Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 61: Đừng Đi Cáp Treo



 

"Em, sao em biết... em muốn gì?"

 

Môi Kim Chí Linh run rẩy, giọng khàn đặc, đôi mắt ngập đầy kinh hãi.

 

Vệ Miên nhìn cô với ánh mắt cảm thông, rồi khẽ lắc đầu.

 

“Tôi không muốn gì cả. Tôi chỉ dùng cách này để chứng minh cho cô thấy, tôi thực sự biết xem tướng. Và bây giờ, tôi nhìn ra cha mẹ cô đang gặp kiếp nạn. Nếu muốn tránh, hãy gọi điện ngay, dặn họ đừng đi cáp treo!”

 

Kim Chí Linh sững sờ, ánh mắt d.a.o động liên tục. Tin thì khó tin, nhưng lỡ như là thật thì sao? Trong lòng cuống quýt, cô ấy vẫn vội vàng rút điện thoại, tìm số của mẹ trong nhật ký cuộc gọi rồi bấm gọi.

 

“Tút—”

 

“Tút—”

 

Chuông kêu rất lâu, nhưng đầu bên kia không ai bắt máy.

 

Kim Chí Linh cảm giác tim như thắt lại. Tối qua mẹ còn bảo đã đến Sơn Thành, mà Sơn Thành nổi tiếng nhất chính là dãy núi. Đoàn du lịch chắc chắn sẽ có chương trình leo núi. Với tính cách của hai cụ, họ nhất định sẽ muốn lên đỉnh ngắm cảnh…

 

Vệ Miên khẽ nhíu mày: “Đổi số khác gọi thử.”

 

"Được."

 

Kim Chí Linh gật đầu đáp lời, nhưng tay run đến mức bấm nhầm số.

 

Thấy vậy, Vệ Miên lập tức đón lấy điện thoại, nhanh chóng bấm giúp cô.

 

“Tút—”

 

“Alo, Linh Linh đó hả?”

 

Điện thoại mới reo hai tiếng đã có người bắt máy, giọng nói hiền hậu quen thuộc vang lên. Nước mắt Kim Chí Linh lập tức lăn dài, trào ra không ngừng.

 

Cô ấy cố gắng kìm nén, giọng nói run run: “Bố… bố với mẹ đang làm gì thế?”

 

Cha Kim cười ha hả qua điện thoại: “Bố với mẹ đang ở núi Quỳnh Sơn, tính lên đỉnh ngắm cảnh một chút! Nhưng mà già rồi, không còn sức leo như hồi trẻ, chắc phải đi cáp treo thôi.”

 

Kim Chí Linh hít hít mũi, cố nén cảm xúc: “Bố mẹ đừng lên nữa… mai lại đau lưng mỏi gối thì làm sao đi tiếp các điểm khác được.”

 

“Bố với mẹ đâu có ngốc, bọn ta cũng theo kịp thời đại chứ bộ. Vừa mua hai vé cáp treo lên núi, ngồi thong dong ngắm cảnh một vòng, coi như là đã lên núi rồi!” Cha Kim cười sảng khoái, rồi lại hạ giọng than phiền, “Cái đoàn du lịch này kỳ cục thật, vé vào cổng thì bao, còn vé cáp treo lại bắt tự bỏ tiền mua.”

 

Tim Kim Chí Linh như hẫng một nhịp, mắt trừng lớn. Bố mẹ cô thật sự định đi cáp treo! Trong thoáng chốc, cô ấy hoảng hốt quay sang nhìn Vệ Miên.

 

Vệ Miên đáp lại bằng một ánh mắt trấn an, khiến Kim Chí Linh lấy lại đôi phần bình tĩnh.

 

“Bố, bố với mẹ đừng lên được không? Con nói thật, tối qua con nằm mơ thấy điềm xấu. Nơi nào có nguy hiểm thì hai người nhất định đừng đi, làm ơn nghe lời con lần này!”

 

Cô ấy cố ý không nhắc gì đến Vệ Miên. Lúc này mà lôi chuyện đó ra, e rằng cha mẹ sẽ phản cảm, chẳng bằng nói là do giấc mơ của mình. Dù vậy, cô ấy cũng hiểu rõ, ngay cả như thế cha chắc gì đã tin.

 

Quả nhiên—

 

“Hahaha, lại còn mơ với mộng. Không sao đâu con gái à, mơ thường là điềm ngược lại mà!” Cha Kim cười vang, giọng đầy yêu thương, “Cáp treo ba xem rồi, treo bằng cáp thép to chắc lắm, bao nhiêu người đi có ai gặp chuyện gì đâu. Con lo xa quá!”

 

“Bước lên đi, tiếp theo đến lượt hai ông bà!”

 

Âm thanh của nhân viên soát vé vang lên từ đầu dây bên kia, lọt vào tai Kim Chí Linh khiến toàn thân cô ấy run bắn, tim như rơi xuống vực sâu.

 

Cha Kim ở đầu dây cũng nghe thấy, ông bật cười, “Được rồi Linh Linh, đến lượt bố mẹ rồi. Có gì thì đợi chúng ta xuống núi sẽ gọi lại cho con, đừng lo lắng quá!”

 

Ông nói xong liền định cúp máy.

 

“Không được! Không được đi!”

 

Kim Chí Linh như mất hết kiểm soát, tiếng khóc vỡ òa, nghẹn ngào nức nở, “Bố ơi, đừng bước lên! Con xin bố… con sợ lắm, bố mẹ đừng đi, con xin bố mẹ đó!”

 

Tiếng khóc tuyệt vọng ấy xuyên qua sóng điện thoại, khiến Cha Kim lập tức khựng lại. Bàn chân ông đang nhấc lên liền dừng giữa không trung, tim đập thình thịch. Nhìn sang vợ, ông hốt hoảng kéo tay bà lại, không dám bước thêm nửa bước.

 

"Con đừng khóc, đừng khóc, bố không lên nữa nha, Linh Linh con đừng khóc nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cha Kim nghe tiếng con gái khóc liền hốt hoảng.

 

Từ khi trưởng thành, Kim Chí Linh luôn tự nhận mình là người lớn, trong cuộc gọi chỉ gọi “Bố” một tiếng gọn lỏn, chưa bao giờ yếu ớt gọi bằng từ lặp lại như khi còn bé. Vậy mà lúc này, tiếng “Bố ơi” bật ra từ đầu dây bên kia lại khiến lòng Cha Kim mềm nhũn, tim ông run lên như có ai siết chặt.

 

Con gái ông từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiếu thuận, chưa bao giờ làm nũng hay khóc lóc để đòi hỏi điều gì. Lần này nó khóc đến nghẹn ngào, còn tha thiết van xin, nỗi lo lắng theo đó ập đến trong lòng ông như sóng dữ.

 

“… Có lên không? Không thì nhường cho người kế tiếp đấy!”

 

Giọng nhân viên công vụ vang lên thúc giục, mang theo sự mất kiên nhẫn.

 

“Không lên nữa! Chúng tôi không lên nữa!” Cha Kim vội vàng xua tay.

 

Mẹ Kim còn chưa kịp hiểu chuyện gì, bà vừa trò chuyện với mấy người trong đoàn, đến khi quay lại liền nhấc chân định bước lên thì đã bị Cha Kim giật mạnh về phía sau.

 

“Ông làm gì vậy?” Bà kinh ngạc trừng mắt.

 

Đúng lúc đó, cabin cáp treo rung nhẹ, rồi trượt đi mất, cánh cửa đóng lại, lặng lẽ đưa một khoảng trống không ai ngồi lên đỉnh núi.

 

Nhân viên công vụ cũng không để tâm, chỉ quay sang chuẩn bị đón du khách cho lượt cabin tiếp theo.

 

Chiếc cabin lẽ ra thuộc về cha mẹ nhà họ Kim, cứ thế bị bỏ trống.

 

Cha Kim kéo Mẹ Kim sang một bên, đặt điện thoại ở giữa để cả hai cùng nghe.

 

“Linh Linh, bố mẹ không đi cáp treo nữa đâu, con đừng khóc nữa nha!”

Ông dịu giọng, từng chữ đều là để an ủi cô con gái đang nức nở ở đầu dây bên kia.

 

Mẹ Kim cũng nghe rõ tiếng con gái khóc, tim thắt lại, lập tức sốt ruột gọi:

“Linh Linh, chuyện gì vậy? Sao con lại khóc thế? Con chịu ấm ức gì thì nói với mẹ, đừng giấu mẹ!”

 

Biết chắc cha mẹ đã không bước lên cáp treo, nỗi lo lắng trong lòng Kim Chí Linh mới dần ổn định. Cô ấy lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh giọng nói: “Không sao đâu ba mẹ… chỉ là con nằm mơ thấy điềm xấu, sợ hai người gặp nguy hiểm nên mới vội gọi điện thôi.”

 

“Cái con bé này, làm mẹ hết hồn!”

 

Mẹ Kim vừa trách yêu vừa thở phào. Vừa rồi bà còn tưởng con gái xa nhà chịu oan ức gì, chỉ trong chốc lát mà mồ hôi sau lưng đã túa ra vì lo lắng.

 

Ba người trò chuyện thêm vài câu, đang định cúp máy thì bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của nhân viên công vụ từ phía xa.

 

Cha Kim theo phản xạ nhìn về hướng phát ra tiếng động, nhưng cũng không để tâm. Con gái đã dặn không lên cáp treo, hai ông bà bàn nhau xuống núi, nghỉ ngơi trên xe buýt chờ đoàn.

 

Vừa quay người xuống núi, mấy nhân viên công vụ đã hối hả chạy lướt qua bên cạnh, trong tiếng gió còn văng vẳng vài câu rời rạc:

 

“… rơi xuống rồi!”

“Không biết còn ai không…”

“Có còn khả năng sống sót không…”

 



 

Lúc này Cha Kim vẫn chưa liên hệ sự việc đó với mình. Mãi cho đến khi xuống chân núi, nhìn thấy xe cấp cứu 120 cùng cảnh sát đã có mặt, ông mới bàng hoàng nhận ra trên núi vừa xảy ra tai nạn.

 

Ông vẫn chưa ý thức được chuyện này có thể liên quan đến mình, chỉ lắc đầu thở dài với Mẹ Kim:

“Chắc người nhà họ đau lòng lắm…”

 

Nhưng những chuyện như thế này, chỉ cần không rơi vào chính mình, thì đối với người ngoài cũng chỉ giống như một tin tức thoáng qua mà thôi.

 

Lúc này, xe cấp cứu 120 cùng nhân viên khu du lịch hối hả chạy đến. Khi xác nhận trong cabin cáp treo vừa rơi chỉ là trống rỗng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm — không có thương vong, thế là tốt rồi.

 

Một nhân viên công vụ bước lên kiểm tra, thấy rõ số hiệu cabin thì sững người. Đó chính là cabin lẽ ra cặp vợ chồng lớn tuổi kia sẽ ngồi. Chỉ vì ông lão nhận một cuộc điện thoại ngay trước khi bước vào nên lỡ chuyến, vô tình khiến cả nhóm người phía sau cũng chưa kịp lên, cabin cứ thế trượt đi trong tình trạng trống rỗng.

 

Anh ta chỉ biết âm thầm than thở: hai người ấy đúng là mạng lớn, chẳng biết đã tích được bao nhiêu phúc đức mới thoát nạn như vậy.

 

Vụ việc nhanh chóng lên hot search, nhưng vì không có ai thương vong nên chỉ xếp ở vị trí cuối cùng.

 

Khi nhìn thấy tin tức, Kim Chí Linh không kìm được òa khóc, trong lòng vừa run rẩy sợ hãi vừa dâng tràn may mắn — cha mẹ cô đã thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

 

Đợi đến khi xác nhận cha mẹ đã về đến khách sạn an toàn, Kim Chí Linh mới kể lại toàn bộ sự việc cho họ qua điện thoại. Hai cụ nghe xong đều cảm thấy lạnh sống lưng, sợ hãi đến toát mồ hôi. Không chần chừ, họ quyết định hủy lịch trình còn lại, vội vã trở về Thanh Bình ngay trong đêm.