Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 74: Diễn Đàn Trường Học



 

Bóng dáng Vệ Miên chợt thoáng qua trong tâm trí Phùng Tĩnh.

 

Cô biết Vệ Miên luôn mang theo một lá bùa gấp thành hình tam giác, bởi trước đây khi cô tò mò hỏi, Vệ Miên còn lấy ra một lá khác tặng cho cô.

 

Cô nói lá bùa đó có công dụng khác với cái Phùng Tĩnh đang đeo, cái kia là để cầu bình an.

 

Còn lá bùa mà Vệ Miên mang theo, nghe nói là để tránh bị trượt môn?

 

Chỉ dựa vào hai chi tiết này thôi, Phùng Tĩnh gần như có thể chắc chắn người được nhắc đến trong bài đăng chính là Vệ Miên.

 

Bài đăng kia tuy không chỉ đích danh, nhưng những đặc điểm lại đủ rõ để người quen dễ dàng nhận ra, mang tính ám chỉ rất cao.

 

Mỗi câu chữ đều toát lên vẻ lo lắng, nhưng ý tứ bên trong, chỉ cần không quá ngốc là có thể hiểu ngay.

 

Khi đó, Phùng Tĩnh đã định bình luận mắng c.h.ử.i chủ bài đăng, nhưng sau khi gõ xong, cô lại xóa đi.

 

Đã tự nhận là “cùng phòng” thì thôi, cô cứ xem kẻ đó là loại người quỷ quái nào cũng được.

 

Có một “quả b.o.m hẹn giờ” như thế tồn tại, từ nay về sau làm gì Phùng Tĩnh cũng phải thận trọng hơn.

 

Dưới bài đăng đương nhiên có người vào bình luận. Phùng Tĩnh thấy có mấy kẻ ngốc hùa theo, không rõ là thật sự không hiểu ý của chủ bài viết, hay chỉ cố tình phun lời bẩn thỉu.

 

Có kẻ nói chính vì những người như vậy mà xã hội mới sinh ra định kiến với sinh viên đại học, cho rằng nữ sinh chỉ là những cô gái ham tiền, sẵn sàng đem thân đổi lấy vật chất.

 

Lại có người lên giọng đạo đức, bảo nữ sinh phải biết tự trọng, đừng vì tiền mà làm chuyện mất mặt, có còn xứng với cha mẹ và sự dạy dỗ của thầy cô bao năm qua không?

 

Ban đầu, phần lớn bình luận đều chỉ trích cô gái trong bài.

 

Sau đó mới lác đác vài người khuyên chủ bài viết nên bình tĩnh, đừng quá lo nghĩ, bởi người bạn cùng phòng như thế cũng chẳng đáng bận tâm...

 

Thế nhưng không phải tất cả sinh viên trong trường đều ngây ngốc. Vẫn có người nhanh chóng nhận ra mục đích thật sự của Thiên Sơn Tuyết Liên.

 

Có một chị khóa trên từng bị chụp lén lúc lên xe của chú mình, rồi bị đăng lên diễn đàn ám chỉ mỉa mai. Vừa nhìn thấy chuyện này, chị liền nổi giận, trực tiếp để lại bình luận phản bác.

 

Có người bình luận châm chọc, hỏi chủ bài đăng có phải bị “tinh chua chát” nhập hay không: hễ thấy cô gái nào có tiền thì gán cho cái mác được bao nuôi, thấy ai bước lên xe đàn ông liền nói người ta có quan hệ bất chính.

 

Phùng Tĩnh đọc xong, không nhịn được liền nhấn thích.

 

Một bình luận khác còn gay gắt hơn: nói chủ bài đăng tâm địa bẩn thỉu nên ánh mắt cũng bẩn thỉu, trong lòng toàn là phân thì nhìn đâu cũng chỉ thấy phân.

 

Quá sắc sảo! Phùng Tĩnh lại không nhịn được nhấn thích thêm lần nữa.

 

Diễn đàn nội bộ của Đại học Thanh Bình không cho phép chủ bài đăng xóa bình luận, vì thế hai lời phản bác ấy cứ thế nằm chình ình ở đó.

 

Lượt thích càng nhiều, chúng càng được đẩy lên đầu trang.

 

Một số người vốn đã thấy ngôn từ trong bài có phần mập mờ, sau khi đọc hai bình luận này liền lập tức hiểu rõ ý đồ thật sự của chủ bài đăng.

 

Về sau, càng lúc càng nhiều người nhận ra. Họ không còn quan tâm đến việc tìm xem cô gái trong bài là ai nữa, mà đồng loạt quay sang công kích chính chủ bài đăng.

 

Người thì mỉa cô ta là bạch liên hoa, kẻ thì châm biếm là trà xanh, chỉ biết mượn danh nghĩa quan tâm để âm thầm bôi nhọ người khác.

 

Có người còn châm chọc rằng cô ta đúng là như cái ảnh đại diện, một đóa sen trắng “bạch liên hoa”.

 

Ban đầu, Thiên Sơn Tuyết Liên thấy có người mắng mình “tinh chua chát” thì còn cố phản bác vài câu, kiểu như: “Tôi chỉ lo lắng cho bạn ấy thôi, có gì mà chua chát chứ...”

 

Nhưng về sau, số người c.h.ử.i mắng càng lúc càng nhiều, cô ta rốt cuộc không dám lên tiếng nữa.

 

Phùng Tĩnh đã sống chung với hai người bạn cùng phòng hơn nửa năm, không dám nói là hiểu rõ tường tận, nhưng cũng nắm được phần nào tính cách của họ.

 

Hồ Diễm Diễm vốn hoạt bát, tính tình phóng khoáng, lại không thích gây thù chuốc oán. Cô là kiểu người “dễ sống” trong ký túc xá: có thể nói chuyện với bất kỳ ai, hợp thì thân, không hợp thì giữ khoảng cách, ngay cả khi bị người khác làm phật lòng mà chưa đến mức quá đáng thì cô cũng dễ dàng bỏ qua.

 

Vì thế, Phùng Tĩnh khó mà tin được kẻ đăng bài bôi nhọ Vệ Miên lại là Hồ Diễm Diễm.

 

Người còn lại trong phòng là Trần Viện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ nhiều chi tiết trong sinh hoạt hằng ngày, có thể thấy điều kiện gia đình của Trần Viện chỉ ở mức bình thường. Thậm chí, nhiều thứ mới mẻ cô ấy chỉ được tiếp xúc sau khi bước chân vào đại học.

 

Vì vậy, mọi người trong phòng đều ngầm cố gắng giúp đỡ cô ấy trong cuộc sống thường nhật, những đồ dùng chung trong ký túc xá cũng đều cố gắng san sẻ phần nhiều.

 

Trần Viện cũng biết ơn mọi người, thỉnh thoảng còn chủ động đi đun nước nóng, nên bầu không khí trong phòng ký túc xá lúc nào cũng hòa thuận.

 

Phùng Tĩnh đã phân tích một vòng nhưng vẫn không tìm được manh mối. Cô đoán có lẽ kẻ đăng bài vốn chẳng phải người cùng phòng thật, mà chỉ giả danh để tăng tính thuyết phục, có thể đơn giản chỉ vì ghen tị với Vệ Miên.

 

Cho đến một hôm, đồng hương của Trần Viện xảy ra xô xát trong ký túc xá. Vừa nghe tin, Trần Viện liền hớt hải chạy ra ngoài, đến cả điện thoại cũng chẳng kịp mang theo.

 

Đúng lúc ấy, Phùng Tĩnh bước đến cửa để xem lịch học. Khi lướt qua bàn của Trần Viện, ánh mắt cô vô tình chạm phải một giao diện vô cùng quen thuộc.

 

Phải biết rằng, trên diễn đàn trường, giao diện hiển thị cho chính chủ và cho người ngoài nhìn vào là hoàn toàn khác nhau.

 

Khoảnh khắc ấy, đôi mắt Phùng Tĩnh trợn to, tim như hẫng đi một nhịp. Nhưng ngay giây sau, màn hình tối sầm lại.

 

Cô vội vàng đưa tay chạm vào, song đã quá muộn—điện thoại tự động khóa sau khi hết giờ chờ.

 

Tim gan cô nhói buốt như bị mèo cào, trong đầu chợt hiện lên tất cả những biểu hiện bất thường của Trần Viện suốt thời gian gần đây.

 

Cô vô cùng muốn biết, Thiên Sơn Tuyết Liên rốt cuộc có phải là Trần Viện hay không.

 

Nếu đúng là cô ta, vậy thì tại sao lại phải nói xấu Vệ Miên sau lưng như thế?

 

Mặc dù chưa có bằng chứng xác thực, nhưng trong lòng Phùng Tĩnh gần như đã chắc chắn: Thiên Sơn Tuyết Liên chính là Trần Viện.

 

Nghĩ lại trước đây, khi cô nổi giận mắng c.h.ử.i kẻ đăng bài ngay trong ký túc xá, Trần Viện còn hùa theo… Không ngờ kẻ đó lại chính là cô ta!

 

Từ hôm ấy trở đi, ánh mắt Phùng Tĩnh nhìn Trần Viện đã hoàn toàn khác. Loại người này thật đáng sợ—bề ngoài thì tỏ ra chị em thân thiết, tử tế đủ điều, nhưng sau lưng lại âm thầm dẫn dắt dư luận, muốn đẩy bạn cùng phòng vào vòng bạo lực mạng!

 

Chưa bước chân ra xã hội, cô đã bị dạy cho một bài học nhớ đời.

 

Phùng Tĩnh không lập tức vạch trần, mà quyết định kể hết mọi chuyện cho Vệ Miên, để cô ấy tự mình quyết định cách xử lý.

 

Suốt mấy ngày nhẫn nhịn, hôm nay cô tuôn ra một tràng rồi im lặng chờ phản ứng của Vệ Miên.

 

Không ngờ Vệ Miên chỉ khẽ gật đầu, dáng vẻ như đang suy nghĩ, hoàn toàn không tức giận như Phùng Tĩnh tưởng tượng.

 

Cô còn chưa phải là người trong cuộc mà đã tức muốn nổ tung, vậy mà Vệ Miên lại có thể bình tĩnh đến thế?

 

Phùng Tĩnh nhịn không được, bật thốt lên:

 

“Cậu không muốn biết Thiên Sơn Tuyết Liên có phải là Trần Viện sao? Hay là chúng ta hỏi thẳng cô ta luôn đi!”

 

Vệ Miên khẽ lắc đầu, cảm thấy không cần thiết phải làm rùm beng đến thế.

 

Cô lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường, gõ tìm “Thiên Sơn Tuyết Liên”. Rất nhanh, một tài khoản cá nhân với ảnh đại diện là đóa sen trắng hiện lên.

 

Vệ Miên nhấp vào trang chủ, cúi đầu xem xét một lượt.

 

“Là cô ta.”

 

Về nguyên nhân đối phương làm vậy, Vệ Miên cũng đã đoán ra. Chỉ có điều, lý do này quá mức cẩu huyết—chẳng qua là vì trước đây Lưu Tuấn Thần từng ngấm ngầm có ý với cô, còn cố công tiếp cận không ít lần, khiến Trần Viện trong lòng khó chịu.

 

Vệ Miên lướt qua những bình luận bên dưới, khóe môi hơi nhếch, khẽ nói:

 

“Không cần bận tâm nữa.”

 

Theo đà này, chẳng bao lâu nữa thân phận thật của Trần Viện sẽ bị vạch trần. Và Vệ Miên cũng có thể đoán trước kết cục: cuối cùng chỉ e rằng kẻ kia sẽ “trộm gà không được, còn mất nắm gạo”.

 

Cuối tuần, ở trong ký túc xá mãi cũng chán, Vệ Miên liền nảy ý định đến Phố Phong Thủy một chuyến, xem thử có tìm được mảnh ngọc cổ nào để chế tác vài lá bùa hộ thân bằng ngọc hay không.

 

Cô vừa bước ra khỏi khu dân cư thì nghe có người gọi từ phía sau:

 

“Đại sư! Đại sư!”