Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 78: Tan Biến Giữa Trời Đất



 

Vệ Miên nhìn chằm chằm nữ quỷ, chậm rãi nói:

“Cô không hề nhận ra sao? Người công bố tin kết hôn và kẻ trò chuyện với cô trên WeChat… vốn không phải cùng một người.”

 

Cả ba người đồng loạt sững sờ.

 

Trần Đại Bằng không thể tin nổi, quay sang nhìn nữ quỷ. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh là: Cao Vân Lan có thể trò chuyện với ai đó suốt thời gian dài như vậy mà lại chẳng hề biết đối phương là ai sao?

 

Ý nghĩ thứ hai thậm chí còn khó chấp nhận hơn: Chẳng lẽ có người giả danh anh, dùng tên anh để yêu đương qua mạng với Cao Vân Lan?

 

“Không thể nào!”

 

Nghe lời Vệ Miên, đôi mắt nữ quỷ lập tức mở to, nhãn cầu đỏ ngầu như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, trông vô cùng kinh dị.

 

Vệ Miên khẽ chậc lưỡi hai tiếng, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa bên cạnh:

“Có gì mà không thể chứ.”

 

Rồi cô thuật lại những gì mình vừa thấy qua Thiên Nhãn.

 

Tóm lại, kẻ đã trò chuyện với Cao Vân Lan suốt thời gian qua… chính là một người trong danh sách WeChat của Trần Đại Bằng, đồng thời cũng là bạn học đại học của anh ta.

 

Người đó đã thèm muốn Cao Vân Lan từ lâu, nhưng hiểu rõ cô giống như một đóa hoa mọc trên vách núi cao, chẳng dễ gì hái xuống.

 

Trong khi bản thân anh ta, từ gia cảnh đến ngoại hình, đều chỉ thuộc loại tầm thường. Ngược lại, Trần Đại Bằng lúc bấy giờ lại được coi là một trong những người nổi bật nhất trong lớp.

 

Điều đáng nói là Trần Đại Bằng vốn không thích dùng WeChat, cũng chẳng mấy khi đăng bài trên Khoảnh khắc. Ngoài những bài chia sẻ bắt buộc do câu lạc bộ yêu cầu, trang cá nhân của anh gần như trống rỗng, chẳng hé lộ chút gì về đời sống riêng.

 

Nhưng Trần Đại Bằng lại có một người anh em chí cốt rất thích “sống ảo” – chính là Cương Tử.

 

Mỗi lần tụ tập, Cương Tử đều chụp đủ loại ảnh, thậm chí còn ghép thành chín ô rồi đăng lên Khoảnh khắc. Anh ta không chỉ đăng về Trần Đại Bằng, mà bất kỳ chuyện vặt vãnh nào trong cuộc sống cũng đều chia sẻ.

 

Kẻ đứng sau đã lợi dụng điểm này: tải hết những tấm ảnh ấy xuống, sau đó giả làm Trần Đại Bằng, đăng lại trên trang cá nhân và chỉ mở quyền xem cho một người duy nhất – Cao Vân Lan.

 

Người đó vốn có tính cách hơi lãng mạn, lại khéo ăn nói, nên lúc nào cũng có đủ điều để nhắn cho Cao Vân Lan. Đúng lúc cô lại là người đa cảm, vì thế dần dần nảy sinh tình cảm với “người bên kia WeChat”.

 

Cứ thế qua lại, hai người thành một đôi.

 

Ngăn cách bởi màn hình điện thoại, ngay cả khi đối phương dùng tin nhắn thoại gửi cho cô, vì thời đại học vốn chẳng thân thiết, Cao Vân Lan cũng hoàn toàn không nhận ra giọng nói kia là của ai.

 

Cô chưa từng chú ý rằng, người trò chuyện với mình và tài khoản Trần Đại Bằng trong nhóm lớp đại học thực ra không phải một.

 

Bởi lẽ cả hai đều dùng ảnh đại diện giống nhau, phần giới thiệu cá nhân giống nhau. Hơn nữa, Cao Vân Lan thậm chí chưa bao giờ trực tiếp nhấp vào WeChat của Trần Đại Bằng từ nhóm lớp.

 

Hai người cứ thế yêu đương qua mạng, ngày càng nồng nhiệt, thậm chí còn gọi nhau là vợ chồng. Tình cảm càng lúc càng sâu đậm, đến mức dù chỉ là thế giới ảo vẫn có những “thân mật” mà khoảng cách địa lý chẳng thể ngăn cản.

 

Nói cách khác, trừ chuyện “thực chiến” ngoài đời thực, thì những gì có thể làm qua mạng họ gần như đã trải qua hết.

 

Trong một mối quan hệ nam nữ, nếu ban đầu là người đàn ông chủ động, thì thường người đàn ông sẽ là người yêu trước. Nhưng một khi tình cảm kéo dài, người đàn ông dễ nảy sinh cảm giác: đạt được rồi thì cũng chỉ có vậy.

 

Trong khi đó, người nữ thường đã lún sâu vào tình cảm, đó cũng là lý do vì sao nhiều cô gái rơi vào đau khổ tột cùng khi bạn trai đề nghị chia tay.

 

Lý lẽ này cũng hoàn toàn đúng với trường hợp của Cao Vân Lan và “Trần Đại Bằng” bên kia màn hình.

 

Sau hơn một năm yêu đương qua mạng, hình tượng “hoa khôi lạnh lùng” trước đây của Cao Vân Lan trong mắt “Trần Đại Bằng” đã hoàn toàn biến mất. Cô trở thành một người phụ nữ mềm yếu, đầy tình cảm, chẳng còn giữ chút khí chất cao ngạo nào nữa.

 

Thế nhưng, anh ta lại không thể thật sự gặp mặt Cao Vân Lan.

 

Vì vậy, “Trần Đại Bằng” chẳng khác nào kẻ đứng trước miếng thịt béo nhưng không thể ăn vào. Cảm giác hụt hẫng ấy nhanh chóng biến thành chán nản, nhưng trong ngắn hạn anh ta cũng không nghĩ ra cách nào khéo léo để cắt đứt mối quan hệ.

 

Mãi đến khi Cao Vân Lan nhìn thấy thiệp mời điện tử kết hôn của Trần Đại Bằng thật sự trong nhóm lớp đại học và lập tức chất vấn, “Trần Đại Bằng” liền thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp chặn và xóa WeChat của cô, thậm chí hủy luôn tài khoản giả mình đang dùng, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của đối phương.

 

Trong mắt Cao Vân Lan, người đàn ông ấy chính là chồng cô. Bởi thế, khoảnh khắc ấy mới khiến cô đau khổ đến tột cùng.

 

Cô muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng khi mở WeChat của Trần Đại Bằng thì thấy báo “tài khoản đã hủy”. Muốn thêm bạn qua nhóm lớp, hệ thống lại báo đối phương không phải bạn bè.

 

Không lâu sau, trong nhóm lớp xuất hiện video ngày cưới của Trần Đại Bằng. Hình ảnh hai vợ chồng anh tươi cười hạnh phúc khiến Cao Vân Lan thấy chói mắt vô cùng.

 

Nghĩ đến những đoạn video vượt giới hạn với “Trần Đại Bằng” suốt hơn một năm qua, Cao Vân Lan nhục nhã đến mức chỉ muốn c.h.ế.t đi cho rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vì thế, tối hôm đó, trước khi treo cổ, cô đã gửi lời mời kết bạn đến Trần Đại Bằng, kèm một câu:

“Tôi làm quỷ cũng sẽ không tha cho anh!”

 

Do chấp niệm quá sâu, sau khi chết, hồn phách Cao Vân Lan không tan mà tìm đủ mọi cách để bám theo Trần Đại Bằng.

 

Nghe đến đây, vợ chồng Trần Đại Bằng đều c.h.ế.t lặng. Anh ta chỉ vào mũi mình, rồi lại chỉ vào nữ quỷ dưới đất, khó tin đến mức lắp bắp:

“Vậy… vậy là có người giả mạo tôi để câu dẫn cô ta sao?”

 

Vệ Miên khẽ gật đầu.

 

Đinh Vân cũng không biết nên nói gì, chỉ gượng gạo thốt lên một câu:

“Có lẽ… chồng tôi quá quyến rũ chăng?”

 

Nói xong lại chính cô cũng thấy không chắc nổi.

 

Nữ quỷ vẫn gào lên, không chịu tin:

“Không thể nào! Chính là Trần Đại Bằng! Tuyệt đối không thể là người khác!”

 

Vệ Miên thở dài, thật sự cảm thấy nữ quỷ này quá hồ đồ. Yêu đương qua mạng suốt hơn một năm, qua màn hình làm đủ mọi chuyện, vậy mà chưa từng một lần nhìn mặt đối phương.

 

Cô nghiêng đầu hỏi: “Trong danh bạ điện thoại của ông, có người tên Phùng An Luân không?”

 

Trần Đại Bằng giật mình, cả người chấn động, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Là… hắn ta?”

 

Vệ Miên gật đầu, không hề phủ nhận. Cô bảo Trần Đại Bằng mở lịch sử trò chuyện với Phùng An Luân, rồi tùy tiện bật một tin nhắn thoại cho nữ quỷ nghe.

 

“Cô nghe đi, đây có phải giọng ‘Trần Đại Bằng’ trong lòng cô không?”

 

Trần Đại Bằng nghe vậy liếc Vệ Miên một cái đầy oán hận, nhưng không dám hé răng phản đối. Hình ảnh cô gái này thản nhiên vung ghế đập quỷ vẫn còn in rõ trong đầu, anh ta hiểu mình chẳng mạnh mẽ hơn nữ quỷ dưới đất là bao.

 

Ban đầu nữ quỷ vẫn khăng khăng không tin. Nhưng sắc mặt cô ta nhanh chóng thay đổi khi âm thanh quen thuộc vang lên từ loa điện thoại.

 

Đó chính là giọng nói của chồng cô – giọng nói mà dù c.h.ế.t đi cô cũng không thể quên, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.

 

Vệ Miên lần lượt mở thêm vài đoạn thoại khác, rồi cố ý phát luôn cả giọng của Trần Đại Bằng thật để đối chiếu. Lúc này, nữ quỷ buộc phải chấp nhận sự thật: “Trần Đại Bằng” yêu đương với cô suốt thời gian qua hoàn toàn không phải là Trần Đại Bằng thật.

 

“Không thể nào… sao có thể như vậy?”

 

“Là giả sao…?”

 

“Lại là… Phùng An Luân…?”

 

Nữ quỷ lẩm bẩm, ánh mắt hoảng loạn, cả người như mất hồn. Rõ ràng cú sốc này đã đ.á.n.h thẳng vào chấp niệm lớn nhất của cô ta, khiến tâm thần gần như sụp đổ.

 

Trần Đại Bằng cũng thoáng lộ vẻ mặt phức tạp. Nếu kẻ đó thật sự là Phùng An Luân, anh ta có thể hiểu được lý do đối phương lại giả dạng mình.

 

Phùng An Luân từng ở cùng ký túc xá với anh, khi đó quan hệ cũng coi như khá tốt. Nhưng ngoại hình hắn ta xấu xí, chiều cao chỉ tầm một mét sáu hai. Tính cách tuy không hẳn hướng nội, song lại chẳng có mấy người muốn thân thiết.

 

Điều khiến Trần Đại Bằng ấn tượng nhất chính là thói quen sống cực kỳ mất vệ sinh. Mùa hè trong ký túc xá, trên người hắn ta có thể đậu tới bảy tám con ruồi, loại ruồi có đuổi đi thì ngay lập tức lại bay về.

 

Chuyện này hầu hết bạn bè trong lớp đều biết. Chính vì thế mà khi sự thật lộ ra, Cao Vân Lan mới càng khó lòng chấp nhận nổi!

 

Nhìn nữ quỷ trước mặt, trong lòng Trần Đại Bằng bỗng dâng lên một chút thương hại. Anh ta vừa định mở miệng, nhờ Vệ Miên tha cho cô ta, thì đột nhiên thấy nữ quỷ òa khóc.

 

Nhưng tiếng khóc ấy rất nhanh biến thành tiếng cười. Chỉ là tiếng cười kia lại kỳ lạ vô cùng — nghe vào tai ai cũng cảm thấy chua xót và bi thương.

 

Chưa kịp để Trần Đại Bằng an ủi, nữ quỷ dần hóa thành âm khí biến mất trong không khí.

 

Trong căn phòng chỉ còn vang vọng lại tiếng cười tàn lụi.

 

Vệ Miên khẽ thở dài:

“Cô ấy đã chọn con đường hồn phi phách tán.”

 

Cao Vân Lan hẳn cũng hiểu, với sự hiện diện của Vệ Miên, cô không thể nào tìm được Phùng An Luân để báo thù. Huống hồ, ngay từ đầu, cô đã không còn đủ dũng khí để thực sự trả thù.

 

Nếu đã như vậy, chi bằng tan biến hoàn toàn, hóa thành hư vô giữa trời đất.