Quay đầu lại, Vệ Miên thấy một người đàn ông mặc vest đang hớt hải chạy đến. Cô khẽ nhíu mày, lúc này mới nhận ra đó chính là người cô từng gặp trên chuyến tàu điện ngầm vài hôm trước.
“Đại sư! Cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi!” Trần Đại Bằng vừa thở hổn hển vừa đổ mồ hôi hột.
Vệ Miên cau mày nhìn anh ta:
“Ông tìm đến tận đây bằng cách nào?”
Sợ bị hiểu lầm là theo dõi, Trần Đại Bằng vội vàng giải thích:
“Hôm đó tôi gặp cô ở ga tàu điện ngầm gần đây, nên đoán chắc nhà cô quanh khu vực này. Tôi tìm khắp mấy khu dân cư xung quanh, cuối cùng mới gặp được cô!”
Vệ Miên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bị ánh mắt ấy soi thấu, Trần Đại Bằng cười khổ:
“Đại sư, cô quả thật quá lợi hại. Hôm đó cô bảo tôi là trong nhà có âm hồn quấy phá… Giờ thì nhà tôi thật sự xảy ra chuyện lạ rồi!”
“Ồ?”
Trần Đại Bằng hối hận không kịp. Rõ ràng cao nhân đã chỉ thẳng vấn đề trên người anh, vậy mà anh lại không để tâm, còn đi tìm mấy thầy bói dởm đến xử lý. Kết quả, nhà cửa giờ thành ra thế này, tất cả cũng chỉ vì anh quá coi trọng bề ngoài, trông mặt mà bắt hình dong.
Ánh mắt Vệ Miên lướt qua cổ anh ta. Giữa mùa hè nóng bức, quần áo mỏng manh không thể che giấu được những vết bầm tím loang lổ.
Đáng sợ hơn, trên những vết bầm ấy còn bao phủ một tầng âm khí, rõ ràng không phải dấu vết do người sống gây ra.
Trần Đại Bằng thực sự sắp phát điên. Dù biết những thứ này tồn tại trên đời, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận rõ ràng đến mức rợn người như thế.
Thực ra, sau hôm nghe lời cảnh báo của Vệ Miên, anh ta gần như chẳng để tâm, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, chỉ là không dám tự lái xe nữa.
Nhờ vậy, mấy ngày đầu cũng coi như yên ổn.
Hơn nữa, đám người do em vợ giới thiệu cũng đến làm phép, vẽ bùa trấn trạch, nên Trần Đại Bằng càng chủ quan, cho rằng chỉ cần cẩn thận một chút khi ra ngoài thì chẳng có gì đáng lo.
Anh ta còn nghĩ chỉ cần đeo thêm một thời gian cái bùa xoay vận, mọi chuyện sẽ tự nhiên trôi qua… cho đến vài đêm trước.
Hôm đó, vợ anh ta về nhà mẹ đẻ nên buổi tối không ở nhà, chỉ còn Trần Đại Bằng và người giúp việc.
Trong giấc ngủ, anh bỗng choàng tỉnh vì cảm giác nghẹt thở. Vừa mở mắt ra, anh hoảng hốt phát hiện cổ mình đang bị thứ gì đó quấn chặt. Thứ đó lạnh băng, trơn tuột, siết đến mức gần như muốn nghiền nát khí quản.
Trần Đại Bằng còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đó là cái gì, bản năng cầu sinh đã khiến anh ta liều mạng giãy giụa.
Cánh tay đang bó nẹp cũng chẳng kịp để ý, anh ta dùng cả hai tay cố gắng gỡ thứ kia ra.
Nhưng mặc cho anh ta dốc toàn lực, vật kia vẫn không hề buông lỏng. Trái lại, hơi thở càng lúc càng tắc nghẽn, trước mắt dần hiện lên những đốm sáng trắng lóa.
Ngay lúc Trần Đại Bằng cảm thấy cái c.h.ế.t đã cận kề, bất ngờ trên cổ tay anh ta lóe lên một tia sáng vàng. Thứ đang siết cổ lập tức nới lỏng.
Toàn thân anh ta lúc này đã hoàn toàn vô lực, chẳng còn sức để nhúc nhích. Trong đầu chỉ nghĩ, thứ đó chắc chắn sẽ quay lại ngay lập tức.
Nhưng ngoài dự đoán, một tiếng thét chói tai vang vọng khắp phòng, rồi tất cả chìm vào yên tĩnh.
Không còn âm thanh nào nữa, như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều, ngay trước khi tiếng thét tan biến, Trần Đại Bằng thoáng thấy một vật gì đó mảnh như sợi tơ, lướt qua tường biến mất.
Trần Đại Bằng khó khăn lắm mới hồi lại chút sức lực. Anh đưa bàn tay còn cử động được ôm lấy cái cổ nóng rát, thở hổn hển. Ánh mắt hoảng hốt đảo quanh căn phòng, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi thứ vừa siết chặt cổ mình rốt cuộc là cái gì.
Ngồi nghỉ một lúc, anh cố gắng chống tay định đứng dậy thì bỗng cảm thấy cổ tay chạm phải thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn xuống, anh ta c.h.ế.t lặng — là một mảnh gỗ bị vỡ đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đó vốn là tấm bài anh luôn mang theo bên mình nhiều năm, trên bề mặt khắc vài đường phù văn kỳ lạ mà anh ta chẳng bao giờ hiểu nổi.
Tấm gỗ ấy là kỷ vật cha anh để lại. Nghe nói khi xưa ông từng giúp đỡ một vị Đại sư, và đây là vật mà vị ấy tặng. Bao nhiêu năm nay, trải qua va chạm đủ kiểu mà chẳng hề sứt mẻ… vậy mà hôm nay lại vỡ nát!
Không chỉ thế, các cạnh gỗ còn loang lổ cháy đen, tựa như bị thứ gì đó ăn mòn.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Trần Đại Bằng chợt lóe lên câu nói của cô gái trên tàu điện ngầm: “Âm hồn quấy phá.”
Anh ta lạnh toát sống lưng, mồ hôi ròng ròng chảy xuống.
Sau này, khi hỏi lại người giúp việc trong nhà, tại sao đêm ấy nghe thấy động tĩnh mà không chạy vào xem, thì câu trả lời khiến anh ta càng thêm rùng mình. Người giúp việc nói, từ lúc anh ta vào phòng đến khi sáng hôm sau, bên trong hoàn toàn yên ắng, y như thể anh ta đã ngủ một giấc say không hề cựa quậy.
Trần Đại Bằng nhớ lại cái cảm giác lạnh lẽo, trơn tuột kia, càng nghĩ càng thấy đó tuyệt đối không phải là thứ mà con người có thể có.
Cô gái ấy đã nhìn ra vấn đề trên người anh, vậy thì liệu cô ấy cũng có thể giải quyết được không?
Lần trước, anh may mắn thoát c.h.ế.t chỉ nhờ tấm gỗ tổ truyền hộ thân. Nhưng nếu thứ kia quay lại, anh còn lấy đâu ra tấm gỗ thứ hai để cứu mạng?
Chính vì thế, anh mới liều lĩnh lần mò đến gần ga tàu điện ngầm, hy vọng tìm được Vệ Miên.
“Đại sư, xin cô ra tay giúp tôi một lần. Chỉ cần cô cứu tôi qua kiếp nạn này, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô!” Trần Đại Bằng khẩn thiết, gần như sắp quỳ xuống.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, khóe môi Vệ Miên khẽ nhíu lại.
Cô đã xem qua tướng mạo Trần Đại Bằng: người này tuy không thể gọi là quá tốt, tính tình nóng nảy, ăn nói thẳng thắn, thường vì vậy mà đắc tội không ít người. Trong việc làm ăn, đôi khi cũng có chuyện mua rẻ bán đắt.
Tuy nhiên, trong giới đồ cổ đây vốn là chuyện thường. Hơn nữa, Trần Đại Bằng cũng không phải hạng người chỉ biết tham lợi: những khi xảy ra thiên tai, anh luôn góp tiền bạc, vật chất để cứu trợ.
Có thể nói, bản chất anh ta không phải kẻ xấu.
“Được, tôi sẽ đi cùng ông một chuyến. Nhưng ông đợi tôi một lát ở đây, tôi cần lấy vài thứ.”
“Tôi đi cùng cô nhé, có thể giúp cô làm chân sai vặt!” Trần Đại Bằng vội nói, trong lòng thấp thỏm sợ lát nữa Vệ Miên đi luôn. Khu dân cư nhiều cổng ra như vậy, nếu cô không quay lại thì anh ta biết tìm đâu?
Vệ Miên liếc nhìn anh ta, cười như không cười, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Nhà Trần Đại Bằng cách nhà Vệ Miên không xa, chừng hai cây số đường chim bay, chỉ là trước nay cô hiếm khi đi ngang qua khu vực này.
Tối hôm đó, trong phòng khách, vợ chồng Trần Đại Bằng ngồi cùng Vệ Miên. Anh ta hết xem tài liệu lại chuyển sang xem TV, thỉnh thoảng nói chuyện với vợ là Đinh Vân.
Bề ngoài trông như rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần để ý một chút sẽ thấy rõ trong lòng anh ta vẫn bất an.
Ngay cả khi trên người vợ chồng họ đã được Vệ Miên đặt ba lá bùa hộ thân.
Vệ Miên thì lại cực kỳ thản nhiên. Cô ngồi lướt video ngắn trên điện thoại, thậm chí khi pin xuống dưới 20%, còn nhớ mượn sạc của Đinh Vân.
Thời gian trôi qua, kim đồng hồ chậm rãi chỉ đến mười hai giờ đêm… mà vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Đinh Vân dường như cũng có phần bất lực. Mẹ cô ấy đang bệnh, mấy ngày nay cô ấy hầu như đều ở bên đó chăm sóc, chỉ thỉnh thoảng mới về nhà ngủ một đêm, nên những chuyện Trần Đại Bằng kể cô ấy chưa tận mắt chứng kiến.
“Đại Bằng, hay anh ngủ trước đi, có lẽ hôm nay nó không đến đâu.” Nói xong, cô quay sang Vệ Miên, nở nụ cười hiền hòa, dịu dàng nói: “Đại sư, hôm nay đã khuya rồi, cô cứ ngủ lại đây đi. Tôi bảo chị Vương dọn sẵn phòng rồi.”
Vệ Miên lắc đầu: “Đợi thêm một lát nữa. Nếu quá hai giờ mà vẫn chưa có động tĩnh, tôi sẽ về.”
Đinh Vân khuyên thêm mấy câu, thấy Vệ Miên kiên quyết không đổi ý thì cũng đành thôi.
Trần Đại Bằng nhìn quanh mấy lần, sau khi nghe Vệ Miên đồng ý như vậy, cuối cùng cũng yên tâm lên giường nằm.
Phòng khách chỉ còn lại hai người. Vệ Miên ngồi thong thả lướt điện thoại, trong khi Đinh Vân lại ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không, như đang suy nghĩ điều gì.