Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 59: Cô Gái Qua Đường



 

Ngày hôm sau là ngày khai giảng. Vệ Miên dặn dò hai người giấy ở nhà trông coi cửa nẻo, rồi đạp xe đến trường.

 

Đây đã là học kỳ thứ hai, cô không biết quy định nội trú có được nới lỏng hơn chút nào không, ví dụ như có thể xin ở ngoài thay vì ký túc xá.

 

Tháng Ba, thời tiết bắt đầu ấm dần. Trên đường phố đã hiếm thấy bóng người mặc áo bông dày.

 

Sau thời gian được linh khí nuôi dưỡng, thân thể Vệ Miên cũng khôi phục không ít, ít nhất không còn sợ lạnh như những ngày đầu mới đến nữa.

 

Nghĩ đến chuyện ba người bạn cùng phòng đều nói có mang đặc sản về, khả năng buổi trưa họ sẽ không ra ngoài ăn, Vệ Miên liền rẽ vào một quán ăn gần trường, định mua chút đồ chính mang về.

 

Đây là quán họ thường xuyên lui tới. Bà chủ làm bánh mì, bánh bao rất ngon. Vệ Miên gọi bánh bao đường, cơm và bánh nướng, lựa theo khẩu vị của từng người.

 

Bà chủ quán tên Tôn Ái Hồng, đã kinh doanh ở cổng trường Đại học Thanh Bình hơn mười năm. Bà rất thích giao tiếp với những sinh viên trẻ trung, tràn đầy sức sống này.

 

Thấy Vệ Miên chỉ mua cơm mà không gọi thêm thức ăn, bà nghi hoặc hỏi:

 

“Sao chỉ mua cơm, không lấy đồ ăn kèm? Mới khai giảng đã tính giảm cân rồi à? Các cháu còn đang tuổi lớn, ăn uống vậy không được đâu. Nào, dì gắp cho ít thức ăn, không lấy tiền đâu!”

 

Vừa nói, bà vừa đưa tay lấy hộp đựng đồ ăn dùng một lần bên cạnh.

 

Thật ra, Tôn Ái Hồng nói vậy là bởi bà đã gặp quá nhiều cô gái ở gần trường lấy cớ giảm cân. Có người vì tiêu hết tiền sinh hoạt phí sớm, ngại xin thêm từ gia đình, nên ngày ngày chỉ ăn bánh bao với dưa muối.

 

Toàn là các cô bé còn trẻ, ăn uống như vậy rất hại sức khỏe. Tôn Ái Hồng cũng có con, nên lần nào gặp cảnh đó, bà đều cố tìm cách gắp thêm thức ăn cho các em.

 

Không có tiền, sinh viên thậm chí còn có thể ghi nợ ở quán, khi nào có thì trả sau cũng được. Vì thế, nhiều người thân mật gọi bà là Dì Tôn, rảnh rỗi lại thích ghé quán ngồi chơi. Thậm chí những khi quán đông khách buổi trưa, có bạn còn ở lại phụ giúp.

 

Vệ Miên vội đưa tay ngăn, cười nói:

 

“Thật sự không cần đâu dì Tôn. Mới khai giảng mà, mọi người trong ký túc đều mang đặc sản về rồi, cháu chỉ mua đồ ăn chính mang theo thôi. Cháu không thiếu tiền đâu ạ, thật sự không thiếu!”

 

Tôn Ái Hồng nhìn cô bé hai lần, thấy đúng là nói thật. Dù sao mới khai giảng, sinh viên thường vẫn rủng rỉnh tiền.

 

Bà bật cười ha hả:

 

“Thế thì được. Nhưng nhớ nhé, nếu lúc nào hết tiền thì đừng ngại, cứ đến ăn, dì cho ghi nợ cũng được.”

 

Vệ Miên mỉm cười gật đầu. Cô xách túi đồ ăn đã gói sẵn, chuẩn bị đi thì bất ngờ lấy ra một tấm bùa Bình An, đưa cho bà:

 

“Dì Tôn, cái này cháu tặng dượng ạ. Nhớ dặn dượng lái xe cẩn thận nhé!”

 

Tôn Ái Hồng thoáng sững lại, không hiểu sao Vệ Miên lại nói thế. Rõ ràng vừa rồi còn đang nói chuyện ăn uống, câu “lái xe cẩn thận” nghe thật chẳng ăn nhập gì.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, bà cũng thấy giật mình. Quả thật, chồng bà — Thôi Quốc Cường — ngày nào cũng phải lái xe ra ngoài từ rạng sáng để chở nguyên liệu nấu ăn về quán.

 

Không phải không có dịch vụ giao hàng tận nơi, nhưng Lão Thôi luôn nói đồ như vậy không đủ tươi. Thức ăn cho bọn trẻ thì nhất định phải mới hái trong ngày. Vì thế, ông chẳng ngại vất vả, mỗi sáng đều tự mình ra chợ đầu mối mua sỉ rau củ.

 

Việc này ông đã làm suốt mười năm, bất kể mưa gió.

 

Tôn Ái Hồng chỉ thoáng sững lại, rồi vẫn mỉm cười nhận lấy lá bùa Bình An, bỏ vào túi.

 

“Dì cảm ơn cháu trước nhé. Lát nữa chú Thôi về, dì sẽ đưa cho chú ấy!”

 

Ra khỏi quán, Vệ Miên nhìn túi đồ ăn trên tay, khóe môi khẽ cong lên.

 

Một lúc sau, Thôi Quốc Cường mới từ ngoài trở về.

 

“Sao hôm nay về muộn thế?” Tôn Ái Hồng đặt giẻ lau xuống bàn, nghi hoặc hỏi.

 

“Đừng nhắc nữa.”

 

Ông vừa uống cạn một cốc trà, vừa phủi bụi đất trên quần áo, nói:

 

“Trên đường có chiếc xe đ.â.m vào dải phân cách rồi lật nhào. Tôi đứng lại giúp người ta dựng xe lên.”

 

“Người trong xe thế nào rồi?” Tôn Ái Hồng nghe vậy, mắt trợn tròn, vội hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thôi Quốc Cường chỉ lên trán:

 

“Bị rách một vết ở đây, m.á.u chảy khá nhiều. Ngoài ra không thấy chỗ nào bị thương, nhưng người đó không dám cử động. Sau đó xe cấp cứu 120 đến đưa đi rồi, chúng tôi mới rời đi.”

 

Tôn Ái Hồng thở phào, khẽ niệm Phật một tiếng, rồi lắc đầu thở dài:

 

“Lái xe ấy à, phải cẩn thận một chút. Đi chậm thôi, tuyệt đối đừng ham nhanh.”

 

Thôi Quốc Cường bật cười:

 

“Bà nói với tôi đấy à? Tôi lái xe bao năm rồi, lẽ nào không hiểu đạo lý này?”

 

Tôn Ái Hồng hừ nhẹ:

 

“Thì ông cũng phải cẩn thận một chút.”

 

Đang trò chuyện, có hai sinh viên bước vào quán, một mặc áo đỏ, một mặc áo vàng. Nhìn màu sắc ấy, Tôn Ái Hồng chợt nhớ tới Hoàng Phù mà Vệ Miên đã đưa cho mình.

 

Bà vội lôi tấm phù trong túi ra, nhét vào tay Thôi Quốc Cường, dặn nhanh một câu:

 

“Mang theo bên mình.”

 

Nói xong, bà lại cười tươi, quay ra chào đón khách.

 

Thôi Quốc Cường cúi xuống nhìn, hóa ra là một tấm Hoàng Phù. Ban đầu ông định vứt đi, nhưng nghĩ đó là tấm lòng của vợ, cuối cùng vẫn nhét vào túi áo, cất sát bên người.

 

Rạng sáng hôm sau, Thôi Quốc Cường lái xe đến chợ rau.

 

Ông thường xuất phát từ ba giờ sáng, đi thẳng đến khu chợ đầu mối ở phía bắc thành phố Thanh Bình. Nơi đó chủ yếu bán buôn rau củ, trong số đó có một người anh em quen biết, tự trồng rau trong nhà kính.

 

Lúc này trời vẫn tối đen như mực. Trên đường vắng lặng không một bóng người đi bộ, xe cộ cũng chỉ lác đác vài chiếc, đa phần là taxi chạy đêm.

 

Bao năm nay, ông luôn đặt hàng từ chỗ người anh em kia, hợp tác nhiều lần, nhưng mỗi chuyến đi vẫn phải xem có loại rau mới nào để thêm vào thực đơn cho quán.

 

Là tài xế kỳ cựu với mấy chục năm kinh nghiệm, Thôi Quốc Cường luôn lái xe chắc tay. Trong thành phố, ông càng hiếm khi chạy nhanh.

 

Thế nhưng, khi đi ngang một ngã tư, thấy đèn xanh chỉ còn ba giây, ông định nhấn ga vượt qua. Đúng lúc ấy, một bóng người bất ngờ vụt qua trước đầu xe.

 

Ánh mắt Thôi Quốc Cường vừa kịp bắt lấy — một cô gái trẻ đang bước nhanh từ mép đường sang.

 

Chỉ trong chớp mắt nữa thôi là sẽ đ.â.m thẳng vào.

 

Ông hốt hoảng, vội vàng đ.á.n.h lái gấp rồi phanh khẩn cấp.

 

Nhưng lúc ấy xe đã tăng tốc khá nhiều. Sau cú phanh gấp, dưới tác dụng quán tính, xe của Thôi Quốc Cường bị lệch hướng.

 

May mắn thay, bản lĩnh của một tài xế lão luyện lập tức phát huy. Ông giữ vững tinh thần, thao tác liên tiếp, để chiếc xe chỉ sượt qua hàng rào bảo vệ một đoạn rồi dừng an toàn bên lề đường.

 

Điều quan trọng nhất là… ông không đ.â.m phải người.

 

Thôi Quốc Cường thở phào, vội vàng xuống xe kiểm tra. Nhưng trên mặt đường tối om lại trống rỗng — chẳng những không có bóng người, ngay cả xe cộ cũng không thấy đâu.

 

Ông sững người. Cả người nổi da gà.

 

Ông đi vòng quanh tìm kiếm, vừa gọi vừa nhìn, nhưng xác định rõ ràng là chẳng có ai cả. Trong lòng ông càng thêm hoảng loạn.

 

Dù thân hình cao lớn, nhưng Thôi Quốc Cường vốn nhát gan, từ trước đến nay không dám nghe bất cứ chuyện ma quái nào.

 

Tay run run, ông lấy điện thoại gọi báo cảnh sát: xe của ông vừa gặp tai nạn, cần cảnh sát giao thông đến hiện trường xử lý, sau đó còn phải làm thủ tục bảo hiểm.

 

Cảnh sát giao thông nhanh chóng có mặt. Thấy được người, Thôi Quốc Cường lập tức yên tâm hơn rất nhiều. Ông cố giữ bình tĩnh, kể lại chi tiết toàn bộ quá trình vừa rồi.

 

Thế nhưng, khi cảnh sát trích xuất camera hành trình trong xe, hình ảnh hiển thị lại khiến tất cả sững sờ —

 

Trong đoạn video, con đường vắng lặng, ngoại trừ xe cộ lác đác qua lại, tuyệt nhiên không hề có bóng dáng cô gái nào băng ngang.