Không đầy một giờ sau khi Vệ Miên về đến nhà, chuông cửa đã vang lên.
Bên ngoài là Lâm Tử Hàng và một người đàn ông cao lớn đi cùng.
Ngay khi Khúc Bác Văn bước vào, ánh mắt Vệ Miên lập tức dừng lại trên người anh ta. Chỉ một thoáng, cô đã có kết luận.
Âm khí trên người người đàn ông này quá nặng.
Chính vì thế, toàn thân anh mới đổ mồ hôi lạnh không ngừng, sắc mặt xanh xao đến mức tái nhợt.
Vệ Miên thoạt tiên cho rằng anh ta bị quỷ nhập hồn. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt trong trẻo sáng rõ của đối phương, cô liền phủ định suy đoán này.
Nếu không phải bị quỷ nhập, vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất…
Khúc Bác Văn vừa nhìn thấy Vệ Miên liền ngẩn người. Anh hoàn toàn không ngờ “đại sư chuyên nghiệp” mà bạn thân nói đến lại là một cô gái trẻ trung như vậy. Anh nghi ngờ liếc sang Lâm Tử Hàng, ánh mắt ra hiệu: Cậu chắc chứ, không nhầm người đấy chứ?
Nhưng Lâm Tử Hàng chẳng buồn đáp lại, ngay cả một cái liếc cũng không.
Vệ Miên mời hai người ngồi xuống ghế sofa. Vừa mới hỏi thăm được vài câu, tiểu nhân giấy đã rón rén bưng trà nước đi ra.
Thực ra, lần trước nó từng làm vậy mà Vệ Miên không phản đối, từ đó nó “tự học” rồi thành thói quen. Nó cũng rất khôn ngoan — khách đến đây đều là cầu cứu, phục vụ chu đáo chẳng khác nào phô bày thực lực của chủ nhân.
Nhưng khi tiểu nhân giấy bước đến gần Khúc Bác Văn, nó đột nhiên khựng lại. Dường như nó ngửi thấy khí tức quen thuộc… một loại hơi thở giống như đồng loại toát ra từ người đàn ông này.
Khúc Bác Văn vô tình ngẩng đầu, chạm ngay vào gương mặt quỷ dị của nhân giấy. Tim anh giật thót, vội rụt người về phía sau ghế sofa. Nếu không cố gắng giữ thể diện đàn ông, có lẽ anh đã bật dậy la hét rồi.
Lâm Tử Hàng không xa lạ gì với người giấy ở chỗ Vệ Miên. Trước đây, Thiến Thiến cũng từng nhập vào một người giấy để được cô đưa về nhà. Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một người giấy to lớn đến vậy, hơn nữa gương mặt lại vẽ xấu xí đến rợn người.
Đến lúc này, Khúc Bác Văn hoàn toàn tin tưởng rằng Vệ Miên đúng là một “đại sư” thật sự. Bất cứ ai chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, e rằng cũng khó mà giữ được thái độ hoài nghi.
Vì thế, anh lập tức thu lại sự coi thường ban đầu, thay vào đó là một sự trịnh trọng hiếm thấy. Khi Vệ Miên hỏi, anh không giấu giếm, kể hết mọi chuyện.
“Khoảng hơn một tháng trước, tôi về nước. Ban đầu thì bình thường, nhưng hơn mười ngày sau, đột nhiên tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Tần suất rất cao, một ngày phải thay mấy bộ quần áo.”
Anh ngập ngừng, nhớ lại rồi chậm rãi nói tiếp:
“Sau khi nghĩ kỹ, tôi thấy điều bất thường duy nhất… là một giấc mơ. Trong mơ, tôi gặp một cô gái cực kỳ xinh đẹp, thân hình nở nang, mặc một chiếc váy đỏ. Cô ấy nói thích tôi, rồi chúng tôi… ân ái…”
Nói đến đây, mặt Khúc Bác Văn thoáng đỏ bừng. Kể cho bạn thân thì chẳng sao, nhưng đối diện một cô gái trẻ như Vệ Miên, quả thật khó mở miệng.
Vệ Miên khẽ gật đầu, đã hiểu những lời Khúc Bác Văn không tiện nói hết.
“Vậy… anh có nhớ lúc đó đã nói gì với cô gái ‘thân hình rất chuẩn, nở nang’ kia không?”
Không hiểu sao, Lâm Tử Hàng lại nghe thấy một tia châm biếm mờ nhạt trong tám chữ ấy, nhưng giờ cũng chẳng có tâm trí để phản bác.
Đôi mắt đen láy của Vệ Miên chăm chú dừng trên gương mặt Khúc Bác Văn, ánh nhìn bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nếu chỉ là một giấc mơ xuân đơn thuần, tuyệt đối không thể khiến một người đàn ông cường tráng rơi vào tình trạng hư nhược, mồ hôi lạnh ròng ròng như hiện tại.
Từ xưa đến nay, không ít kẻ từng “mây mưa” với nữ quỷ trong mộng. Nếu chỉ một lần, cùng lắm cũng chỉ bị rút đi chút dương khí, sau đó cơ thể suy yếu, dễ bệnh tật, hoặc vận số sa sút.
Nhưng nếu nghiêm trọng đến mức như Khúc Bác Văn, thậm chí cận kề tử vong… vậy thì chỉ có một khả năng: mối quan hệ ấy đã kéo dài nhiều lần, thậm chí còn vượt xa một cuộc “tình duyên trong mộng” bình thường.
Khúc Bác Văn lại chẳng nhớ rõ. Khi ấy anh ta chỉ coi đó là một cuộc tình thoáng qua, nói năng gì cũng không để tâm, dù có hứa hẹn thế nào cũng nghĩ tỉnh dậy thì thôi.
Thấy anh ta mơ hồ, Vệ Miên bèn nhắc thẳng:
“Anh thử nghĩ kỹ lại xem… lúc ấy có từng buột miệng nói những lời như sẽ cưới đối phương, hay thậm chí… bái đường với cô ta không?”
"Bái đường?"
Khúc Bác Văn thoạt đầu định bật cười: điều đó sao có thể chứ? Thời đại nào rồi mà còn “bái đường”, hơn nữa phụ nữ thích anh ta nhiều như vậy, anh còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn sớm.
Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên, không hiểu sao trong đầu anh lại mơ hồ hiện ra một cảnh tượng, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hả… hình như… tôi có nói…”
Vệ Miên không nói thêm lời nào, chỉ vươn tay kéo nhẹ ống tay áo anh ta xuống. Trên cổ tay lộ ra một vệt đen mờ ảo, lạnh lẽo đến mức khiến người nhìn cũng rợn gáy.
Khóe môi cô cong lên, nhưng nụ cười lạnh lùng đến gai người.
“Xem ra, suy đoán của tôi quả nhiên không sai. Anh đã bị kết Minh Hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Minh Hôn?”
Khúc Bác Văn và Lâm Tử Hàng gần như đồng thanh.
Vệ Miên gật đầu, giọng điệu trầm ổn:
“Minh Hôn — nghĩa đen chính là hôn lễ với người đã chết. Một khi đã kết, ràng buộc chẳng khác gì hôn nhân ở dương gian. Nhưng để thành hôn, cũng phải có nghi thức và trình tự, tuyệt đối không đơn giản như việc anh tùy tiện buột miệng nói sẽ cưới. Chỉ cần vô tình đáp ứng điều kiện, thì dù trong mộng cũng sẽ tính.”
Nói đến đây, cô thong thả giải thích cho hai người nghe một vài cách thức cùng điều cấm kỵ trong tục kết Minh Hôn dân gian.
Minh Hôn cần có người mai mối giới thiệu, mà người làm mai thường không phải kẻ bình thường, mà là kẻ có khả năng thông âm dương. Sau đó phải lấy bát tự của cả hai bên, mang đi hợp mệnh, rồi mới có thể tiến hành nghi lễ.
Thông thường, những người làm mai như vậy sẽ quan tâm đến sự tự nguyện của đôi bên. Tất nhiên, cũng có không ít trường hợp bị lừa gạt hay cưỡng ép.
Nhưng tình huống của Khúc Bác Văn lại khác. Theo lời anh ta kể, đối phương là một mỹ nữ, mà chính miệng anh ta đã hứa sẽ cưới cô ta — điều đó đương nhiên được coi là tự nguyện.
Có lẽ ban đầu thật sự là có người muốn hại anh ta, nhưng họ vẫn để lại cơ hội để anh ta từ chối. Chỉ tiếc rằng, anh ta đã chủ động đồng ý.
Khúc Bác Văn lúc này gần như sắp phát điên.
Chẳng trách… chẳng trách người phụ nữ đó đêm nào cũng xuất hiện trong mơ, dây dưa với anh không dứt. Chẳng trách cô ta luôn gọi anh là “chồng”. Chẳng trách cơ thể anh ngày một suy yếu, mồ hôi lạnh ròng ròng, sức lực cạn kiệt từng ngày…
Thì ra, tất cả chỉ bởi anh ta đã kết Minh Hôn với một người chết!
Lâm Tử Hàng vừa nghe đến hai chữ “Minh Hôn” đã hiểu ngay không phải chuyện tốt lành gì. Anh cau mày, giọng nghiêm trọng:
“Cái thứ này có gây hại cho Lão Khúc không? Có cách nào hóa giải được không?”
Vệ Miên liếc anh một cái, ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc:
“Anh không thấy tất cả những bất thường trên người anh ấy hiện giờ sao? Vậy anh nghĩ có hại hay không?”
Chưa để Lâm Tử Hàng kịp mở miệng, cô tiếp tục nói:
“Đã là phu thê, đương nhiên phải ở bên nhau. Anh ta chính miệng đồng ý làm chồng nữ quỷ kia, thì tất nhiên phải sống cùng cô ta.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Khúc Bác Văn đã trắng bệch, nhưng Vệ Miên vẫn chưa dừng lại:
“Chỉ là, đối phương đã c.h.ế.t rồi, không thể sống lại được nữa. Muốn ở bên nhau chỉ còn một con đường duy nhất…”
Cô ngừng lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Đó là anh Khúc phải xuống dưới đó, bầu bạn với cô ta.”
“!!!”
Khúc Bác Văn suýt thì bật khỏi ghế sofa, tim gan như muốn nổ tung, gần như gào thầm trong lòng — Phát điên mất thôi!
Sắc mặt Khúc Bác Văn lúc này không còn đơn thuần là tái nhợt nữa; nỗi sợ hãi đã cướp sạch m.á.u trên khuôn mặt anh. Anh không còn giữ nổi hình tượng, lao tới túm chặt lấy áo Vệ Miên, tay run bần bật.
“Đại sư, cứu tôi với! Đại sư đã nhìn ra tình trạng của tôi, nhất định cô có cách giải quyết, đúng không?!”
Trong lòng anh như muốn nổ tung. Anh ta âm thầm hối hận đến nghiến răng — tại sao lại lỡ miệng đồng ý làm vợ chồng với nữ quỷ kia? Anh ta còn trẻ, còn chưa sống đủ, nếu cứ thế mà chết…
Chỉ nghĩ tới đó thôi, một tầng sợ hãi dày đặc đã phủ kín toàn thân Khúc Bác Văn, khiến tay chân anh ta mềm nhũn, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.
Lúc này, cầu cứu cô gái có gương mặt trẻ măng, má vẫn còn bầu bĩnh trước mặt, anh ta không còn thấy ngại ngùng hay mất mặt gì nữa. Trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ: mạng sống quan trọng hơn danh dự.
Vệ Miên cau mày, khẽ giật chiếc áo lại khỏi tay anh ta, giọng điệu vẫn bình tĩnh:
“Không được. Nữ quỷ này chỉ xuất hiện vào nửa đêm. Bây giờ cô ta không ở bên anh.”
Khúc Bác Văn run rẩy, giọng nghẹn ngào:
“Đại sư… vậy… hôm nay tôi có thể ở lại nhà cô không?”
Anh ta thực sự sợ hãi. Vừa nghĩ tới việc người cùng mình “chiến đấu” hằng đêm bấy lâu nay lại là một nữ quỷ, anh ta chỉ cảm thấy như muốn c.h.ế.t quách cho xong.
Vệ Miên nhíu mày, liếc anh ta đầy bất mãn: “Anh ở nhà tôi làm gì?”
Khúc Bác Văn run run đáp, giọng như muốn khóc: “Tôi… tôi sợ về nhà, nhỡ cô ta lại tìm đến thì sao?”
Vệ Miên hừ lạnh một tiếng: “Bất kể anh trốn ở đâu, chỉ cần hôn ước giữa hai người còn tồn tại, cô ta vẫn sẽ tìm thấy anh một cách chính xác. Giống như trên người anh có gắn thiết bị định vị vậy.”
Khúc Bác Văn nghe xong, lại càng muốn c.h.ế.t hơn.