Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 58: Hạc Giấy



 

Vệ Miên thường xuyên ra vào căn nhà nhỏ kiểu Tây, những người sống trong cùng tiểu khu tất nhiên đều để mắt tới.

 

Thậm chí trong khu còn có vài kẻ rảnh rỗi đem nhau ra cá cược, đoán xem cảnh sát sẽ mất bao lâu để tới thu dọn “cái xác” trong ngôi nhà kia.

 

Nhưng họ chờ mãi, chờ mãi… vẫn chẳng thấy cảnh sát đâu. Ngược lại, cô gái chuyển đến sống ở đó ngày càng hồng hào, thần thái đầy sức sống.

 

Điều này khiến ai nấy vừa tò mò vừa hoang mang. Dù vậy, tiếng xấu của căn nhà nhỏ vẫn còn đó, không ai dám tùy tiện bước vào. Vệ Miên ra vào thậm chí chẳng thèm khóa cửa, nhưng chưa từng có kẻ trộm nào bén mảng đến. Một phần vì người ta kiêng kỵ, phần khác… là vì trong sân còn có mấy người giấy canh giữ. Nếu có kẻ liều lĩnh xông vào, chỉ e bị dọa cho hồn xiêu phách lạc.

 

Tuy nhiên, trong lòng Vệ Miên vẫn còn vướng bận. Cô nhớ đến khu biệt thự Tây Sơn mà Cao Hải Dương từng nhắc tới, nhất định phải tìm cơ hội đi xem xét.

 

Những ngày tiếp theo, cô không còn ra ngoài nhiều, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc nâng cao thực lực. Linh khí trong căn nhà nhỏ dồi dào đến mức khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp bội so với núi hoang.

 

Chỉ chưa đầy một tuần, Vệ Miên đã khôi phục lại thực lực như trước khi phá trận. Huống hồ trong tay cô còn có cây quạt Ngọc Cốt, đủ để tự tin rằng nếu chạm trán một phong thủy sư cao tay, cô hoàn toàn có thể chống đỡ được một trận ra trò.

 

Thế là Vệ Miên chọn một đêm tối như mực, giơ tay cũng không thấy rõ ngón, lặng lẽ đạp chiếc xe điện nhỏ hướng về khu biệt thự Tây Sơn.

 

Không biết có phải bởi nơi đây quy tụ không ít nhân vật có m.á.u mặt hay không, mà an ninh quả thực nghiêm ngặt. Vệ Miên vòng xe dọc theo bức tường bao quanh một đoạn dài, không phát hiện góc khuất nào, ngược lại còn bị bảo vệ liếc nhìn đầy cảnh giác.

 

Song, chút khó khăn ấy không thể ngăn được cô. Vệ Miên nhanh chóng tìm thấy một thân cây to khỏe, chỉ thoáng chốc đã thoăn thoắt leo lên.

 

Sau khi đứng vững, cô lấy ra một tờ hoàng phù từ trong túi áo, khéo léo gấp thành hình hạc giấy.

 

Tựa lưng vào thân cây, Vệ Miên nhắm mắt, tập trung toàn bộ tinh thần, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

 

Ngay tức khắc, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện—con hạc giấy vốn chỉ là vật vô tri bỗng khẽ run cánh, rồi nhanh chóng thoát khỏi tay Vệ Miên, vỗ cánh bay lên, hòa vào bầu trời đêm mịt mùng.

 

Đây là một trong những thuật pháp nhập môn cơ bản của đệ tử Chính Dương Tông, tuy đơn giản nhưng vô cùng hữu dụng: dùng phù chú ban cho hạc giấy một sinh mệnh ngắn ngủi, khiến nó có thể nghe lệnh, trở thành đôi mắt, đôi tai của phong thủy sư.

 

Chú ngữ trong miệng Vệ Miên mỗi lúc một dồn dập, đến cuối cùng hầu như không thể nghe rõ từng chữ, chỉ còn lại âm điệu dồn dập, nén chặt. Đột nhiên, cô khẽ quát:

 

“Đi!”

 

Con hạc giấy lập tức vút cao, cánh lay động dữ dội, rồi lao thẳng về phía bức tường khu biệt thự, nhẹ nhàng vượt qua như thể không có bất kỳ vật cản nào.

 

Vệ Miên ngả người tựa vào thân cây, hàng mi khẽ rủ xuống. Giây phút ấy, hạc giấy đã trở thành đôi mắt của cô, đưa tầm nhìn của cô bay lượn trong khu biệt thự.

 

Toàn bộ khu biệt thự có mười sáu căn. Với thực lực hiện tại, cô không đủ khả năng duy trì linh lực để cho hạc giấy tra xét từng căn một.

 

Nhưng điều này, Vệ Miên đã sớm tính đến.

 

Kẻ phong thủy sư ẩn mình trong bóng tối kia, đã đủ bản lĩnh để trộm vận cho người khác, chắc chắn không phải hạng người lần đầu gây chuyện. Những kẻ như vậy, thường ngày làm nhiều việc thất đức, tất nhiên sẽ không chọn sống ở nơi dễ bị chú ý.

 

Nhớ lại cảnh tượng từng nhìn thấy bằng Thiên Nhãn, Vệ Miên khẳng định căn biệt thự kia nằm ở vị trí sát sườn núi.

 

Cô điều khiển hạc giấy bay về phía dãy biệt thự ngoài rìa, bỏ qua hai căn ở giữa, tập trung toàn bộ thần thức vào hai căn ngoài cùng.

 

Trước tiên, hạc giấy đáp xuống căn ở phía đông. Nó lượn một vòng rồi bay vào sân. Bố cục sân vườn hầu như giống hệt những căn khác — có sân trước, sân sau, gara — chỉ khác là lúc này, vào mùa đông, toàn bộ sân vườn trơ trụi, chẳng có lấy chút sinh khí.

 

Vệ Miên chỉ liếc qua một cái rồi lập tức điều khiển hạc giấy bay ra ngoài. Cách bố trí bên trong hoàn toàn khác với những gì cô từng thấy qua Thiên Nhãn. Dù lúc đó chỉ thoáng nhìn, không để tâm nhiều, nhưng cô vẫn nhớ rõ trong sân từng có một đình nghỉ mát.

 

Không dám lãng phí thời gian, cô tiếp tục điều khiển hạc giấy bay thẳng đến căn nhà ở tận cùng phía tây.

 

Ngay khi vừa tới cổng, Vệ Miên đã cảm thấy khác thường. Sân nhà tĩnh lặng đến mức quỷ dị, tĩnh lặng như thể cả cơn gió bắc đang rít gào ngoài kia cũng bị đông cứng lại.

 

Cô điều khiển hạc giấy len lén bay vào từ góc tường. Ở đó, bất ngờ xuất hiện một cái giếng! Trong thời đại nước máy tiện lợi thế này, sao vẫn còn người đào giếng trong sân chứ?

 

Chuyện bất thường tất có nguyên do. Hạc giấy vừa mới lại gần, một luồng sát khí chợt quét qua khiến nó lập tức cứng đờ.

 

Đợi thêm một lúc, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, Vệ Miên mới dám điều khiển hạc giấy tiếp tục tiến vào. Với mức độ sát khí vừa rồi, e rằng thứ ẩn trong giếng tuyệt đối không đơn giản.

 

Để tránh mạo hiểm lao xuống mà chạm phải trận pháp, Vệ Miên quyết định tạm gác lại, chuyển sang kiểm tra nơi khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Rất nhanh, cô lại phát hiện điều bất thường ở đình nghỉ mát. Chưa kịp tiến đến gần, một pháp trận vô hình đã chặn đứng lối đi.

 

Thực lực của Vệ Miên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này không thể mạo hiểm xông vào mà không kinh động đến đối phương. Bất đắc dĩ, cô đành triệu hồi hạc giấy trở về.

 

Cô mở mắt ra — nơi trước mặt chính là biệt thự số 14.

 

Người có thể bố trí trận pháp trong biệt thự, theo suy đoán của Vệ Miên, ngoài vị phong thủy sư kia thì sẽ không còn ai khác.

 

Thế nhưng, trên pháp trận vừa rồi cô lại không hề cảm nhận được khí tức quen thuộc. Vậy thì… kẻ bố trí Luyện Hồn Trận trong căn nhà nhỏ kia, và kẻ đặt trận trong biệt thự này, rốt cuộc có phải cùng một người hay không?

 

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, cảm giác mơ hồ này khiến lòng người khó chịu vô cùng.

 

Thôi, trước mắt chỉ có thể tạm gác lại, cần tìm cách khác để lén vào quan sát.

 

...

 

Cùng lúc đó, Liễu Khôn dừng xe, vươn tay bắt lấy chiếc điện thoại đang reo không ngừng.

 

“Alo?”

 

Một giọng phụ nữ the thé vang lên từ đầu dây bên kia.

 

“Anh Liễu, chuyện lần trước chúng ta bàn, anh cân nhắc thế nào rồi? Căn nhà nhỏ đó, bán cho tôi tám trăm nghìn tệ được không?”

 

Liễu Khôn liếc màn hình, số điện thoại lạ, nhưng chỉ nghe lời đối phương là anh đã đoán ra được người gọi.

 

Chưa kịp mở miệng, giọng phụ nữ kia đã tiếp lời:

 

“Tôi tin bấy lâu nay anh cũng rõ rồi, ngoài chúng tôi ra thì chẳng ai thèm để mắt đến căn nhà đó cả. Hung trạch bị ma ám, giữ trong tay chỉ tổ mất giá thôi…”

 

“Nhà bán rồi.”

 

Nghe giọng điệu hả hê kia, Liễu Khôn không nhịn được mà cắt ngang.

 

“Chi bằng bán cho tôi tám trăm nghìn, thực sự không được thì giá cả còn có thể thương lượng! Cái gì? Bán rồi? Bán cho ai?”

 

Giọng người phụ nữ đột ngột trở nên gay gắt. Liễu Khôn nhíu mày, hơi đưa điện thoại ra xa.

 

“Hôm đó sau khi cô rời đi, có người khác đến xem. Họ đã mua rồi.” Giọng anh ta lạnh nhạt, không mang chút tình cảm.

 

Loại người như vậy thật đáng ghét — lợi dụng lúc khó khăn để ép giá, biết người ta cần bán gấp liền cố tình dìm xuống. May mà khi ấy có Vệ Miên xuất hiện, nếu không thì dù bán đi, ban đêm cũng tức đến mất ngủ.

 

“Cô ấy trả bao nhiêu? Tôi có thể thêm hai mươi nghìn!” Kim Ngân Hoa vội vàng nói.

 

Cô ta không ngờ căn nhà vốn chẳng ai thèm ngó tới, sau khi mình vừa đến xem, lại đột nhiên có người mua. Chuyện này quá mức trùng hợp — chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra điều gì?

 

Liễu Khôn không muốn dây dưa thêm, chỉ đáp cụt lủn: “Miễn bình luận.” Rồi dứt khoát cúp máy.

 

Để lại Kim Ngân Hoa sững sờ, nét mặt thoáng biến sắc.

 

“Chúng ta chậm một bước rồi, căn nhà đó bị người ta mua mất.” Giọng cô ta lạnh đi.

 

Ngược lại, Hồ Húc Minh chẳng mấy để tâm:

 

“Căn nhà đó đã qua tay bao nhiêu đời chủ rồi, cô không biết sao? Bao nhiêu người ở đó cuối cùng chẳng phải đều c.h.ế.t cả ư? Giá sẽ chỉ càng ngày càng thấp. Cuối cùng, kẻ được lợi vẫn là chúng ta.”

 

Kim Ngân Hoa ngẫm lại, quả thực là thế. Dù căn nhà có đổi thêm bao nhiêu đời chủ, cuối cùng chẳng phải cũng chỉ biến thành vật hiến tế cho trận pháp kia sao? Người được lợi sau cùng vẫn là bọn họ.

 

Theo tính toán của sư phụ, hồn lực phải đến tháng Năm năm sau mới thu thập đủ. Lúc đó cô ta quay lại cũng chưa muộn.