Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 57: Về nhà bồi dưỡng cho tốt đi



 

Sau khi gọi xong, Cung Lị Lị liền quay sang liên tục cảm ơn Vệ Miên. Bà lấy lại ba trăm tệ vừa đưa cho đạo sĩ, lại móc thêm hai trăm tệ nhét vào tay Vệ Miên.

 

Đạo sĩ bên cạnh vẫn còn sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng khi bị người ta giành lại tiền.

 

Mãi đến khi Cung Lị Lị rời đi, ông ta vẫn ngây ngẩn nhìn Vệ Miên, ánh mắt phức tạp khó tả. Cô bé này… thật sự quá thần thông! Chỉ nhìn mặt mà có thể nói trúng phóc cả quá khứ của người ta, thủ đoạn này ông ta chưa từng thấy bao giờ. Không phải là không có người như vậy, nhưng bọn họ tuyệt đối không bao giờ ngồi ven đường bày bàn coi bói. Những cao nhân đó đều đi xe sang, bên cạnh có vệ sĩ, ra vào khí thế bất phàm, nào có dễ gì gặp được.

 

Cô bé này rõ ràng chưa đến hai mươi, vậy mà bản lĩnh lại cao thâm như thế! Đạo sĩ ngây người, trong lòng mơ hồ nảy ra suy nghĩ — hình như mình vừa tìm được một con đường phát tài.

 

Lúc này, Vệ Miên đã nhận ra sát khí trong căn nhà nhỏ hoàn toàn tiêu tán. Cô lấy pháp khí cùng phù chú chuẩn bị sẵn, theo phương vị đã đo đạc mà bố trí từng bước.

 

Khi pháp trận vừa dựng xong, cô dùng phù chú phong bế pháp khí, lần lượt chôn xuống các vị trí thích hợp.

 

Đến khi mảnh gương đồng cuối cùng được hạ xuống đất, trong tai vang lên một tiếng "ong" rõ rệt—Tụ Linh Trận đã khởi động!

 

Từ bốn phương tám hướng, linh khí ùn ùn tràn về, xoáy thành dòng chảy bao quanh. Vệ Miên đứng giữa sân, khẽ nhắm mắt cảm nhận, để luồng linh khí dồi dào từng chút lấp đầy không gian này. Khóe môi cô vô thức cong lên, cảm giác toàn thân như được gột rửa, dễ chịu vô cùng.

 

Chờ đến khi linh khí trong sân nhỏ tích tụ đến mức sung mãn, Vệ Miên mới hít sâu vài hơi, rồi mở mắt quan sát xung quanh.

 

Ngôi nhà nằm trong khu dân cư, tuy cách các tòa nhà khác cả trăm mét, nhưng một số căn hộ cao tầng vẫn có thể nhìn rõ cảnh trong sân. Hơn nữa, phía sau lại bị một tòa nhà chắn lưng, dễ hình thành thế Thám Đầu Sát — chủ nhà dễ bị kẻ gian rình rập, theo dõi hoặc chịu sự đố kỵ, hãm hại của tiểu nhân.

 

Vệ Miên niệm chú vào chiếc gương đồng, rồi treo nó dưới mái hiên, hướng thẳng về phía tòa nhà cao tầng đối diện. Sau đó, cô điều chỉnh thêm một vài vị trí trong trận, khiến những người sống ở tầng cao vô thức tránh ánh nhìn về phía này, đồng thời cũng giúp bảo vệ sự riêng tư cho ngôi nhà nhỏ.

 

Trong lòng, Vệ Miên thầm nghĩ: sau này nếu có điều kiện, cô sẽ cân nhắc mua một căn biệt thự trên núi. Vừa thuận lợi cho việc tu hành, vừa tuyệt đối yên tĩnh và kín đáo. Chỉ tiếc rằng hiện giờ kinh tế còn hạn hẹp; những căn biệt thự ấy, mở miệng ra là giá vài chục triệu, nếu không nhờ ngôi nhà này từng mang danh hung trạch, e rằng cô cũng chẳng có cơ hội sở hữu.

 

Đang mải suy nghĩ, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên. Là Tiền Lệ gọi đến. Sau khi nghe địa chỉ, chẳng bao lâu sau cô ta đã lái xe đến nơi.

 

Biết Vệ Miên vừa dọn đến nhà mới, Tiền Lệ đã suy nghĩ khá lâu về việc chuẩn bị quà tân gia. Nếu là bạn bè khác, cô ta có thể chọn vài món đồ phong thủy đã khai quang trên phố để tặng. Nhưng đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Vệ Miên, Tiền Lệ hiểu rõ những thứ ấy e là còn chưa lọt vào mắt cô. Cân nhắc mãi, cuối cùng cô quyết định đặt mua một bộ thiết bị gia dụng thông minh hiện đại.

 

Lúc này, hai người đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, trong khi mấy nhân viên kỹ thuật thì bận rộn lắp đặt khắp căn nhà.

 

Hai người khách sáo vài câu, Vệ Miên nhận ra Tiền Lệ vẫn chưa nói rõ lý do lần này đến, bèn thẳng thắn hỏi:

 

“Tiền tiểu thư, lần này cô đến tìm tôi là muốn xem chuyện gì?”

 

Tiền Lệ khẽ thở dài:

 

“Quả nhiên không gì qua mắt được Đại sư.”

 

Cô ấy ngừng một nhịp, rồi chậm rãi nói tiếp:

 

“Sau sự việc lần trước, tôi đã bắt đầu làm thủ tục ly hôn. Những thủ đoạn hắn dùng đều không thể đưa ra công khai, tôi muốn kiện hắn tội g.i.ế.c người không thành cũng không có cách nào. Nhưng tôi suýt mất mạng vì chuyện đó, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.”

 

“Trước nay hắn luôn có mâu thuẫn với một cổ đông khác. Chỉ vì cổ phần trong tay hắn nhiều hơn nên đối phương đành phải cúi đầu. Những năm qua người kia vẫn âm thầm thu mua cổ phần, chỉ là công ty đang làm ăn phát đạt, không ai chịu bán ra.”

 

Tiền Lệ cười nhạt:

 

“Vì vậy, tôi đã bán một phần cổ phần của mình cho ông ấy. Không cần quá nhiều, chỉ cần khiến ông ấy vượt qua Tô Minh Hiên là đủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ánh mắt cô ấy lóe lên ý lạnh: “Chuyện này chắc chắn sẽ khiến Tô Minh Hiên khó chịu — mà là cực kỳ khó chịu, như hóc xương trong cổ họng, ngày đêm không yên.”

 

“Hơn nữa, tôi không thể như trước kia, chỉ đứng ngoài chuyện công ty, cuối năm đến thì chờ nhận cổ tức. Vì vậy, theo lời cha khuyên, tôi đã cử một người vào trong, coi như đôi mắt của mình. Khi cần thiết, tôi sẽ bán hết cổ phần và tự gây dựng sự nghiệp riêng.”

 

Tiền Lệ vừa nói vừa lấy ra mấy tờ giấy trong túi xách, đặt lên bàn trước mặt Vệ Miên:

 

“Xin Đại sư giúp tôi xem qua những người này, ai thích hợp nhất để thay tôi làm những việc đó. Tốt nhất là người vừa có lòng trung thành vừa có chút năng lực. Dù sao thì sau này tôi chắc chắn sẽ tự mình đứng ra làm ăn.”

 

Vệ Miên liếc qua liền hiểu ngay. Việc Tiền Lệ làm cũng không hiếm. Rất nhiều người tìm thầy bói để xem mệnh cách của mình và cả những người xung quanh, nhằm chọn ra ai thích hợp trở thành cấp dưới thân tín. Bằng không, dốc sức bồi dưỡng bao nhiêu năm, đến cuối cùng lại nuôi nhầm kẻ vong ân bội nghĩa thì chẳng khác nào tự rước họa. Nếu tệ hơn, kẻ đó còn đem bí mật công ty đi bán cho đối thủ, người chịu thiệt thòi rốt cuộc vẫn là chính chủ.

 

Nghĩ vậy, Vệ Miên cầm lấy mấy tờ giấy, lần lượt bấm tay tính toán.

 

Chỉ vừa xem đến người đầu tiên, đôi mày cô đã khẽ nhíu lại. Người này có lòng tự tôn quá mạnh, tuyệt không cam chịu đứng dưới người khác. Tính cách điển hình của kẻ vong ân bội nghĩa, thậm chí còn có xu hướng “cắn lén sau lưng” khi có cơ hội.

 

Người thứ hai là phụ nữ, nhưng lại đặc biệt say mê những người đàn ông đã có gia đình. Nói cách khác, số mệnh của cô ta định sẵn dễ trở thành kẻ thứ ba. Bất kể năng lực thế nào, một người có lỗ hổng đạo đức như vậy tuyệt đối không thể giao cho vị trí trọng yếu.

 

Người thứ ba thì thật thà, chất phác, nhưng lại quá mức cứng nhắc, làm việc gì cũng rập khuôn, thiếu linh hoạt. Người như vậy chỉ thích hợp giữ vị trí nhân viên bình thường, chứ không thể gánh vác trọng trách lớn.

 

Người thứ tư lại hoàn toàn khác. Mệnh cách sáng sủa, ý chí kiên định, cần cù chịu khó, đặc biệt coi trọng ân nghĩa và lòng trung thành. Đây là kiểu người bẩm sinh có tố chất lãnh đạo, chỉ cần được trao cơ hội, tương lai chắc chắn sẽ một bước lên cao.

 

Vệ Miên đặt tài liệu của người thứ tư sang một bên, rồi lật đến người thứ năm. Chỉ thoáng nhìn, cô đã khẽ lắc đầu, đặt xuống ngay. Bát tự của người này mang sát khí nặng nề, là mệnh sát nhân, tuyệt đối không thể dùng.

 

Cô đẩy tập tài liệu của người thứ tư về phía Tiền Lệ:

“Người này, cô nên dốc sức bồi dưỡng. Tương lai cô có thể sớm an tâm lui về hay không, đều trông cậy vào anh ta cả.”

 

Tiền Lệ thoáng ngẩn người, không khỏi nghi ngờ:

“Đại sư chắc chứ?”

 

Trong ấn tượng của cô ấy, người này lúc nào cũng tóc tai rối bù, đeo cặp kính gọng đen, ngũ quan thế nào thì thực ra cô cô còn chưa từng để ý. Chỉ là nghe thư ký khen ngợi năng lực anh ta khá tốt nên mới cho tên vào danh sách lần này.

 

Vệ Miên chợt nảy ra một ý nghĩ, liền quay sang nói với Tiền Lệ:

“Cô cũng đọc bát tự sinh thần của mình cho tôi nghe.”

 

Tiền Lệ không chút do dự, lập tức đọc ra một lượt.

 

Vệ Miên cụp mắt, bấm tay tính toán. Một lát sau, khi đã tính xong, nét mặt cô khẽ biến đổi, ánh mắt lóe lên tia khác thường.

 

Người thứ tư kia… không chỉ là nhân tài đáng để bồi dưỡng, mà còn là mệnh duyên tiếp theo của Tiền Lệ. Hơn nữa lại là chính duyên vợ chồng, hòa thuận bền lâu, có thể cùng nhau đi đến cuối đời.

 

Thấy sắc mặt Vệ Miên có phần kỳ lạ, Tiền Lệ không khỏi lo lắng:

“Đại sư, sao vậy?”

 

Vệ Miên nhếch khóe môi, ánh mắt mang theo ý cười, vỗ nhẹ vai cô ấy:

“Về nhà, bồi dưỡng cho thật tốt đi.”

 

Còn về việc “bồi dưỡng” ở đây là nhân tài hay tình cảm… thì chỉ có mình Vệ Miên hiểu rõ. Biết đâu, trong quá trình bồi dưỡng, tình cảm lại tự nhiên nảy sinh thì sao?