Trịnh Hạo tiếp tục phát huy sự mặt dày của mình, nhất quyết xin cho bằng được WeChat của Vệ Miên. Anh còn hẹn rằng sau này gặp phải vụ khó nhằn thì sẽ liên hệ với cô, rồi mới chịu xuống xe.
Vệ Miên lưu lại tài khoản WeChat, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.
Trịnh Hạo... thật trùng hợp, Tứ sư huynh cũng họ Trịnh. Biết đâu Trịnh Hạo lại chính là hậu nhân của Tứ sư huynh.
Chu Kiến Dân bắt gặp nụ cười của Vệ Miên qua gương chiếu hậu, liền rất biết điều mà góp chuyện về nhà họ Trịnh:
“...Trịnh đại sư đã lớn tuổi rồi, từ năm ngoái gần như không còn nhận lời đi xem phong thủy cho người khác. Nghe nói quy củ của nhà họ Trịnh là khi con cháu vừa đủ 22 tuổi thì phải ra ngoài tự lập nhận đơn. Có lẽ cậu ấm nhà họ Trịnh này vừa bị gia đình đuổi ra ngoài.”
Vệ Miên cúi đầu lướt điện thoại, cũng thuận miệng phụ họa vài câu.
Hai mươi hai tuổi thì đã là gì, ngày xưa ở Chính Dương Tông, đệ tử vừa tròn mười tám đã bị đuổi xuống núi rồi.
Lúc này, Vệ Miên vô tình lướt thấy một tin tức: hệ thống cảnh sát vừa triệt phá nhiều tổ chức huy động vốn tư nhân, trong đó vụ lớn nhất liên quan đến số tiền lên tới ba trăm triệu tệ.
Ngón tay Vệ Miên khựng lại, cô lập tức nhấp vào xem.
Nhóm người này lấy danh nghĩa chi trả lợi nhuận cao, yêu cầu nhân viên phát triển người quen, rồi từ đó người quen lại kéo thêm bạn bè và người thân, dần hình thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ. Nhờ chiêu bài “lợi nhuận hấp dẫn”, họ nhanh chóng gom góp được một khoản tiền khổng lồ. Thực chất, cái gọi là “lợi tức” mà họ trả hàng tháng cho người tham gia đều lấy trực tiếp từ tiền gốc của chính những người này. Nếu có ai muốn rút lui giữa chừng, để củng cố lòng tin, lãnh đạo tổ chức sẽ cho phép rút bình thường. Chính điều này càng khiến những người khác tin tưởng hơn: rút thì rút được, còn nếu không rút thì tiếp tục sinh lãi mẹ đẻ lãi con.
Chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng, họ đã lôi kéo được một lượng lớn người ham lợi nhỏ, với tổng số người tham gia lên tới gần mười vạn!
Thế nhưng, khi vụ án bị phanh phui, số tiền khổng lồ này đã bị chuyển ra nước ngoài. Chủ mưu cùng một số thành viên cốt cán cũng đã vượt biên, tạm thời vẫn chưa bắt được. Chỉ còn gần trăm đồng phạm ở trong nước đã sa lưới.
Trong bản tin còn đính kèm vài bức ảnh: những người trót đầu tư, sau khi biết mình bị lừa, đều khóc lóc t.h.ả.m thiết. Không cưỡng lại được cám dỗ của mức lợi nhuận cao, họ gần như tán gia bại sản. Tài sản tích lũy bao năm bỗng chốc tan thành mây khói. Phần lớn đều không thể chấp nhận nổi, thậm chí có một cụ già nghĩ quẩn mà nhảy lầu tự tử.
Cùng lúc đó, Cung Lị Lị cũng nhìn thấy tin tức. Cô liền gọi cho chị cả để hỏi rõ sự tình. Trước đây, khi nghe cô gái nhỏ dưới chân cầu vượt nói rằng mình sẽ mất tiền, hơn nữa còn tiết lộ không ít chuyện riêng của gia đình, Cung Lị Lị lập tức tin tưởng và làm theo lời khuyên ấy, không chuyển tiền cho chị hai.
Sau này, cô nghe nói chị hai cùng nhiều người quen đều tham gia đầu tư. Suốt mấy tháng liền, tháng nào họ cũng khoe với nhau đã kiếm được bao nhiêu tiền lãi, khiến Cung Lị Lị vô cùng đỏ mắt. Cô âm thầm hối hận, tại sao lại nghe lời một cô gái nhỏ bâng quơ, để rồi bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền hiếm có ngay trước mắt.
Ngay cả chị cả Cung cũng không ít lần than thở. Nếu không phải em út khi ấy gọi điện nói gì mà “đại sư tính toán”, thì bà đã chẳng tin. Cảm giác nhìn người khác liên tục kiếm tiền còn mình thì chẳng có một xu, chị cả Cung đã nếm trải đủ. Nhưng lựa chọn tin lời em út là do bà tự quyết, trên đời làm gì có t.h.u.ố.c hối hận.
Cho đến khi nhìn thấy bản tin trên TV, chị cả Cung mới giật mình toát mồ hôi lạnh. Bà vội vàng gọi cho Cung Lị Lị, kể lại mọi việc. Lúc này trong lòng bà chỉ còn tràn ngập may mắn: may mà đã nghe lời khuyên của em út, bằng không thì số tiền dưỡng già của hai vợ chồng cũng đã trôi sông đổ biển.
Cung Lị Lị thất thần cúp máy, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi. Vừa rồi chị cả nói, chị hai đã đem số tiền con trai để dành mua nhà — những ba triệu tệ — đi đầu tư! Cung Lị Lị vội chắp tay, cúi lạy về phía cửa sổ, trong lòng ngoài cảm kích vẫn chỉ là cảm kích đối với Vệ Miên, chẳng còn chút oán trách nào nữa.
Vệ Miên không để Chu Kiến Dân đưa mình về tiểu lâu, mà bảo ông thả xuống gần trường học. Cô đã hẹn ăn trưa với Phùng Tĩnh, buổi chiều còn có tiết học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
...
Chiều hôm đó là môn Khảo cổ học thông luận, do Giáo sư Chu giảng dạy. Ông đã ngoài năm mươi, chỉ vài năm nữa là có thể nghỉ hưu. Dáng người gầy gò, mái tóc bạc trắng, trên người khoác chiếc áo xám giản dị.
Thế nhưng hôm nay tinh thần Giáo sư Chu rõ ràng không tốt. Trên gương mặt hằn rõ quầng thâm lớn, lại thường xuyên mất tập trung trong lúc giảng bài. Sau khi bị sinh viên bàn đầu nhắc vì giảng sai nội dung thêm một lần nữa, ông cúi đầu nhìn chằm chằm vào giáo trình trong tay, hồi lâu mới khẽ xin lỗi:
“Hôm nay thầy thấy hơi khó chịu, các em tự đọc trước đi. Lát nữa thầy sẽ giảng bù cho.”
Phùng Tĩnh len lén nghiêng người, ghé sát tai Vệ Miên thì thầm.
“Nghe nói con trai và con dâu của Giáo sư Chu đang ly hôn. Con dâu tức giận nên dứt khoát để đứa bé lại cho vợ chồng ông bà chăm. Đứa nhỏ hình như còn rất bé, đêm nào cũng khóc quấy, khiến hai ông bà không ngủ nổi. Nhưng cũng chỉ là lời đồn, thật giả chưa biết.”
Vệ Miên gật đầu. Lời đồn không hẳn đều sai. Nhìn tướng mạo của Giáo sư Chu, cô có thể nhận ra hôn nhân của con trai ông ấy quả thật đang gặp biến cố. Về sau, con trai Giáo sư Chu vẫn sẽ kết hôn và sinh con nữa, chỉ e đứa bé này sẽ mãi lớn lên bên cạnh ông bà.
Nghĩ đến cảnh hai ông bà đã sắp tuổi nghỉ hưu mà còn phải gánh vác hậu quả cho con, thật sự đáng thương.
Vệ Miên nhớ lại trước đây từng được Giáo sư Chu giúp đỡ không ít, liền bảo Phùng Tĩnh che chắn cho mình. Cô lấy từ túi xách ra chu sa và giấy đỏ, chuẩn bị vẽ phù. Phù của Đạo môn không chỉ có màu vàng mà còn có màu đỏ, bởi vậy cô luôn mang sẵn trong người, phòng khi cần dùng gấp mà không kịp về nhà lấy.
Tập trung tinh thần, chỉ trong chốc lát Vệ Miên đã vẽ xong lá phù, để khô một lúc rồi gấp thành hình tam giác nhỏ gọn. Đây là Phù Trị Trẻ Con Khóc Đêm, chuyên giúp trẻ nhỏ dễ bị giật mình. Bởi lẽ trẻ con hỏa khí yếu, thường nhìn thấy những thứ người lớn không thấy, nên dễ hoảng sợ. Nếu có cha mẹ ở bên, tình trạng sẽ giảm đi. Nhưng nay cha mẹ đứa bé đã bỏ mặc, gửi cho ông bà chăm ở một môi trường xa lạ, càng khiến nó bất an. Có lá phù này, tình hình chắc chắn sẽ đỡ hơn nhiều.
Đợi chuông tan học vang lên, Vệ Miên cùng Phùng Tĩnh trò chuyện đôi câu rồi kiếm cớ đi ra ngoài.
"Giáo sư!"
Nghe có người gọi từ phía sau, Giáo sư Chu quay lại, ôn hòa cười:
“Là Vệ Miên à, dạo này thế nào? Các môn học vẫn theo kịp chứ?”
Lúc mới vào trường, Vệ Miên vốn không theo kịp tiến độ, không ít lần mặt dày tìm ông hỏi bài. Khi ấy, Giáo sư Chu còn từng nghi ngờ cô gái nhỏ này liệu có thực sự dựa vào năng lực bản thân mà thi đậu Đại học Thanh Bình hay không.
“Vẫn theo kịp ạ, chắc qua môn thì không thành vấn đề.” Vệ Miên đáp.
“Không thể chỉ nghĩ đến chuyện qua môn là được…” Giáo sư Chu không nhịn được muốn chỉnh lại suy nghĩ của cô. Trong mắt ông, đứa trẻ này rõ ràng thông minh, nếu chuyên tâm học tập thì chắc chắn sẽ có thành tựu không nhỏ.
Ông còn chưa kịp nói tiếp, thì đã nghe Vệ Miên chen vào:
“Giáo sư, hình như mấy đêm nay cháu gái nhỏ của thầy khóc quấy nhiều lắm, phải không ạ?”