Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán

Chương 9: Rốt cuộc vợ tôi đã bị gì?



Sau đó thì sao?

Sau đó, có lần hai người uống say, trong lúc thần trí mơ hồ đã vượt qua giới hạn.

Tỉnh lại, Vương Soái chủ động nói sẽ chịu trách nhiệm với Hồ Tiểu Phương, thẳng thắn thừa nhận rằng mình đã thầm thích cô từ lâu.

Thế là cả hai thuận lý thành chương, chính thức ở bên nhau.

Trước đó, Vương Soái từng nói rõ, anh đi làm thêm trong quán bar chẳng qua chỉ để vừa học vừa làm, kiếm tiền đóng học phí.

Vì thế, trong quãng thời gian yêu đương, Hồ Tiểu Phương chủ động gánh hết chi tiêu của cả hai.

Vương Soái vì chuyện đó mà buồn bực khá lâu.

Anh ta nói không muốn bị người ta chê cười là “tiểu bạch kiểm” ăn bám bạn gái, bởi trong mối quan hệ này, anh ta xem cả hai là bình đẳng.

Anh ta cũng muốn dùng tiền mình kiếm được để mua quần áo, túi xách cho bạn gái. Nhưng như vậy thì thời gian ở bên bạn gái sẽ ít đi rất nhiều, anh ta hy vọng cô có thể hiểu và thông cảm, tất cả đều là để cho cô một cuộc sống tốt hơn.

Hồ Tiểu Phương nghe vậy, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại.

Từ trước đến nay, chưa từng có người đàn ông nào dành cho cô sự chân thành như Vương Soái.

Cô vốn không thiếu tiền, nên càng sẵn lòng gánh vác mọi chi tiêu, chỉ để Vương Soái có thời gian ở bên cạnh mình.

Thậm chí, vì thương anh ta ở nhà thuê điều kiện quá tệ, cô ta còn cho Vương Soái dọn đến ở chung nhà mình.

Ngày ngày ngọt ngào quấn quýt, Hồ Tiểu Phương thật sự tin rằng mình đã tìm được chân ái.

Vì vậy, lời của "đại sư" kia nói rằng chính duyên của cô ta xuất hiện vào năm 36 tuổi đều là vô nghĩa, Vương Soái mới là chính duyên, là người đàn ông định mệnh của cô ta.

Cách đây không lâu, Vương Soái muốn hợp tác với bạn học làm một dự án, nhưng cần vốn đầu tư ban đầu, không có tiền nên anh ta định bỏ cuộc.

Sau đó, Vương Soái uống say và khóc lóc với cô ta, nói rằng anh ta muốn cho cô một cuộc sống tốt hơn, muốn kết hôn với cô, muốn ở bên cô cả đời. Nhưng lại vì không có năng lực, rõ ràng biết dự án sẽ kiếm ra tiền mà lại không có vốn để đầu tư.

Hồ Tiểu Phương lúc đó bốc đồng, chủ động nói rằng sẽ lo phần tiền đầu tư này.

Vừa nói ra, cô ta đã có chút hối hận, nhưng thấy Vương Soái không những không vui mừng như cô ta tưởng, mà còn kiên quyết từ chối, cô ta mới cảm thấy an tâm. Và càng kiên định hơn với quyết tâm đưa số tiền này cho anh ta sử dụng.

Người đàn ông này thật sự đặt cô ta vào tận sâu trong tim.

Hôm sau, Hồ Tiểu Phương đi hẹn rút tiền, mãi đến hôm nay mới lấy được.

Nghĩ đến vẻ mặt của Vương Soái khi biết có tiền đầu tư, Hồ Tiểu Phương liền nở một nụ cười hạnh phúc.



Ngồi trong quán lẩu, Vệ Miên chọn món xong, nhân lúc chờ đồ ăn lên, cô lấy điện thoại chuyển nửa số tiền thu nhập hôm nay cho một quỹ từ thiện dưới tên một ngôi sao nổi tiếng.

Vừa chuyển khoản, cô vừa cảm thán: điện thoại di động quả nhiên tiện lợi.

Quay lại WeChat, màn hình vẫn dừng ở khung trò chuyện với Hồ Tiểu Phương, dấu chấm than đỏ rực nổi bật.

Vệ Miên trầm mặc.

Cô đã nhắc nhở rồi, Hồ Tiểu Phương cũng biết.

Nếu đối phương chịu nghe lời, ắt sẽ kịp thời ngừng lại.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, e là những lời cảnh báo của cô chẳng hề lọt vào tai Hồ Tiểu Phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

...

Dương Học Văn là tài xế xe tải đường dài, quanh năm rong ruổi khắp nơi.

Mặc dù phải xa gia đình, nhưng vì muốn cho vợ con một cuộc sống tốt hơn, Dương Học Văn đã chọn nghề này. Điều kiện gia đình anh vốn không tốt, cũng không có bằng cấp hay nghề thủ công.

Ngoài lái xe tải lớn, không có công việc nào có thể giúp anh kiếm hơn vạn tệ mỗi tháng.

Anh không ngại khổ, chỉ cần vợ con sống sung túc là được.

Dự tính làm thêm mười năm tám năm nữa, có chút vốn rồi mở một cửa hàng nhỏ, cả nhà nương nhau mà sống, cũng coi như ổn.

Nhưng gần đây, anh cảm thấy vợ mình rất khác thường.

Trước đây, mỗi lần Dương Học Văn về nhà, vợ anh dù không chăm sóc tỉ mỉ nhưng cũng rất quan tâm. Nhưng gần đây, cô ấy trở nên rất bực bội, dù anh nói gì, cô ấy cũng hiếm khi cho anh một sắc mặt tốt. Chuyện chăn gối lại càng miễn cưỡng. Tin nhắn điện thoại cứ cách một lúc lại đến, mỗi lần nhận tin nhắn cô ấy đều cười rất ngọt ngào.

Dương Học Văn không phải là kẻ ngốc, anh luôn cảm thấy vợ đang giấu mình chuyện gì đó.

Chẳng lẽ cũng giống như vợ của những người đồng nghiệp khác, cũng ra ngoài tìm người tình?

Người ta thường nói, đàn ông chạy xe đường dài không đáng tin, bởi đường xa cô độc, khó tránh khỏi sa vào chốn đèn đỏ để giải tỏa. Nhưng Dương Học Văn không phải là người như vậy. Anh là người coi trọng gia đình, đã kết hôn thì phải chung thủy với vợ và hôn nhân.

Chính vì vậy, sự thay đổi của vợ khiến anh khổ sở vô cùng.

Nhưng Dương Học Văn không muốn xem trộm điện thoại của vợ, anh tôn trọng sự riêng tư cá nhân. Anh thà đợi vợ tự mình thành thật còn hơn là chủ động đi tìm bằng chứng.

Anh đã nói chuyện với vợ một lần, cô ấy liền phản bác. Sau một hồi ôn lại những kỷ niệm lúc khó khăn, tình cảm của hai người cũng ấm lên đôi chút.

Nhưng Dương Học Văn biết rõ, mọi thứ vẫn khác xưa.

Cứ như vậy, hơn nửa năm trôi qua, hai ngày trước Dương Học Văn về nhà, phát hiện chỉ có con gái ở nhà làm bài tập. Hỏi mẹ đâu, con gái nói về nhà đã không thấy mẹ.

Dương Học Văn gọi điện cho vợ, điện thoại báo tắt máy, chờ mãi đến gần 2 giờ sáng, vợ anh mới về. Hơn nữa, lúc đó vợ anh mặc một chiếc váy cổ khoét rất sâu, trên mặt còn trang điểm, nhưng lớp trang điểm đó, đã bị nhòe. Dương Học Văn chỉ cảm thấy trái tim mình ngày càng nặng trĩu.

Quá nhiều dấu hiệu chỉ ra, vợ thật sự đã có người khác. Nhưng anh không biết phải làm sao, sợ nhìn thấy sự thật, càng sợ phải đối diện, nên chọn ra ngoài đi dạo.

Bước chân vô thức đưa anh đến công viên Bắc Sơn gần nhà.

“… Thật sự linh nghiệm lắm, nhà bà Phùng vừa có tang đó thôi. Chẳng qua người mất là con cháu nên không thể tổ chức linh đình.”

Một bà cụ che miệng, nói nhỏ với những người xung quanh. Dù nói nhỏ nhưng thực ra cũng chỉ nhỏ hơn giọng bình thường một chút, vừa khéo để Dương Học Văn nghe rõ mồn một.

“Lão Lâm ở tầng trên sát nhà cô ấy, con dâu về làm ầm ĩ một trận, nói muốn ly hôn kìa!”

“Cuộc sống như vậy thì khó mà tiếp tục. Bà Phùng trước giờ mượn cớ công việc mà chẳng đoái hoài đến cháu trai, con dâu sớm đã oán giận. Lần đầu tiên trông cháu mà lại xảy ra chuyện này, nếu là tôi thì tôi cũng chẳng cam tâm."

“Nghe nói lúc đó bà Phùng còn định ra tay đánh cô bé kia, ai ngờ chỉ mới giáp mặt đã bị nhìn thấu. Nghe thôi cũng rợn cả da gà!”

“Chuyện này có gì lạ? Trước đây mẹ tôi từng nói, cao nhân chỉ cần liếc một cái, là có thể nhìn ra vận mệnh cả đời, thậm chí cả nhà người khác, không phải chuyện đùa đâu."

"Nếu thật sự là đại sư giỏi như vậy, một ngàn tệ xem như giá làm từ thiện!"

Mấy người xôn xao bàn tán, kể lại chuyện vài hôm trước, thậm chí còn có cả những diễn biến sau đó mà Vệ Miên chưa biết.

Cho đến nay, cô gái trẻ đó đã xem bói vài quẻ, trừ bà cụ kia nói không linh nghiệm, còn có một người đi nước ngoài đón con mà chưa biết kết quả, những người khác đều nói rất chuẩn. Điều này chứng tỏ cô gái đó vẫn có thực lực! Thêm cả chuyện của Phùng Quế Phân trước đó, điện thoại của con trai bà ấy đã gọi đến ngay tại chỗ, xác nhận Tiểu Đào thật sự gặp tai nạn.

Người lớn tuổi thực ra tin vào những chuyện này nhất, nhưng trên đường phố, đa số những người treo biển xem bói đều là kẻ lừa đảo. Hiếm có dịp gặp được một người xem bói chuẩn, nhiều người đều tò mò. Chỉ trong vài ngày, chuyện về Vệ Miên ngày hôm qua đã lan truyền khắp công viên.

Dương Học Văn đứng bên cạnh nghe một lúc, trong lòng không khỏi hy vọng. Nếu cô ấy thật sự xem bói giỏi như vậy, có thể giúp anh xem thử, rốt cuộc vợ anh bị làm sao.