“Cao… Cao Vân Lan?”
Đôi mắt nữ quỷ nghe thấy tên gọi ấy liền bùng lên oán độc dữ dội hơn, như muốn thiêu cháy cả Trần Đại Bằng.
“Vì… sao cô lại biến thành thế này?”
Trần Đại Bằng thực sự kinh ngạc. Phải biết rằng Cao Vân Lan từng là hoa khôi của lớp anh ta thời đại học—tính cách nhu mì, ôn hòa, dung mạo thanh tú xinh đẹp, khiến không ít nam sinh thầm thương trộm nhớ.
Mái tóc dài, đen mượt của cô từng là giấc mơ của biết bao chàng trai.
Thế nhưng, vài năm trước, anh nghe tin cô đột ngột tự sát. Nguyên nhân cụ thể thì chẳng ai rõ, chỉ biết trong những buổi họp lớp, mỗi lần nhắc đến chuyện này mọi người đều tiếc nuối khôn nguôi.
Vậy mà giờ đây, trước mắt anh ta—Cao Vân Lan lại hóa thành quỷ, còn muốn lấy mạng anh!
“Ông quen cô ta sao?”
Vệ Miên lúc này đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, giọng thản nhiên như thường.
Trần Đại Bằng gật đầu, ánh mắt ngập tràn phức tạp. Thực ra, năm xưa anh ta cũng từng để ý đến Cao Vân Lan, nhưng trùng hợp là người bạn thân cùng phòng cũng thích cô. Cuối cùng, Trần Đại Bằng không hề do dự mà chọn rút lui.
Chuyện đó chẳng ai biết, anh ta cũng chưa từng để lộ ra ngoài. Nghĩ lại, có lẽ anh ta cũng không thể gọi là “thích” thật sự, chỉ là cảm giác ngưỡng mộ cái đẹp. Nếu có được thì chưa chắc giữ được lâu, còn không có thì chỉ tiếc nuối đôi phần.
Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm ấy, khóe môi Vệ Miên khẽ nhếch, hờ hững hỏi: “Bạn gái cũ à?”
"Đương nhiên không phải!"
Trần Đại Bằng lập tức trả lời, vừa nói vừa lén liếc sắc mặt của Đinh Vân.
Cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm từ vợ, anh ta cuống quýt giải thích:
“Thật sự không phải! Cô ấy chỉ là bạn học đại học bình thường thôi. Hồi đó Cương Tử thích cô ấy, tôi còn giúp cậu ta bày mưu không ít. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi!”
Chưa kịp để Đinh Vân mở miệng, một giọng nói gay gắt, chói tai đã vang lên từ dưới đất:
“Anh nói dối!”
Cả ba người đều đồng loạt nhìn sang.
Thực ra nữ quỷ đã cạn kiệt sức lực, nhưng nghe những lời phủ nhận của Trần Đại Bằng, cơn tức giận dâng trào khiến cô ta không nhịn được mà bật tiếng phản bác.
Vừa dứt lời, cô ta liền thở dốc dữ dội, mất một lúc lâu mới lại gắng gượng tiếp tục, giọng yếu hơn hẳn nhưng đầy phẫn hận:
“Anh lúc theo đuổi tôi đã thề thốt biết bao nhiêu… Anh nói sẽ đối xử tốt với tôi… anh nói sẽ cưới tôi… Nhưng đồ khốn… cuối cùng anh lại cưới người khác!!”
Trần Đại Bằng ngây dại tại chỗ.
Anh ta làm sao biết mình từng… theo đuổi Cao Vân Lan chứ?
Sắc mặt Đinh Vân cũng không khá hơn, cô nghi ngờ liếc nhìn qua lại giữa Trần Đại Bằng và nữ quỷ, rồi hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Trần Đại Bằng vội vàng đáp:
“Tôi không biết, vợ à, tôi thật sự không biết! Hồi đi học tôi chẳng hề tiếp xúc gì với cô ta, tốt nghiệp xong thì cô ta về Hà Tĩnh rồi. Làm sao tôi có thể theo đuổi được chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt Đinh Vân càng khó coi hơn:
“Anh còn biết rõ người ta về Hà Tĩnh, vậy mà nói không hề tiếp xúc?”
Trần Đại Bằng lập tức tỏ vẻ oan ức:
“Tôi vừa nói rồi mà! Cương Tử hồi trước từng theo đuổi cô ta, tôi chỉ nghe cậu ấy kể lại thôi. Không tin thì em gọi điện cho cậu ta mà hỏi!”
Đinh Vân hừ lạnh hai tiếng, rõ ràng là chẳng tin lời chồng.
Ai mà không biết Cương Tử và Trần Đại Bằng thân thiết như hình với bóng từ thời đại học, thậm chí còn có thể mặc chung một cái quần. Muốn nghe sự thật từ miệng Cương Tử thì đúng là điều không tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy vợ như vậy, trong lòng Trần Đại Bằng càng thêm bực bội. Anh vừa định mở miệng giải thích tiếp thì bị Vệ Miên cắt ngang.
Cô dùng chân đá vào nữ quỷ, rồi ra lệnh: “Cô nói tiếp đi.”
Nữ quỷ oán hận nhìn chằm chằm Trần Đại Bằng, giọng đầy phẫn nộ:
“Anh đương nhiên biết tôi về Hà Tĩnh sau khi tốt nghiệp! Anh vẫn luôn ở Thanh Bình thị, liên lạc với tôi toàn qua WeChat. Ngày nào anh cũng gửi chúc buổi sáng, buổi tối, còn kể lể đủ chuyện trong cuộc sống!”
“Ban đầu tôi chẳng buồn trả lời, nhưng hôm đó tâm trạng tôi không tốt, lại thấy anh gửi hình một bông cỏ nhỏ mọc trong kẽ đá, tôi cảm thấy đồng cảm nên mới bắt đầu đáp lại.”
“Cứ thế, chúng ta trò chuyện qua WeChat mỗi ngày, kéo dài hơn nửa năm. Sau đó anh tỏ tình, tôi nghĩ hai đứa không cùng thành phố nên từ chối. Nhưng anh vì chuyện đó mà nhịn ăn nhịn uống mấy ngày, thậm chí còn phải nhập viện. Tôi cảm động trước sự chân thành của anh nên mới khó khăn lắm mới đồng ý. Anh còn hứa sau khi kết hôn sẽ về Hà Tĩnh sống, chúng ta thậm chí còn định cả ngày cưới!”
“Thế nhưng, đột nhiên anh lại lặng lẽ công bố tin kết hôn trong nhóm bạn học, mà cô dâu lại là một người phụ nữ khác!!”
Ánh mắt nữ quỷ lạnh lẽo xoáy thẳng vào Đinh Vân. Sự ghen ghét trong mắt gần như ngưng tụ thành thực thể. Dù biết đối phương đang bị Vệ Miên khống chế, Đinh Vân vẫn hoảng sợ lùi lại một bước.
Nữ quỷ nghiến răng:
“Người phụ nữ này tên Đinh Vân đúng không? Anh còn cố tình tìm một người có chữ Vân trong tên giống tôi. Đồ phụ bạc! Những ngày đêm chúng ta bên nhau, anh nghĩ có thể nói quên là quên sao?”
Trần Đại Bằng hoàn toàn choáng váng.
Anh ta dám thề trước bài vị tổ tiên, bản thân tuyệt đối chưa từng tán tỉnh bất kỳ người phụ nữ nào trên mạng, quen hay không quen đều không có. Người duy nhất anh theo đuổi chính là vợ anh – Đinh Vân.
Bởi vốn dĩ Trần Đại Bằng không thích dùng điện thoại. Người khác gửi tin nhắn WeChat cho anh, nếu buộc phải trả lời thì anh cũng dùng giọng nói, đôi khi còn trực tiếp gọi điện.
Từ thời đi học, anh ta đã kém môn Hán ngữ pinyin, gõ chữ trên bàn phím điện thoại chẳng khác nào cực hình, ngay cả viết tay cũng thấy phiền phức. Đến tin nhắn của người nhà anh còn chỉ trả lời bằng thoại, sao có chuyện ngày ngày kiên trì gửi “chúc buổi sáng” hay “chúc buổi tối” cho một người không liên quan? Thế thì chẳng hóa thần kinh hay sao?
Hơn nữa, dù năm đó anh ta từng thoáng có chút ý với Cao Vân Lan, thì cũng chỉ là cảm xúc nhất thời. Sau khi tốt nghiệp chẳng còn gặp lại, ai còn nhớ tới ai nữa chứ?
Đinh Vân nghe đến đây cũng bắt đầu nhận ra điều bất thường. Cô và Trần Đại Bằng đã kết hôn nhiều năm, thừa hiểu thói quen của anh ta.
“Cô có nhầm lẫn không? Đại Bằng không thể nhắn tin bằng chữ với người khác trên WeChat được.”
Nhưng nữ quỷ vẫn không tin, khăng khăng cho rằng người nhắn tin với mình chính là Trần Đại Bằng.
Trần Đại Bằng bất đắc dĩ rút điện thoại ra, mở WeChat cho cô ta xem:
“Cô tự xem đi, tôi chưa bao giờ xóa lịch sử trò chuyện. Cứ mở bất kỳ một người liên hệ nào ra mà xem, tôi cơ bản không thích nhắn tin trên WeChat.”
Anh ta mở WeChat ngay trước mặt nữ quỷ, tùy tiện kéo xuống, nhấp vào một người liên hệ. Bên trong ngoài vài tin nhắn thoại lác đác thì hầu hết đều là cuộc gọi thoại.
Anh ta tiếp tục kiểm tra thêm vài người khác, tình trạng cũng y hệt.
Chính vì thế, nữ quỷ càng thêm đau lòng, giọng nghẹn ngào:
“Chính vì anh không nhắn tin với người khác mà chỉ nhắn với tôi, nên tôi mới nghĩ mình là người đặc biệt nhất trong lòng anh… anh đồ khốn nạn… hu hu!”
Đến nước này, thấy Trần Đại Bằng vẫn không chịu thừa nhận từng thích mình, nữ quỷ lập tức gào khóc t.h.ả.m thiết.
Giọng nói chói tai và gay gắt khiến Vệ Miên không nhịn được mà nhíu mày.
“Đặc biệt cái quái gì chứ! Trong lòng tôi chỉ có vợ tôi là đặc biệt. Nếu không phải học cùng lớp với cô mấy năm, tôi còn biết cô là ai? Đi ngoài đường tôi thậm chí chẳng thèm liếc cô một cái!”
Trần Đại Bằng tức giận bật thốt, như thể con người từng thấy Cao Vân Lan xinh đẹp năm xưa chưa từng tồn tại trong trí nhớ anh ta.
Nghe đến đó, đôi mắt nữ quỷ lập tức đỏ ngầu, ánh nhìn như muốn thiêu đốt Trần Đại Bằng. Máu lệ khô cứng nơi khóe mắt lại tiếp tục trào ra.
Trần Đại Bằng hoảng sợ, vội ôm chặt Đinh Vân vào lòng.
Cảnh tượng ấy dường như càng khiến nữ quỷ kích động, cô ta bắt đầu giãy giụa dữ dội.
Thấy tình hình căng thẳng không dứt, Vệ Miên dứt khoát mở Thiên Nhãn.
Từng mảnh hình ảnh hiện lên trước mắt, cô nhanh chóng hiểu ra sự thật phía sau.
Không khỏi cảm thấy bất lực, chỉ biết thầm thở dài.
Quả thật, trong chuyện này, Trần Đại Bằng chính là người vô tội nhất.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!"