ấy, chuyển sang xây dựng khu chung cư ở kế bên. Nhưng dân quanh vùng ai cũng biết chuyện, thành ra khu chung cư gần đó chẳng ai dám dựng cao tầng, sợ chẳng bán được.

 

Thế nên họ đổi sang thiết kế một khuôn viên cây xanh rộng lớn bao quanh, vô tình lại biến nơi đây thành một khu có môi trường rất đẹp và thoáng đãng.

 

Ngôi nhà đó nổi tiếng tà khí, nghe kể lại năm ấy khi tiến hành tháo dỡ, mấy người công nhân vừa chạm tay vào thì bức tường bỗng đổ sập, đè c.h.ế.t ngay tại chỗ. Theo lẽ thường, tường vốn phải đổ vào phía trong, vậy mà những người đứng ngoài lại bị ép trúng, khiến ai nấy tận mắt chứng kiến đều lạnh sống lưng. Từ đó, chẳng còn ai dám động đến nữa, dù nhà phát triển có trả thù lao cao đến mấy.

 

Kết quả, ngôi nhà trở thành một căn biệt thự biệt lập nằm sát bên khu chung cư. Không biết vì quanh đó nhiều cây xanh quá hay vì lý do khác, mà bầu không khí nơi này lúc nào cũng âm u rợn người.

 

Dẫu vậy, quyền sở hữu ngôi nhà vẫn nằm trong tay chủ dự án.

 

Khoảng năm năm trước, bức tường rào quanh ngôi nhà bỗng dưng sụp đổ. Một vài người tò mò mới nhân cơ hội lén vào xem. Sau đó nhà phát triển cũng cử người vào, ai ngờ phát hiện bên trong là một căn biệt thự tuyệt đẹp, kiến trúc tinh xảo đến mức ngay cả ngày nay vẫn được coi là hàng thượng hạng. Hơn nữa, trong lúc họ ở bên trong cũng không xảy ra sự cố nào, khiến ông chủ nghi ngờ rằng thứ tà dị kia có lẽ đã biến mất.

 

Tuy nhiên, do không thể động chạm đến kết cấu gốc của ngôi nhà, lại thêm khu đất vốn nhỏ, chưa đến ba trăm mét vuông, nên không thể xây dựng thêm tòa nhà mới. Thế là phía phát triển đổi hướng, quyết định rao bán nơi này như một ngôi biệt thự cổ độc đáo. Họ còn đặc biệt thuê đội thi công mua gạch giả cổ, dựng lại tường rào, bao bọc khu nhà thêm một lần nữa.

 

Vì từng xảy ra chuyện ly kỳ, giá rao bán ban đầu của ngôi nhà này vốn không quá cao, chỉ khoảng gấp đôi so với giá một căn hộ thương mại cùng diện tích. Thế nhưng, khi hình ảnh căn biệt thự được đăng tải, nó nhanh chóng được sang tay với giá gần chục triệu, chủ mới là một thương gia giàu có từ nơi khác đến. Người ta đồn rằng vợ của ông thương gia đặc biệt say mê phong cách cổ điển của ngôi nhà, thậm chí còn đặt mua riêng đồ nội thất nhập khẩu từ nước ngoài để bài trí cho phù hợp.

 

Thế nhưng, chưa đầy một tuần sau, vợ chồng thương gia đều c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

 

Ngôi nhà lập tức rơi vào tay con trai họ. Sau khi dò hỏi tình hình, biết rõ sự tà dị của căn biệt thự, anh ta dù thế nào cũng không dám dọn đến ở. Nhưng tiền đã bỏ ra rồi, anh ta chỉ còn cách rao bán lại.

 

Người không sợ c.h.ế.t vốn chẳng thiếu. Không lâu sau, căn biệt thự được bán đi lần nữa, nhưng giá đã giảm hơn ba mươi phần trăm so với ban đầu.

 

Kịch bản cứ thế lặp lại. Giống như đời chủ nhân thứ nhất, mỗi gia đình dọn vào chưa đầy vài ngày đều lần lượt c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

 

Ngôi nhà như bị nguyền rủa, cứ thế đổi chủ năm sáu lần. Đến lượt bạn thân của con trai bà Tống mua lại, giá chỉ còn hơn hai triệu một chút, kèm trọn toàn bộ nội thất cao cấp bên trong. Nghe đâu riêng số nội thất ấy đã gần một triệu, tất cả đều là đồ vợ chồng vị thương gia đầu tiên để lại.

 

Mỗi đời chủ nhân khi mua căn biệt thự đó đều ôm hy vọng mình sẽ là ngoại lệ, có thể thu phục được ngôi nhà đầy tà khí này. Nếu thành công, chẳng khác nào nhặt được báu vật. Nhưng kết quả thì không đời nào thoát khỏi bi kịch, tất cả đều phải trả giá đắt cho sự mạo hiểm của mình.

 

Chỉ có bạn thân của con trai bà Tống là đặc biệt. Anh ta vừa dọn vào ở chưa được một ngày thì bỗng phát điên, miệng luôn gào thét: “Có ma! Đừng chạm vào tôi!”

 

Về sau, vợ của anh ta kể lại, khi mọi người vội vã đưa anh ta ra ngoài, chuỗi hạt Phật mà anh ta đeo trên cổ tay nhiều năm đã vỡ vụn rơi khắp sàn. Chuỗi hạt ấy vốn là vật anh ta mua đấu giá với giá rất cao, nghe nói từng là pháp khí hộ thân của một vị cao tăng đắc đạo.

 

Con trai bà Tống thầm nghĩ, nếu không nhờ chuỗi hạt ấy cản một kiếp cho bạn mình, thì e rằng anh ta cũng chẳng thoát nổi cái c.h.ế.t bất đắc kỳ tử như những chủ nhân trước.

 

Vốn dĩ, Vệ Miên đã có ân tình với nhà họ Tống, lẽ ra anh không nên mang ngôi nhà này ra giới thiệu cho cô, bởi như thế chẳng khác nào lấy oán báo ân. Thế nhưng, không hiểu sao trong lòng anh lại trỗi dậy một trực giác kỳ lạ — rằng Vệ Miên không hề tầm thường như vẻ ngoài bình thản kia.

 

Mà trực giác ấy, từ nhỏ đến lớn, đã giúp anh nhiều lần tránh được tai ương.

 

Quả nhiên, vừa nghe con trai bà nói xong, ánh mắt Vệ Miên lập tức sáng rực. Khi xem toàn cảnh ngôi biệt thự qua điện thoại của anh ta, cô liền hạ quyết tâm ngay.

 

Sát khí nặng đến mức này — chính là nơi cô muốn tìm!

 

Ngôi biệt thự hai tầng, sân không quá rộng, nhiều năm không có người ở, nền lát đá xanh đã cũ, cỏ dại chen chúc mọc lên từ các kẽ nứt, cao đến nửa thân người.

 

Cửa ra vào và cửa sổ đều làm theo kiểu vòm mà Vệ Miên chưa từng thấy ở nơi khác. Trong phong thủy, hình vòm như vậy dễ hình thành “Mộ Bia Sát”, khí tức chẳng lành. Đặc biệt, cổng vòm còn giống như một thanh xà ngang ép xuống, tượng trưng cho sự đè nén, bất lợi cho cả tài vận lẫn sức khỏe người ở.

 

Trên tầng hai lại có một ban công nhỏ nhô ra, cũng thiết kế dạng vòng cung. Toàn bộ căn biệt thự sử dụng nhiều yếu tố uốn cong, nhưng mái ngói lại theo phong cách giả cổ.

 

Nếu nhìn bằng con mắt người thường, đây là sự kết hợp Đông – Tây đầy độc đáo, mang nét đẹp lạ lẫm. Nhưng trong mắt Vệ Miên, toàn bộ căn biệt thự lại bị một tầng sát khí dày đặc bao phủ.