Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 8: Phải Xác Nhận Bạn Bè Mới Có Thể Trò Chuyện





Trong công viên, Vệ Miên tiễn Tần Ngọc Tú đi, chiếc ghế đối diện lại trống không.

Mấy bác trai bác gái đứng hóng chuyện từ nãy vẫn chưa chịu rời đi, những gì hai người vừa nói họ đều nghe rõ cả.

Chỉ là quẻ mà Tần Ngọc Tú vừa xem có ứng nghiệm hay không thì còn chưa biết được. Phải đợi đến khi vợ chồng họ từ M quốc trở về mới có thể phân rõ thật giả.

Nhân lúc xung quanh vắng người, mấy bác lớn tuổi liền tranh thủ bắt chuyện với Vệ Miên.

“Cô bé, con gái nhà bà ấy thật sự gặp chuyện rồi sao?”

Vệ Miên lắc đầu, "Hiện tại thì chưa."

Hiện tại chưa — vậy nghĩa là sau này sớm muộn cũng sẽ có chuyện.

“Cô bé, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Vệ Miên: "Mười tám."

“Thế vẫn còn đi học à? Học ở trường nào? Thành tích thế nào?”

Vệ Miên chỉ thừa nhận mình vẫn đi học, nhưng không nói học trường nào. Còn về chuyện học giỏi hay không, cô càng không muốn nói.

"Ai đã dạy cho cháu bói toán này? Cháu học được bao lâu rồi?"

Vệ Miên liếc nhìn đồng hồ, đã gần 3 giờ chiều.

"Tự nhiên là có sư phụ chỉ dạy."

Hôm nay chắc không còn ai đến xem nữa, cô thu dọn giấy tờ trên đất lại, ngày mai vẫn có thể dùng tiếp.

“Ơ, cô bé tính đi rồi à? Không phải nói ba quẻ sao, hôm nay mới được một quẻ thôi mà!”

Các bác đang xem rất hăng, thấy cô muốn đi thì tiếc rẻ.

“Đinh—”

Điện thoại rung, có tin nhắn đến. Vệ Miên cúi đầu nhìn, là một lời mời kết bạn. Cô bấm chấp nhận.

Vừa mở ra xem ảnh đại diện, lập tức nhận ra ngay. Người vừa thêm WeChat chính là con gái của bà cụ hôm qua đến xem quẻ.

Lý do hôm nay cô ta mới liên hệ cũng dễ đoán thôi — chắc chắn là tối qua bà cụ đã nhắc đi nhắc lại chuyện này.

Đối phương tên WeChat là Hồ Tiểu Phương.

Chào tạm biệt mấy bác, Vệ Miên xoay người rời công viên.

Ngay sau đó, Hồ Tiểu Phương không nói một lời thừa thãi nào, trực tiếp chuyển 1.000 tệ.

Vệ Miên nghĩ có lẽ đối phương đang soạn tin nhắn, nên không vội trả lời. Đúng lúc này, bụng cô đói cồn cào, hôm nay kiếm được tiền, đương nhiên phải đi ăn một bữa thật ngon.

Cô muốn ăn lẩu, đã thèm mấy ngày rồi. Vệ Miên trước đây từng ăn một quán ở gần trường đại học Thanh Bình, hương vị rất ngon, suất ăn đầy đặn mà giá lại rẻ. Bình thường từ nhà cô đến đó chỉ mất nửa tiếng, nhưng bây giờ cô đang ở công viên Bắc Sơn, theo hướng ngược lại, quãng đường này khá xa.

Cơ thể Vệ Miên hiện tại không còn như trước, mặc dù cô đã rất tích cực rèn luyện, nhưng kết quả vẫn không mấy khả quan. Nhìn khoảng cách xa như vậy, cô dứt khoát gọi xe.

Nếu là ngày thường, Vệ Miên có thể sẽ tiếc tiền, nhưng hôm nay cô vừa kiếm được 1.000 tệ. Gọi một chiếc taxi cũng không sao.

Ngồi ghế phụ, Vệ Miên lấy điện thoại ra. Hồ Tiểu Phương vẫn chưa nhắn gì thêm. Cô nghĩ một lúc, gõ mấy chữ: “Còn muốn xem gì nữa không?” rồi gửi đi.

Nhưng ngay khi tin nhắn vừa gửi, phía trước bỗng hiện lên một dấu chấm than đỏ. Bên dưới hiện dòng chữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hồ Tiểu Phương đã bật chế độ xác thực bạn bè, bạn chưa phải là bạn bè của cô ấy, vui lòng gửi yêu cầu xác thực, sau khi được đối phương đồng ý mới có thể trò chuyện."

Vệ Miên dùng WeChat chưa lâu, đây là lần đầu thấy hiện tượng này. Cô có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tưởng điện thoại bị hỏng. Thế là cô gửi lại lần nữa, nhưng thông báo vẫn y như cũ.

Cô nhíu mày, khẽ đập nhẹ điện thoại vào lòng bàn tay.

Người tài xế nhìn thấy hành động của Vệ Miên, liếc mắt thấy giao diện trò chuyện.

“Người ta xoá cô rồi.”

Người tài xế khoảng hơn 40 tuổi, khi rảnh rỗi cũng hay nghịch điện thoại, hiểu biết hơn Vệ Miên rất nhiều.

“Xoá rồi?” Vệ Miên sững sờ.

Từ trước tới nay cô chưa từng bị đối xử như vậy, nhất thời ngơ ngác.

Tài xế liếc nhìn, vừa thấy tin nhắn chuyển khoản phía trên liền nói:

“Người ta chuyển tiền cho cô xong là hủy kết bạn luôn. Mau bấm nhận đi, hủy kết bạn cũng không ảnh hưởng đến việc nhận tiền.”

Nhưng Vệ Miên lại không định nhận.

Đối phương chuyển tiền xong là xóa bạn ngay, điều đó cho thấy cô ta không hứng thú với kết quả mà cô đã tính. Nhận tiền bói mà không xem quẻ — đó không phải tác phong của cô.

Cô đóng màn hình lại, quyết định không để tâm nữa.

Thực ra, suy nghĩ này không sai. Trong mắt Hồ Tiểu Phương, một ngàn kia chẳng khác gì phí bịt miệng.

Một ngàn với cô ta chẳng đáng gì, nhưng cái gọi là “đại sư bói toán” kia ở trước mặt mẹ mình ăn nói lung tung, rước về bao phiền toái. So với phiền toái ấy, một ngàn còn rẻ.

Chỉ cần bên kia chịu ngậm miệng là được. Để tránh đối phương đòi hỏi thêm, sau khi chuyển tiền, Hồ Tiểu Phương lập tức xoá kết bạn.

Cô ta nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ, liền xách túi đặt bên bàn làm việc lên. Hôm nay cô ta hẹn Vương Soái ở quán cà phê tầng dưới.

Trong túi là năm mươi vạn tiền mặt. Hồ Tiểu Phương hiếm khi rút nhiều như vậy, nên vừa xách lên đã thấy nặng tay.

Ban đầu cô ta định chuyển khoản, nhưng Vương Soái nói đối phương muốn giao dịch bằng tiền mặt. Không còn cách nào khác, cô ta đành phải đến ngân hàng đặt lịch rút tiền số lượng lớn.

Mối quan hệ giữa cô ta và Vương Soái không phải là bí mật, nhiều người đều biết chuyện này. Dù sao thì họ cũng sắp kết hôn, người khác biết là sớm hay muộn thôi. Vì vậy, khi mẹ cô ta nói cô ta đang yêu một người đàn ông kém 9 tuổi, Hồ Tiểu Phương cũng không quá ngạc nhiên.

Ban đầu cô ta cũng đã nghi ngờ mục đích của Vương Soái khi tiếp cận mình, nhưng cuối cùng vẫn bị sự nhiệt tình của anh ta thu hút, không thể nào cưỡng lại được. Dần dần, lại sa vào lúc nào không hay.

Cô ta cuối cùng cũng hiểu tại sao những người đàn ông lớn tuổi trong công ty đều thích tìm những cô gái trẻ. Sự trẻ trung, nhiệt huyết, tràn đầy năng lượng mà cô cảm nhận được từ Vương Soái là điều mà những người đàn ông cùng tuổi không có.

Hai người quen nhau ở một quán bar.

Khi đó, Hồ Tiểu Phương vừa hoàn thành một hợp đồng lớn, mời cả phòng đi bar ăn mừng.

Cô uống nhiều, suýt ngã ở cửa nhà vệ sinh, đúng lúc được một nhân viên quán bar đỡ lấy.

Người ấy chính là Vương Soái.

Anh ta đưa tay đỡ cô một cách vững vàng, ân cần hỏi: “Chị không sao chứ?” Giọng nói trong trẻo mà ấm áp, rõ ràng đã ngoài 20 tuổi nhưng lại có vẻ trong sáng của một thiếu niên.

Hồ Tiểu Phương vốn không phải người đẹp, thậm chí rất bình thường. Thuộc kiểu đi giữa đám đông cũng chẳng ai buồn ngoái lại. Vậy mà lần đầu tiên, có một người con trai khi nhìn thấy cô liền tỏ ra quan tâm.

Sau đó, Hồ Tiểu Phương thường xuyên đến quán bar đó uống rượu, dần dần quen thuộc với Vương Soái, biết được anh ta vốn định học tiếp sau khi tốt nghiệp đại học, nhưng gia đình không đồng ý, , đành ra ngoài vừa làm vừa tích góp học phí.

Điều đó càng khiến Hồ Tiểu Phương thêm có thiện cảm với chàng trai này.