Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 62: Tìm Cho Cậu Một Đại Sư Chuyên Nghiệp



 

Gia đình họ Lâm dạo gần đây cuối cùng cũng dần thoát khỏi nỗi đau mất con gái.

 

Biết rằng cái c.h.ế.t của Thiến Thiến không phải vì oán hận gia đình mà tìm đến cái chết, Mẹ Lâm như trút được một nửa gánh nặng.

 

Hơn nữa, bà còn bỏ tiền mời một vị đại sư có bản lĩnh làm phép cho Thiến Thiến. Bà tin rằng kiếp sau con bé chắc chắn sẽ được đầu thai vào nơi tốt, lòng bà vì thế cũng dần bình phục trở lại.

 

Buổi trưa hôm ấy, sau giờ tan sở, Lâm Tử Hàng có hẹn gặp một người bạn học cũ thời đại học.

 

Người bạn này đã ra nước ngoài nhiều năm, mới trở về được hơn một tháng, nhưng lúc đó công việc trong công ty quá bận rộn, hai người chưa có dịp ôn lại chuyện xưa.

 

Lâm Tử Hàng ngồi đợi trong quán cà phê dưới lầu công ty. Một lát sau, cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông thân hình vạm vỡ bước vào.

 

“Lão Khúc!”

 

"Lão Lâm!"

 

"Hahaha."

 

Hai người đ.ấ.m tay, rồi ôm nhau một cái, động tác quen thuộc giống như vô số lần họ chào nhau hồi đại học.

 

Lâm Tử Hàng hiện làm việc tại công ty quảng cáo của gia đình. Ngay từ khi còn học đại học, mỗi kỳ nghỉ anh đã bắt đầu làm quen với công việc kinh doanh của nhà. Sau khi tốt nghiệp, anh đi lên từ cấp cơ sở, đến nay đã ngồi vào vị trí trưởng phòng.

 

Khúc Bác Văn là bạn học cùng đại học của anh. Hai người vốn không cùng khoa, nhưng được phân vào chung ký túc xá — cái duyên này khiến họ gắn bó thân thiết suốt thời sinh viên, sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc. Có thể nói, anh là một trong số ít người bạn mà Lâm Tử Hàng thật sự quý trọng, vì quan điểm sống tương đồng.

 

“Trán cậu bị sao thế?”

 

Lâm Tử Hàng chỉ vào vết bầm ở thái dương bạn, lo lắng hỏi.

 

Khúc Bác Văn đưa tay chạm vào, khẽ nhăn mặt, vẫn không kìm được hít một hơi.

 

“Đừng nhắc nữa, hôm qua không cẩn thận bị ngã.”

 

Nghe thì nhẹ nhàng, nhưng nhìn vết bầm tím xanh nơi thái dương, Lâm Tử Hàng cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Khúc Bác Văn học lịch sử, chuyên ngành là nghiên cứu văn hiến cổ, ngày ngày tiếp xúc với những bản thảo và sách sử dày cộp. Chỉ nhìn thân hình vạm vỡ của anh, thật khó mà liên tưởng đến một người làm việc trong lĩnh vực khô khan ấy.

 

Bởi vì Khúc Bác Văn cao gần một mét chín, thân hình vạm vỡ, lại thích tập gym lúc rảnh, nên cơ bắp rắn chắc không thua gì dân thể hình chuyên nghiệp. Hồi đại học, mỗi lần ký túc xá có xung đột, chỉ một mình anh đã có thể áp đảo cả đám bên kia.

 

Giờ đây, trên người anh mồ hôi nhễ nhại, vạt áo trước ướt đẫm, dán chặt vào cơ thể cường tráng, khiến mấy nhân viên phục vụ trong quán cà phê đỏ mặt liên tục.

 

Ánh mắt Lâm Tử Hàng lướt qua bạn, mang theo ý trêu chọc:

“Cậu làm gì thế, vừa tập gym xong à? Sao nhìn như vừa tắm mồ hôi vậy.”

 

“Không, vừa từ nhà giáo sư Hồ về. Đây là mồ hôi đi bộ đấy.” Khúc Bác Văn bất đắc dĩ đáp, bản thân anh cũng thấy phiền, vì gần đây mồ hôi ra nhiều đến mức bất thường.

 

Lâm Tử Hàng nghe vậy thì bật cười, cố ý châm chọc:

“Đi bộ thôi mà cũng ướt như tắm, mới đi nước ngoài vài năm mà đã yếu thế rồi à? Hay là bị gái Tây vắt kiệt sức rồi?”

 

Khúc Bác Văn siết chặt vạt áo, liếc bạn một cái, nhưng nghĩ đến tình trạng cơ thể dạo này quả thực có vấn đề, anh chỉ có thể thở dài:

“Tôi cũng không biết tại sao. Ngày nào cũng mồ hôi lạnh, quần áo chẳng mấy chốc đã ướt sũng."

 

Hơn nữa, tay chân anh còn lạnh buốt. Phải biết rằng Khúc Bác Văn vốn là đàn ông tráng niên khỏe mạnh, trước giờ toàn bị người khác trêu là “người nóng như lò than”, nào ngờ có ngày lại rơi vào tình cảnh tay chân lạnh lẽo như mấy cô gái hay than thở.

 

“Cậu đã đi bệnh viện khám chưa?”

 

Lâm Tử Hàng nhìn thấy một giọt mồ hôi khác lăn dài từ thái dương bạn mình xuống, biến mất trong cổ áo, trong lòng càng cảm thấy bất thường.

 

Khúc Bác Văn gật đầu:

“Đi rồi. Lần trước tôi đến Kinh Thành cũng có đi khám, nhưng bác sĩ không tìm ra bệnh gì. Họ chỉ bảo có thể do mới về nước, cơ thể chưa kịp thích nghi.”

 

Thích nghi cái gì chứ? Anh đã về gần một tháng, trước đó vẫn khỏe mạnh bình thường. Khúc Bác Văn cũng từng đổi mấy bệnh viện khác nhau, nhưng kết quả kiểm tra đều như nhau—không có vấn đề gì.

 

Lâm Tử Hàng chau mày, vẫy tay gọi phục vụ mang một cốc nước ấm:

“Cậu đừng uống linh tinh nữa, tình trạng này nên chú ý. Uống chút nước ấm đi, bù lại nước trong người.”

 

Hai người trò chuyện thêm một lát, thấy cũng đến giờ ăn, bèn rủ nhau ra ngoài tìm quán.

 

Không ngờ, vừa đứng dậy, Khúc Bác Văn bỗng thấy trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo rồi ngã nghiêng sang một bên.

 

Lâm Tử Hàng phản ứng cực nhanh, kịp thời chặn lại, đỡ lấy cơ thể suýt ngã nhào của bạn.

 

“Lão Khúc! Lão Khúc!”

 

Chỉ là một thoáng tối sầm, Khúc Bác Văn đã nhanh chóng hồi phục. Anh chống tay lên khung cửa bên cạnh, thở dốc từng hơi, rồi vẫy tay ra hiệu cho Lâm Tử Hàng khỏi lo lắng.

 

“Không sao, dạo này cứ hay như vậy thôi. Tôi đã ngã mấy lần rồi, cái vết bầm trên trán cũng là do hôm qua đấy. Từ từ rồi sẽ ổn thôi.”

 

Lâm Tử Hàng cau mày, giọng nghiêm trọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cậu như thế này tuyệt đối không bình thường. Bắt đầu từ khi nào?”

 

Khúc Bác Văn uống thêm một ngụm nước, khẽ nhíu mày nhớ lại:

“Không lâu sau khi về nước thì bắt đầu, cho nên bác sĩ mới nói là do thay đổi môi trường sống đột ngột. Nói vậy cũng có lý.”

 

Nhưng Lâm Tử Hàng lại không nghĩ đơn giản như thế. Nếu y học hiện đại đã bó tay, thì khả năng chỉ còn hai hướng: hoặc là bệnh tình ẩn giấu nghiêm trọng hơn tưởng tượng, hoặc… có nguyên nhân mà y học không thể giải thích.

 

Trước đây, anh tuyệt đối sẽ không tin vào cái gọi là “nguyên nhân phi khoa học”. Nhưng sau biến cố của Lâm Thiến Thiến, thế giới quan duy vật sắt đá của anh đã hoàn toàn sụp đổ. Anh không thể không tin rằng, trên đời này thật sự tồn tại những thứ mà mắt thường không nhìn thấy được.

 

Vì vậy, lúc này Lâm Tử Hàng đã có một suy nghĩ khác.

 

“Cậu còn thấy gì bất thường nữa không? Đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết kỳ lạ nào.”

 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của bạn, Khúc Bác Văn cũng dần trở nên trịnh trọng theo.

 

“Khác thường à…”

 

Anh khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Trong đầu chợt hiện lên một mảnh ký ức mơ hồ—hình như, trước khi bắt đầu ra mồ hôi lạnh, anh đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.

 

Chỉ vừa nghĩ đến, nét mặt Khúc Bác Văn liền trở nên gượng gạo, như thể có điều gì khó nói ra.

 

Lâm Tử Hàng lập tức nhận ra sự thay đổi, ánh mắt căng thẳng hẳn lên:

“Có chuyện gì vậy? Cậu mơ thấy gì sao?”

 

“… Chỉ là một giấc mơ thôi.”

 

Khúc Bác Văn lúng túng né tránh, rõ ràng không muốn nói tiếp.

 

Vẻ mặt Lâm Tử Hàng lập tức trở nên kỳ quái, "Mộng xuân à?"

 

"Gần như vậy!"

 

Lâm Tử Hàng nhíu mày:

“Sau đó thì sao, cậu có còn mơ thấy nữa không?”

 

Trong đầu Khúc Bác Văn hiện lên hình bóng người con gái vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ. Mỗi lần đều mờ ảo, lại tràn ngập sự mê hoặc. Khóe môi anh vô thức cong lên, vẻ mặt lộ rõ sự thỏa mãn.

 

Thấy phản ứng ấy, Lâm Tử Hàng còn gì mà không hiểu. Anh im lặng rất lâu, lòng nặng trĩu.

 

Sau chuyện của Thiến Thiến, anh đã biết trên đời này thực sự có linh hồn tồn tại. Nếu mỗi đêm Lão Khúc đều mơ thấy cùng một cô gái, hơn nữa còn chìm trong hoan lạc như vậy… chẳng lẽ, người đó không phải người, mà là một nữ quỷ? Và mỗi lần ân ái như thế, dương khí trên người bạn mình sẽ bị hút cạn dần?

 

Ý nghĩ ấy khiến Lâm Tử Hàng lạnh sống lưng. Anh nghiêm mặt, rút điện thoại ra khỏi túi:

“Tình trạng của cậu chắc chắn không ổn rồi. Cứ tiếp tục thế này, dương khí sẽ bị cái thứ kia hút sạch mất. Tôi sẽ tìm cho cậu một đại sư chuyên nghiệp.”

 

“Dương khí…?” Khúc Bác Văn ngơ ngác lặp lại, hoàn toàn không hiểu gì.

 



 

Lúc này, Vệ Miên nhận được điện thoại khi đang trên đường về nhà.

 

Trong ký túc xá, hầu hết các cô gái đều tham gia câu lạc bộ, có người còn gia nhập mấy cái một lúc. Vệ Miên ban đầu chẳng mấy hứng thú, nhưng nghe cô chủ nhiệm Kim Chí Linh nói tham gia sẽ được cộng điểm, thế là cô tùy tiện chọn một câu lạc bộ.

 

Câu lạc bộ mà Vệ Miên tham gia tên là Thương Hải Xã, chuyên nghiên cứu văn hóa và lịch sử.

 

Chủ nhiệm câu lạc bộ là một đàn anh khóa Ba, hình như họ Hứa hay họ Từ gì đó, Vệ Miên chỉ mới gặp một lần.

 

Cậu ta có ngoại hình khá hợp với gu thẩm mỹ của nữ sinh trong trường: vóc dáng mảnh khảnh, ngũ quan thanh tú. Chỉ tiếc gương mặt lại mang tướng đào hoa, ánh mắt nhìn ai cũng như chan chứa tình ý.

 

Không ít người lại thích kiểu này, chẳng hạn như Phùng Tĩnh – cô bạn cùng câu lạc bộ với Vệ Miên – thường xuyên khen chủ nhiệm “đẹp trai như tiểu thuyết bước ra”. Có lần còn cười nói: “Giống hệt một thụ.”

 

Vệ Miên lúc đầu chẳng hiểu “thụ” là gì, phải lên mạng tra mới biết. Nhưng sau đó cô phải thừa nhận, Phùng Tĩnh nói cũng không sai, quả thật đã nhìn đúng bản chất.

 

Chiều nay có hoạt động câu lạc bộ, nhưng Vệ Miên viện cớ bận việc để xin phép vắng mặt. Thực ra cô chẳng bận gì, chỉ cảm thấy những hoạt động ấy vô nghĩa, phí thời gian.

 



 

Điện thoại reo lên đúng lúc cô đang chờ đèn đỏ. Vệ Miên liếc màn hình, thấy là số lạ thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bấm nghe.

 

“Đại sư, tôi là Lâm Tử Hàng.” Một giọng đàn ông trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia.

 

Vệ Miên nhớ rất rõ giọng nói và gương mặt những người mình từng tiếp xúc. Thế nhưng, cái tên này lại khiến cô khựng lại. Trong trí nhớ, hình như cô chưa từng quen biết ai tên là Lâm Tử Hàng cả.

 

“Đại sư, trước đây cô từng giúp hồn phách của em gái tôi, Lâm Thiến Thiến, về nhà… cô còn nhớ không?”

 

Nghe vậy, Vệ Miên mới bừng tỉnh, lập tức nhớ ra người ở đầu dây bên kia là ai.

 

“Anh em tôi gần đây gặp chuyện… hình như là đụng phải thứ đó. Tôi muốn nhờ Đại sư đến xem qua, không biết có tiện không?”